Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, cảnh quay cuối của phim truyền hình, Giang Trì mặt mũi lấm lem, mặc sơ mi nhăn nhúm, nắm chặt chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, cong chân chạy trên cầu thang của tòa chung cư sáu tầng kiểu cũ, xuất hiện trước cửa nhà nhân vật của Ô Tiểu Lăng.
Máy quay chính được đặt ở đầu cầu thang lấy góc từ trên xuống, cảnh này phải quay liền từ đầu không thể dùng xảo thuật được, buộc phải làm thật quay thật, đạo diễn còn yêu cầu Giang Trì chạy bộ ba tầng, một hơi cho xong, Giang Trì có thể lực tốt mà quay vài ba lần cũng đã mệt tái mặt, Giang Trì không nói nhiều, chỉ uống vài ngụm nước, để chuyên viên trang điểm dặm lại phấn, sau khi chạy liên tục mười mấy lần, cuối cùng cũng xong cảnh này.
“Chúc mừng đóng máy!”
Ô Tiểu Lăng và Giang Trì ôm nhau, cười to chúc mừng lẫn nhau, ngày nam chính nữ chính hết vai, rất nhiều truyền thông đến thăm, phía đoàn phim cũng có người chuyên ghi hình, Giang Trì mới chạy bộ sáu tầng nên vừa nói vừa thở hổn hển, cậu cười cảm ơn mọi người, cảm ơn đoàn phim, chào hỏi truyền thông, hỏi thăm người hâm mộ.
Scandal tình ái vừa xảy ra, khi phỏng vấn đương nhiên truyền thông sẽ nhắc, không đợi Giang Trì trả lời Lý Vĩ Lực đã giành trước, “Thật ngại quá, Giang Trì tập trung đóng phim không hề hay biết gì, công ty đã đính chính rồi, hy vọng mọi người đừng tin mấy tin đồn nhảm, xin cảm ơn.”
Giang Trì giữ nguyên nụ cười nhẹ, thầm vuốt mồ hôi lạnh, may mà Lý Vĩ Lực tiếp lời nhanh, mình mà trả lời thì thể nào scandal đó cũng nổi lên lại.
Diệp Lan ghen lên quá dữ dội, phía văn phòng đã dạy dỗ Giải Trí Thế Kỷ rồi, Giang Trì không muốn gây thêm chuyện nữa, tránh hết những vấn đề liên quan.
Sau khi tạm biệt mọi người Giang Trì về phòng hóa trang, gấp rút tẩy trang xong thì cho Lý Vĩ Lực kỳ nghỉ dài chưa biết thời hạn, cậu tự xách vali đã đóng sẵn từ tối qua lên xe.
Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng được đến chỗ Diệp Lan rồi!
Trời biết Giang Trì nhớ Diệp Lan biết chừng nào.
Trước đây Giang Trì từng đến trường quay của Diệp Lan, biết điều kiện bên đó không được tốt, xung quanh chẳng có bóng người, cửa hàng càng không, ra vào cũng khó khăn, cậu đã bảo Lý Vĩ Lực chuẩn bị trước không ít thứ, rất có khí thế hòa thân xa xứ.
Trên đường chạy vội đến trường quay “Nhiếp chính vương”, Giang Trì chộn rộn nghĩ, lần trước không tính, lần này mới là bỏ nhà theo trai thật này.
Mấy tiếng sau, Giang Trì đến nơi.
Cậu ngồi trên xe đeo kính đeo khẩu trang kĩ càng, đội nón của áo khoác lẫn nón lưỡi trai lên, chờ tài xế xuống xe quan sát xung quanh trước, xác định không có truyền thông hay cánh săn ảnh phục sẵn mới xuống xe, Giang Trì nhận lấy vali hành lý trong tay tài xế, nói: “Không cần theo cháu nữa đâu, cháu cũng không tìm được chỗ cho chú ở, chú về đi.”
Chú tài xế không yên tâm, “Trợ lý Lý cũng không đi cùng, cháu chỉ có một mình lấy ai chăm sóc?”
Tâm trạng Giang Trì đang rất tung tăng, cười nói: “Cháu đến để làm trợ lý cho người khác mà, cần gì có người chăm sóc cháu? Chú về đi.”
Đuổi được chú tài xế về rồi, Giang Trì chật vật tự đẩy hai cái vali vào trường quay.
Hình như Diệp Lan đã đánh tiếng trước, Giang Trì qua mấy cửa không hề bị chặn lại, cũng không ai hỏi nhiều, cậu nói tới tìm người, thì được dẫn thẳng vào trong, trực tiếp đến trường quay.
Giang Trì lấy di động ra nhắn tin cho Diệp Lan, Diệp Lan không trả lời.
Chắc chắn đang quay.
Giang Trì chuyển sang gọi cho Sầm Văn, không lâu sau, Sầm Văn chạy ra.
Cô thấy Giang Trì thì rất mừng rỡ, “Sớm vậy sao?! Chị còn tưởng khoảng mười giờ tối mới đến, Diệp Lan vẫn chưa xong việc.”
“Không sao.” Giang Trì nhìn đồng hồ, thẹn thùng hỏi: “Chuẩn bị... phòng cho em chưa chị?” Giang Trì muốn cất hành lý trước.
Không ngờ Sầm Văn hoang mang nói: “Chuẩn bị phòng cho em hả? Em không ngủ chung phòng với Diệp Lan hả?”
Giang Trì ngây ra, ngạc nhiên nghẹn ngào, “Cho em đến phòng anh ấy ạ?!”
“Đương nhiên rồi.” Sầm Văn cười cười, “Ở nhà khách sau trường quay đó... Điều kiện đương nhiên là không bằng khách sạn rồi, nhưng được cái yên tĩnh, cũng an toàn, đoàn bao hết cả nhà khách rồi, chỉ vào được từ cửa nhỏ ở trường quay thôi, truyền thông không vào được, một tuần trước Diệp Lan còn cho đổi giường trong phòng anh ấy sang cỡ lớn nhất, thảm trải sàn gì đó cũng đổi thành đồ mới hoàn toàn, biết hôm nay em đến, còn đặc biệt dặn chị, bảo chị mở trước máy sưởi trong phòng, mấy hôm nay rét xuân, sợ em lạnh.”
Giang Trì lại thấy ấm vô cùng, có điều hơi xấu hổ, cậu sợ Sầm Văn nhận ra, gật đầu, “Dạ... Em đi cất hành lý.”
“Để chị làm cho, sắp quay xong rồi, em chờ anh ấy chút nữa đi.” Sầm Văn nháy mắt, tinh ý nói: “Đừng có khách sáo, xem chị như trợ lý của em là được, nếu mệt thì theo chị vào phòng chờ, tắm rửa nằm nghỉ một lúc... Anh ấy về thấy em trong phòng nhất định sẽ vui. Nếu muốn gặp anh ấy sớm thì đến khu vực quay chờ.”
“Em...” Giang Trì không muốn biểu hiện quá sốt ruột trước mặt Sầm Văn, Diệp Lan vẫn chưa về, bây giờ vào phòng anh ấy chờ thì quá “tự nhiên”, liền nói: “Em chờ ở đây vậy.”
Sầm Văn cười cười, “Vậy chị đi cất hành lý cho em, xếp đồ giúp em được không?”
“Không cần đâu.” Giang Trì ngại nhờ con gái làm hộ mình mấy chuyện lặt vặt, “Khi nào về em tự làm được rồi ạ.”
Sầm Văn gật đầu, sải chân đẩy hành lý Giang Trì đi.
Giang Trì cất di dộng, đi một vòng trường quay.
Trung tâm trường quay, mấy chục diễn viên quần chúng mặc đồ nho sinh cổ trang xám đang ngồi xuống nền trường quay, ai cũng cúi đầu chơi di động.
Giang Trì ăn mặc đơn giản, còn đeo kính đen với khẩu trang, nhân viên đoàn luôn tay luôn chân, không ai để ý cậu, có diễn viên quần chúng còn tưởng cậu là nhân viên, kéo lại hỏi này hỏi nọ.
Giang Trì dở khóc dở cười đáp lại vài câu, rồi tự chuồn sang khu vực quay, len lén ngắm Diệp Lan.
Quả nhiên đang quay cảnh của Diệp Lan.
Diệp Lan đầu đội kim quan, mặc vương phục thêu chỉ vàng, mặt lạnh như băng, nắm cổ áo hoàng đế nhỏ, cười lạnh quăng mạnh cậu ta vào long ỷ.
“Cắt!”
Doãn Kiệt Hồng đi đến hướng dẫn Diệp Lan, Diệp Lan xoa cố tay, bình thản nghe, bỗng anh ngước mắt lên, nhìn về phía Giang Trì.
Tim Giang Trì hẫng một nhịp.
Vậy mà cũng nhận ra mình à?!
Do yêu cầu kịch bản, Diệp Lan giữ vẻ mặt sa sầm, nhưng Giang Trì cảm nhận rõ ràng, môi Diệp Lan có nhếch lên chút xíu.
Vậy là đã thấy mình đến!
Đương nhiên, có nhận ra thì Diệp lan cũng không thể vứt lại bấy nhiêu người để chạy tới chỗ Giang Trì, anh nhẫn nại nghe Doãn Kiệt Hồng nói, chốc lát sau, thư ký đánh bảng, Diệp Lan và diễn viên đóng vai hoàng đế quay lại lần nữa, lần này qua.
Lịch quay hôm nay đã hoàn thành, nhưng Doãn Kiệt Hồng muốn nói thêm mấy câu nữa, Diệp Lan ngắt lời ông, “Ngày mai nói tiếp đi chú, cháu có chút việc, cháu đi trước.”
Doãn Kiệt Hồng thắc mắc, “Cơm tối ăn rồi mà, việc gì nữa vậy?”
Diệp Lan cởi áo khoác đưa cho nhân viên, mỉm cười, “Nhiếp chính vương phi tới rồi.”
Doãn Kiệt Hồng ngây ra một lúc mới hiểu, cười ha hả, “Đi đi, đi đi, mai nói tiếp.”
Diệp Lan bước nhanh về phía Giang Trì, kéo cậu vào phòng trang điểm riêng.
Chuyên viên trang điểm của Diệp Lan là người từ văn phòng của anh, không cần phải né tránh, Diệp Lan vừa qua cửa đã đè Giang Trì lên tường, lột khẩu trang của cậu, cúi đầu hôn, hôn hết từ trong ra ngoài cho đủ vốn rồi mới chịu thả ra.
Không tính khi quay phim, đây là lần đầu Giang Trì thân mật với Diệp Lan trước mặt người khác, hơi ngượng, cậu thẹn thùng nhìn chuyên viên trang điểm, Diệp Lan không biết da mặt là chi mất một lúc mới hiểu ra, hạ giượng cười xin lỗi, “Xin lỗi... Nhớ em quá, đừng xấu hổ, không hôn nữa đâu.”
Giang Trì vừa thấy ngọt vừa thấy tiếc, thầm nghĩ cứ hôn đi, em không xấu hổ nữa là được mà.
Diệp Lan biết Giang Trì hay ngại, kéo khẩu trang lên lại cho cậu, giục chuyên viên trang điểm nhanh chân lên, tẩy trang xong, Diệp Lan khoác chiếc áo choàng to kéo Giang Trì rời trường quay về phòng mình.
Bên này trời mưa liên tục cả tuần nay, chỗ nào cũng ẩm ướt, chỉ mỗi phòng Diệp Lan khô ráo ấm áp.
Điều kiện lưu trú của trường quay quả thật không tốt, phòng của Diệp lan có lẽ là chỗ tốt nhất rồi, nhưng vẫn chỉ hơn bốn mươi mét vuông, không có ban công không có bếp, phòng thay quần áo càng đừng mơ, có nhà vệ sinh riêng, nhưng không có bồn tắm, chỉ có cái vòi hoa sen kiểu cũ, phòng khách thông với phòng ngủ, đồ đạc bằng gỗ lim, rất xưa cũ, may là được lau dọn sạch sẽ.
Diệp Lan véo má Giang Trì, cười cười, “Mặt sao vậy nè? Hối hận đã tới đây hả?”
“Đương nhiên không phải.” Giang Trì bị véo đau, cậu vô thức rụt cổ lại, thỏ thẻ giải thích: “Đau lòng anh phải ở chỗ này thôi.”
“Đau lòng cái gì? Đâu phải anh chưa từng ở chỗ tệ hơn.”
Trước đây khi quay phim đề tài biên cương Diệp Lan phải ở trong lều dựng giữa rừng, mùa hè đừng nói là muỗi, cả đỉa cũng có, lúc đó Diệp Lan bị đủ loại côn trùng cắn cho mắng chửi tối ngày, nhưng cũng chịu đựng được hết mấy tháng quay phim.
Diệp Lan nhíu mày, cúi xuống hôn chỗ vừa bị mình véo trên má Giang Trì, “Da mặt mỏng thật, mới nựng một cái đã đỏ, anh mạnh tay quá hả?”
Giang Trì yếu đuối nhất khi Diệp Lan ôm sát cậu nói chuyện nhỏ nhẹ thế này, cậu xoa xoa khuôn mặt hồng hồng, lắc đầu, “Không mạnh chút nào, cũng... không thấy đau.”
“Nhịn giỏi vậy?” Diệp Lan cười, cố ý ngả ngớn: “Vậy lát nữa không xót em đâu, anh tha hồ thích làm gì thì làm?”
Giang Trì sững ra, rồi hiểu ngay ý Diệp Lan...
Diệp Lan trêu Giang Trì quá thành nhiện, xấu xa lên đỉnh điểm, mắt anh ngậm cười, nhìn Giang Trì chờ cậu trả lời.
Giang Trì đỏ bừng hai tai, cái đuôi vô hình sau lưng vẫy vẫy vẫy, nghiêng đầu nói: “Em... em không sợ đau.”
Diệp Lan ngẩn ngơ, nghiến răng, nhóc con này đúng là... Ép mình phải giở trò lưu manh mà.
Diệp Lan không nhịn nổi nữa, đẩy cậu lên giường.
Diệp Lan giơ cao đánh khẽ, dịu dàng chu đáo, Giang Trì từ nơm nớp lo sợ đến dần vào cõi mơ, từ đầu tới cuối, chỉ đau chút xíu thôi.
Mà chút xíu đau đó, còn bị vô vàn câu đường mật ngọt ngào làm tai cậu nóng bừng của Diệp Lan xoa dịu không còn.
...
Bảy giờ sáng hôm sau, di động của Diệp Lan báo thức đúng giờ hằng ngày, Diệp Lan bực bội nhíu mày, hai giây sau đột nhiên nhớ ra Giang Trì, mở bừng mắt, ngồi lên tắt chuông.
Giang Trì chìm trong chiếc chăn bông bồng bềnh, không bị đánh thức, vẫn ngủ say.
Diệp Lan tựa vào đầu giường, vuốt nhẹ trán Giang Trì.
Không nóng, ấm ấm, Diệp Lan không nhịn được, lại thơm thơm.
Sợ Giang Trì lạnh, ngoài máy điều hòa trong phòng còn trang bị thêm hai cái máy sưởi.
Giang Trì ngủ say mặt ửng hồng.
Rốt cuộc Diệp Lan vẫn không yên tâm, anh ngẫm nghĩ rồi luồn nhẹ tay vào chăn vòng ra sau lưng cậu, trượt xuống, xoa nhẹ.
Giang Trì nhíu mày, nửa tỉnh nửa mơ, Diệp Lan cúi xuống dỗ vài câu, kiểm tra xong xác định chỗ ấy của cậu không sao thật thì không đụng chạm cậu nữa.
“Tinh”, có người dùng thẻ mở cửa từ bên ngoài, Sầm Văn rón rén bước vào, cô không ngờ Diệp Lan đã tự dậy, hơi ngạc nhiên, Diệp Lan “suỵt” một tiếng rồi xuống giường thay đồ mang giày.
Diệp Lan lấy một bộ đồ ngủ của mình ra phơi lên giá kê máy sưởi, chừng nào Giang Trì dậy mặc sẽ không bị lạnh.
Cái chỗ quỷ này...
Nếu không phải quá nhớ Giang Trì, cũng biết Giang Trì bám mình, thì Diệp Lan đã không cho Giang Trì đến.
“Đừng đi theo anh.” Diệp Lan hạ giọng, “Em ở lại đi, khi nào cậu ấy dậy thì gọi cho anh, em chờ xem cậu ấy cần gì, muốn dùng gì, chuẩn bị cho cậu ấy, gần đây không có thì bảo Lão Kim nghĩ cách.”
Diệp Lan chợt nhớ ra tối qua hôn Giang Trì trước mặt chuyên viên hóa trang, cậu rất mất tự nhiên, nhíu mày dổi ý, “Thôi, em về phòng em đi, thi thoảng qua xem chừng là được.”
Sầm Văn thầm buồn cười, gật đầu.