Truyện Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê

Chương 434




Chương 434:

“Action!”

Đêm đã khuya, nhưng không biết hoàng đế đang suy nghĩ gì, hắn cau mày nhìn Cố Cẩm chậm rãi đi về phía mình.

“Hoàng thượng, trời lạnh nhiều sương, cần thận bị cảm.”

Nàng cầm một chiếc áo choàng trong tay khoác lên người người đàn ông.

Tư Lệ Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt ở trên ngực, Cố Cẩm đỏ mặt: “Hoàng thượng…”

Cô không lạ gì với hành động này, ngày thường Tư Lệ Đình ở trong thư phòng làm việc, cô sẽ thỉnh thoảng đi Vòng ra sau lưng anh.

Đưa cho anh một ly sữa hoặc đắp cho anh một tắm chăn mỏng.

Tư Lệ Đình sẽ thỉnh thoảng nắm lấy tay cô kéo vào lòng anh, nhưng khi đó đều là những cử thân mật giữa những người yêu nhau.

Bây giờ muốn đem những việc cô làm thường ngày ra trước mặt mọi người, Có Cẩm cảm thấy rất không quen.

Khoảnh khắc Tư Lệ Đình nắm lấy tay cô, tim cô đập nhanh hơn, hơn nữa có rất nhiều máy quay hướng về phía cô, vẫn đang quay cận cảnh cô.

Lần đầu tiên Tư Lệ Đình diễn rất ổn định, anh đã ôm Cố Cảm vào lòng.

Theo diễn biến của kịch bản, lẽ ra bây giờ Cố Cẩm là người chủ động, nhưng Cố Cẩm chậm chạp không diễn.

“Cát”

“Xin lỗi đạo diễn, tôi hơi căng thẳng.” Cố Cẩm nhanh chóng cúi đầu.

Nam Cung Mặc nào dám trách cô: “Lại lần nữa.”

Một cảnh quay mà NG đến năm sáu lần, Nam Cung Mặc thực sự không nhịn được kéo Cố Cẩm đến một chỗ trồng.

“Tiểu tổ tông của tôi, néu em muốn nũng nịu với người đàn ông của mình thì về khách sạn sẽ có rất nhiều thời gian.

Đâu phải anh không thể thuê một căn phòng tình thú cho hai người.

Hai người muốn chơi như thế nào thì chơi, nhưng bây giờ đang quay chính thức, nhân viên công tác cũng rất vất vả.”

“Nam Cung, anh cho rằng em muốn NG hả?”

Nam Cung Mặc không hiểu nói: “Tiểu tổ tông, em xem hai người tình đầu ý hợp, lăn khăn trải giường nhiều như vậy cũng giống như cơm bữa.

Cảnh này đối với em mà nói hẳn phải dễ dàng hơn những cảnh trước, tại sao em lại không thể?”

“Chính vì người đã quá quen thuộc nên em cảm thấy xấu hỗ khi trình diễn trước rất nhiều người.”

“Được rồi, lát nữa anh sẽ đích thân tới quay, anh cũng sẽ thu dọn nhiếp ảnh gia, như vậy đã được chưa?”

“Vậy em sẽ thử.” Cố Cảm gật đầu.

“Tiểu tổ tông, em phải ổn định cho anh, Tư thiếu biểu hiện còn tốt hơn em.”

“Biết rồi.” Có Cẩm điều chỉnh lại tâm lý của mình.

Trong phòng có ít người hơn, gương mặt của Cố Cẩm trông khá hơn một chút.

Trước khi bật máy quay, Tư Lệ Đình nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Nhìn vào mắt anh, làm theo anh.”

“Vâng.”

Có lẽ có ít người trong phòng hơn, nên Cố Cẩm không quá lo lắng.

Lần nữa bị Tư Lệ Đình kéo vào trong lòng, cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt âu yếm đó.

Người trước mặt không phải ai khác, mà là chú ba của cô, cô chỉ cần như ngày thường là được.

Có Cẩm buông tha cho trái tim của mình, tay cô quấn lầy cổ Tư Lệ Đình.

Con ngươi của Tư Lệ Đình như là một cái giếng cổ sâu thẳm, khiến cô không thể giải thích được muốn khám phá nó.

Cô nhẹ nhàng kiễng chân hôn lên bờ môi mỏng quen thuộc.

Nam Cung Mặc đã rất cơ trí dí camera vào môi của hai người, phải nói là cảnh hôn nhau của hai người là một cảnh đẹp ý vui.

Tư Lệ Đình vòng tay qua eo cô, bé cô lên trong giây tiếp theo.

Hai người lên giường rồi tách ra, Tư Lệ Đình đợi cô phục vụ, Cổ Cẩm cần thận đưa tay cởi quần áo anh.

Khi cúc áo được cởi ra một chút, trong lòng cô càng căng thẳng, cho nên cô càng căng thì càng khó cởi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.