Truyện Cô Vợ Thay Thế - Mạc Đình Kiên - Hạ Diệp Chi

Chương 1710-1718




CHƯƠNG 1710: ANH BIẾT LÀ EM ĐANG NÓI CÁI GÌ

Cố Tri Dân biết cái mà Thẩm Lệ đang hỏi chính là câu hỏi mà trước đó cô đã hỏi anh.

Trước khi cô tỉnh dậy ở trong bệnh viện, trong đoạn kí ức đã mất đi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh chính là cố ý giả ngu.

Chuyện này có thể được xử lý rất nhanh, anh không muốn để cho Thẩm Lệ biết.

Nhớ không ra thì cứ nhớ không ra thôi.

Nhớ không ra thì còn tốt hơn nữa.

Anh hiểu rõ Thẩm Lệ, chỉ cần anh giả vờ đủ giống, không có sơ hở, vậy thì Thẩm Lệ chắc chắn sẽ không có cách nào biết được chuyện đó.

Trừ phi có một ngày nào đó cô có thể tự mình nhớ ra.

Vậy thì chờ cô nhớ lại rồi nói sau.

“Anh biết là em đang nói cái gì.” Giọng điệu của Thẩm Lệ cực kỳ chắc chắn.

Biểu cảm trên gương mặt của Cố Tri Dân cứng đờ trong nháy mắt, thiếu chút nữa anh đã bị giọng điệu của Thẩm Lệ lừa gạt.

Cũng may là anh tỉnh ngộ rất nhanh, Thẩm Lệ cũng chỉ đang lừa anh mà thôi.

Cái chiêu này từ nhỏ đến lớn Thẩm Lệ đã dùng vô số lần, mà rất nhiều lần anh đều trúng chiêu.

Nếu như nói lừa gạt người khác, thật ra Thẩm Lệ còn thành thạo hơn so với anh.

Cố Tri Dân giật giật đôi môi, cười nói: “Em nói không rõ ràng thì sao anh biết được em đang nói cái gì chứ, nếu như em thật sự muốn tìm anh gây chuyện, vậy thì em cứ nói trực tiếp, anh cũng sẽ không giận em, không phải sao?”

Cố Tri Dân cười tủm tỉm nhìn Thẩm Lệ, nụ cười kia có chút vô lại.

Thẩm Lệ nhìn bộ dạng này của anh liền biết được anh cũng không có ý định nói, cô có nói thêm gì đi nữa thì cũng không làm ra được chuyện gì.

Cô quay người mở cửa xe ra, tự mình bước lên xe.

Động tác của Cố Tri Dân rất nhanh, đưa tay đỡ ở trên mui xe, sợ cô đụng phải đầu.

Thẩm Lệ cũng không nhìn anh cái nào, sau khi lên xe rồi thì trực tiếp đóng cửa lại.

Tay của Cố Tri Dân thiếu chút nữa đã bị cửa kẹp phải, anh gọi với vào trong xe: “Thiếu chút nữa là tay của anh đã gãy rồi đó!”

Thẩm Lệ nhìn cũng không thèm nhìn anh, quay đầu qua một bên khác.

Cố Mãn Mãn bước xuống xe xếp xe lăn cho Thẩm Lệ, thuận tiện nhìn tay của Cố Tri Dân: “Bị kẹp phải chưa?”

“Chưa.” Biểu cảm của Cố Tri Dân mờ nhạt đi mấy phần.

“Vậy là được rồi.” Cố Mãn Mãn lại nghĩ tới cái gì đó: “À đúng rồi, chuyện ảnh chụp đó đã xử lý như thế nào rồi? Lúc nào mới có thể xử lý xong?”

“Đã xử lý xong rồi, không cần bọn em phải lo lắng chuyện gì đâu, sau này nếu như có loại chuyện này nữa thì lập tức nói cho anh biết.” Cố Tri Dân đút hai tay vào trong túi quần: “Anh đi đây, gần đây phải quan sát chặt chẽ một chút, đừng có để cô ấy chạy lung tung, cũng đừng nhận quá nhiều hoạt động, dưỡng thương cho thật tốt, chuẩn bị đến đoàn làm phim.”

“Cần anh nói chắc, đương nhiên em biết mà.” Cố Mãn Mãn không nói thêm gì nữa: “Em đi đây.”

Trên đường trở về, cả đường Thẩm Lệ đều đang mất hồn, nghĩ đến biểu cảm của anh khi nói ra những lời lúc nãy.

Có đôi khi hai người quá quen thuộc với nhau là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

Hiểu rõ là một chuyện tốt, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

Thẩm Lệ đã không còn phân biệt được rốt cuộc là Cố Tri Dân có đang lừa gạt cô hay không.

Cô bây giờ giống như là một con ruồi không đầu, trong lòng có chỗ nghi ngờ, nhưng mà vỏn vẹn cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, cô không làm được cái gì cả.

Chỉ có thể không ngừng quan sát Cố Tri Dân, cô không có một chút chứng cứ nào.

Cô lại nhớ đến số điện thoại đó.

Nhìn thoáng qua Cố Mãn Mãn đang lái xe ở phía trước, Thẩm Lệ lấy điện thoại di động ra bấm lại số lúc sáng đã gọi.

Nhưng mà lúc này gọi qua, ở đầu dây bên kia lại hiển thị không có số điện thoại.

Nhưng mà hồi sáng này cô vừa mới gọi qua số này mà, còn nói chuyện với người có liên quan, sao nhanh như vậy liền biến thành dãy số trống rồi.

Thẩm Lệ cúp điện thoại, nhíu chặt lông mày.

Cô cảm thấy có một làn sương mù ở trước mắt.

Cô không nhìn thấy rõ cái gì cả, cái gì cũng không biết.

“Chị Tiểu Lệ, đến rồi.”

Thẳng cho đến khi âm thanh của Cố Mãn Mãn truyền đến, Thẩm Lệ mới hoàn hồn lại.

CHƯƠNG 1711: KHÔNG ĐI THEO

Mấy ngày tiếp theo Thẩm Lệ đều trôi qua rất yên bình.

Không có người nào tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, cũng không có người nào gọi điện thoại cho cô.

Mà số điện thoại trước kia đã từng liên lạc với cô vẫn là dãy số trống như cũ, sau khi Thẩm Lệ gọi mấy lần nhưng không kết nối được, cô cũng không gọi nữa.

Tất cả đều khôi phục lại yên bình, chỉ là có phải sự yên bình này có chút không quá bình thường rồi không.

Còn có một chuyện hết sức kỳ lạ, đó chính là cô vẫn không liên lạc được với Hạ Diệp Chi, nhưng mà ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Mạc Đình Kiên đăng trên bản tin, đều là đăng ảnh chụp của Hạ Diệp Chi.

Trước kia, Mạc Đình Kiên căn bản không phải là một người hay đăng lên trên trang cá nhân.

Nhưng cũng có thể là chịu sự ảnh hưởng của Hạ Diệp Chi, cũng có thể là một người sống một cuộc sống hạnh phúc, cho nên muốn chia sẻ cùng với người khác.

Trên trang cá nhân của Mạc Đình Kiên, tất cả đều là những thứ có liên quan đến Mạc Hạ và Hạ Diệp Chi.

Nếu như không phải Mạc Đình Kiên đăng ảnh chụp của Hạ Diệp Chi ở trên trang cá nhân, cô thậm chí cũng đã nghi ngờ bọn họ lại kết hợp lại để lừa cô.

Hạ Diệp Chi ra ngoài nghỉ ngơi giải sầu là chuyện tốt, cho dù là Thẩm Lệ cũng rất muốn biết rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô cũng không muốn đi làm phiền Hạ Diệp Chi.

Cô cũng không có suy nghĩ muốn đi tìm Hạ Diệp Chi để hỏi chuyện này nữa.

Ngoại trừ Hạ Diệp Chi, lúc đó còn có Mạc Hạ ở cùng một chỗ.

Nhưng mà Mạc Hạ chỉ là một đứa nhỏ...

Huống hồ gì Mạc Hạ cũng là đứa bé có tuổi thơ không vui vẻ, nếu như lúc đó thật sự xảy ra những chuyện gì, chắc chắn Mạc Hạ cũng sẽ nhớ kỹ, nếu như cô lại đi hỏi Mạc Hạ, sợ là sẽ không tốt với Mạc Hạ.

...

Lại là một ngày Mạc Hạ tan học.

Thẩm Lệ đã chuẩn bị sẵn sàng để vào đoàn làm phim, căn bản là ở trạng thái làm bán thời gian, cho nên tương đối nhàn hạ.

Gần như là ngày nào cũng đi đón Mạc Hạ tan học.

Hôm nay là thứ sáu, cô muốn đón Mạc Hạ về nhà mình ở, sau đó cuối tuần đi chơi cùng với nhau.

Trước khi đi, Thẩm Lệ gọi điện thoại cho Thời Dũng nói ý định của cô.

“Chuyện này thì cô vẫn nên đi hỏi Hạ Hạ đi, xem xem con bé nói như thế nào, con bé đồng ý là được rồi.” Thời Dũng cũng là một người ba, cực kỳ tôn trọng mong muốn của con cái.

Mối quan hệ của Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi như thế nào, Thời Dũng cũng biết rất rõ ràng, Mạc Hạ đi theo Thẩm Lệ, anh ta cũng không có gì không yên lòng, chỉ cần Mạc Hạ đồng ý thì anh ta cũng không có ý kiến.

“Được rồi.”

Sau khi nói chuyện với Thời Dũng, Thẩm Lệ yên vị trên xe đi đón Mạc Hạ.

Mạc Hạ vội vàng chạy về phía của Thẩm Lệ.

“Dì Thẩm ơi!”

Giống như là con chim nhỏ phá lồng chạy ra.

“Cái này cho dì nè.” Mạc Hạ đưa một bông hoa thủ công cho Thẩm Lệ.

“Là tự con làm đó hả?” Thẩm Lệ hỏi.

Thấy Mạc Hạ gật đầu, Thẩm Lệ nhịn không được mà đưa tay sờ sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Cảm ơn con nha, đi thôi nào.”

Lên xe, Thẩm Lệ nói với tài xế: “Đi đến Kim Hải đi.”

Mấy ngày trước cô dẫn Mạc Hạ đi đến nhà hàng khác, hôm nay đến Kim Hải ăn thôi.

Đối với sự sắp xếp này, Mạc Hạ cũng không có ý kiến gì.

Thẩm Lệ nhấc nhấc cái ba lô nhỏ của Mạc Hạ: “Sao lại nặng như vậy chứ?”

“Bởi vì ở bên trong có sách đó ạ.” Mạc Hạ nói, kéo dây khóa kéo cho Thẩm Lệ nhìn xem.

Thẩm Lệ nhích đến nhìn thử, phát hiện ở bên trong quả thật có không ít sách.

“Sao mà lại mang nhiều như vậy, con xem hết luôn đó hả?”

“Dạ, mấy quyển này là cho bạn học mượn xem, hôm nay bọn họ trả lại cho con đó.”

“Vậy lại đi mua mấy quyển nữa đi.”

Mà đúng lúc này, xe hơi đúng lúc chạy qua một nhà sách.

Xe dừng hẳn lại, Thẩm Lệ bước xuống xe, mới phát hiện nhà sách này nằm gần với Kim Hải.

Khá là trùng hợp.

“Đi thôi nào.” Thẩm Lệ nắm tay của Mạc Hạ, lúc đi lên phía trước, phát hiện Mạc Hạ cũng không đi cùng với mình.

Quay đầu lại đã nhìn thấy một tay của Mạc Hạ níu lấy vạt áo của mình, nhỏ giọng nói: “Không mua cũng không có sao đâu ạ, trong nhà còn mà.”

Thẩm Lệ cười nói: “Đến cũng đã đến rồi, vào thôi.”

CHƯƠNG 1712: CHẮC CHẮN LÀ CHẠY KHÔNG THOÁT

Mạc Hạ không muốn từ chối, cũng chỉ đành đi theo Thẩm Lệ.

Chỉ là biểu cảm kia có mấy phần không tình nguyện.

Mặc dù đầu óc của Mạc Hạ thông minh, nhưng mà cái đó cũng chỉ là so sánh với bạn bè cùng lứa mà thôi. Thẩm Lệ là một người lớn, đã sống gần ba mươi năm rồi, sao có thể không nhìn thấy một đứa bé đang suy nghĩ cái gì được.

Lại đi được vài bước nữa, Thẩm Lệ vừa đi vừa quan sát biểu cảm của Mạc Hạ, phát hiện biểu cảm của Mạc Hạ đông cứng, cẩn thận, căng thẳng, nhíu mày, cả người trông cực kỳ nghiêm túc.

Lúc sắp đi đến cửa, Mạc Hạ còn có chút lo lắng hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, còn có vẻ bất an.

“Hạ Hạ.” Thẩm Lệ kêu cô bé một tiếng.

“Dạ?” Mạc Hạ ngẩng đầu lên, biểu cảm ở trên mặt còn có chút bối rối.

“Sao vậy, tại sao con lại không muốn đi vào trong nhà sách này như thế chứ?” Thẩm Lệ ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang nhau với Mạc Hạ, giọng nói dịu dàng nhìn chằm chằm vào mắt của Mạc Hạ.

Mạc Hạ cắn môi, hai tay nắm chặt lại cùng một chỗ: “Đó chính là dì... lần trước đã bị thương ở chỗ này, con không muốn đi vào nơi này nữa.”

Giọng nói của cô bé rất nhỏ, lộ ra vẻ bất an, nhưng mà ý tứ biểu đạt lại cực kỳ rõ ràng.

Thẩm Lệ sửng sốt một chút: “Không có sao đâu, dì cũng không sao mà, cái này chẳng qua chỉ là bất ngờ thôi, cũng giống như là con đấu vật ở trong sân nhà con vậy đó, cái đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, cho nên ngày nào con cũng chơi ở trong sân mà có đúng không?”

Đầu tiên là Mạc Hạ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đột nhiên lắc đầu: “Không giống nhau đâu.”

“Giống nhau cả thôi mà.” Thẩm Lệ nói.

Mạc Hạ cũng không nói chuyện, hơi buông thỏng ánh mắt, bộ dạng nhỏ bé rất đáng thương.

Thẩm Lệ thấy cô bé như thế này cô cũng không quá nhẫn tâm, nói: “Được rồi, chúng ta không đi vào bên trong nữa, trực tiếp đi ăn cơm thôi.”

Xem ra chuyện lần trước cô bị thương ở đây đã để lại bóng ma tâm lý cho Mạc Hạ.

Mạc Hạ đã năm tuổi, đã có ký ức, có rất nhiều chuyện cũng hiểu được.

Nếu như cô cố ý muốn hỏi, có phải là cô có thể sẽ biết được chút gì đó từ trên người của Mạc Hạ hay không?

Nhưng mà Thẩm Lệ vẫn không mở miệng được, cuối cùng cũng không hỏi cái gì cả.

...

Dẫn Mạc Hạ đi ăn cơm, Thẩm Lệ nói muốn mời Mạc Hạ đi đến nhà của cô chơi.

Mạc Hạ gần gũi với cô, cô bé gật đầu đồng ý.

Buổi tối lúc Cố Mãn Mãn về nhà, nhìn thấy Mạc Hạ đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách xếp khối gỗ, hét lên một tiếng thật lớn.

“A...”

Mạc Hạ che lỗ tai của mình, chờ Cố Mãn Mãn bình tĩnh trở lại, cô bé mới mở miệng như là ông cụ non: “Dì Cố à, dì tỉnh táo lại một chút đi.”

“Hạ Hạ, tối nay con muốn ngủ lại nhà của chị Tiểu Lệ hả?” Cố Mãn Mãn chạy chậm đến trước mặt của Mạc Hạ, hai mắt dính chặt ở trên người của Mạc Hạ giống như là đang nhìn cô bé chăm chú.

Mạc Hạ im lặng nhích qua bên cạnh: “Dạ.”

“Vậy...”

Cố Mãn Mãn vừa mới mở miệng, liền bị Mạc Hạ vô tình đánh gãy: “Con ngủ cùng với dì Thẩm.”

“Vậy...”

“Dì đi tắm nhanh đi.”

Lúc nãy Thẩm Lệ mới vừa đi vào trong để tìm một cái chăn nhỏ cho Mạc Hạ, lúc đi ra thì nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện với nhau.

“Đi tắm nhanh lên đi, tắm xong rồi thì đến chơi với Hạ Hạ.” Thẩm Lệ biết Cố Mãn Mãn cũng thích Mạc Hạ, thúc giục cô ấy đi tắm trước.

Thẩm Lệ ngồi xuống ở trước mặt của Mạc Hạ chơi xếp hình cùng với cô bé.

Xếp qua xếp lại, Mạc Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên: “Dì Cố đã có bạn trai chưa ạ?”

Thẩm Lệ suy nghĩ một chút, mặc dù là bây giờ Đào Triển Minh với Cố Mãn Mãn vẫn còn chưa nói rõ ràng, nhưng mà dựa vào trí thông minh của Cố Mãn Mãn, chắc chắn là sẽ chạy không thoát, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay của Đào Triển Minh.

Thế là cô nói: “Xem như là có rồi.”

Mạc Hạ thở dài: “Nói như vậy thì cũng chỉ còn có một người độc thân thôi.”

CHƯƠNG 1713: MỘT MÌNH ĐẾN

Thẩm Lệ cảm thấy đầu gối của mình đã trúng một mũi tên.

Còn là loại mũi tên đâm rất sâu.

''Không sai, giờ cô còn độc thân, nhưng...cô vui vẻ!'' Thẩm Lệ buông tay, làm vẻ mặt vui vẻ.

Mạc Hạ: ''Ồ''

Thẩm Lệ cảm thấy cô ta không có cách nào vui vẻ đùa với Mạc Hạ nữa.

...

Hôm sau.

Thẩm Lệ mới sáng sớm đã dẫn Mạc Hạ ra ngoài chơi.

Lúc đầu Mạc Hạ còn chơi rất vui, nhưng suy cho cùng thì tuổi còn nhỏ, thể lực không nhiều, đến trưa là đã mệt không muốn chơi nữa rồi.

Vì thế, Thẩm Lệ dẫn Mạc Hạ về nhà rất sớm.

Vừa dỗ Mạc Hạ ngủ xong bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.

Còn rất lịch sự, gõ ba cái liền ngừng.

Thẩm Lệ có chút nghi hoặc, ai còn tìm cô ta lúc này?

Cô ta bước đến bên cửa, nhìn bên ngoài qua mắt mèo, phát hiện một bé trai đứng ở ngoài cửa.

Nhìn rất quen mắt.

Thẩm Lệ mở cửa, còn chưa đợi cô ta mở miệng, thằng bé đã lễ phép lên tiếng: ''Dì Lệ, cháu là Thời Thanh Thư, cháu đến đón Hạ Hạ.''

''Thời Thanh Thư...'' Thẩm Lệ khẽ đọc tên này, lập tức giật mình: ''Ba cháu là Thời Dũng?''

''Vâng.'' Thời Thanh Thư gật đầu, trên mặt có vẻ bình tĩnh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.

Thẩm Lệ không có cơ hội gặp Thời Thanh Thư, nhưng cũng nghe Mạc Hạ nhắc đến, Mạc Hạ cũng luôn nhắc tới thằng bé, tuy nói chưa từng gặp nhưng ấn tượng với Thời Thanh Thư cũng không tệ.

Giờ thấy Thời Thanh Thư rồi, Thẩm Lệ phát hiện thằng bé này không khác mấy với tưởng tượng của cô ta, rất lễ phép, cúng rất nhu thuận chững chạc.

Có chút giống với tính cách của Thời Dũng.

Nhưng...

Thẩm Lệ nhìn ra ngoài: ''Một mình cháu đến à?''

''Vâng.'' Thời Thanh Thư giải thích: ''Mẹ phải trực ban, ba cũng bận, ba đã nói địa chỉ nhà dì cho cháu, cháu tự mình đến đón Hạ Hạ.''

Thẩm Lệ kinh ngạc nhìn thằng bé sau đó lui sang một bên: ''Vào trước đi.''

Thời Thanh Thư bước vào, cởi giày ở cạnh cửa.

Thẩm Lệ liền tìm một đôi dép cho thằng bé, sau khi Thời Thanh Thư đổi giày xong cũng chưa bước vào trong ngay, giống như đợi chủ nhà Thẩm Lệ lên tiếng, chủ nhà không lên tiếng thì thằng bé sẽ không vào.

''Mau vào trong đi, ngồi đây.'' Thẩm Lệ bật cười, thằng bé này cũng ngoan quá rồi, sau khi dẫn Thời Thanh Thư ngồi ở sô pha xong liền đi rót cho thằng bé một cốc nước.

Thời Thanh Thư cảm ơn, uống nước xong hỏi cô ta: ''Hạ Hạ đâu ạ?''

''Đang ngủ rồi, không thì đợi một lát, cô bé ngủ dậy rồi đi, dì tiễn bọn cháu về.'' Thẩm Lệ càng nhìn càng thấy thằng bé này thú vị.

Cô ta đã gặp Thời Dũng nhiều lần rồi, cũng nói chuyện rồi.

Một người vô cùng nghiêm túc và cứng nhắc, không ngờ con trai của anh còn thú vị hơn anh nhiều.

Thẩm Lệ không khỏi muốn trêu thằng bé: ''Cháu bao nhiêu tuổi rồi?''

''Mười tuổi ạ''

Thẩm Lệ hỏi gì Thời Thanh Thư liền đáp đó, nhưng về sau tốc độ nói của thằng bé nhanh hơn một chú, giống như mất kiên nhẫn.

Thẩm Lệ nhìn ra được, nhưng Thời Thanh Thư cũng không nói.

Thằng bé này...

Tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ thật trầm ổn.

Cũng khó trách người lớn có thể yên tâm để thằng bé một mình đến tìm cô ta để đón Mạc Hạ.

Thẩm Lệ cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy: ''Đi xem Hạ Hạ đi.''

Cô ta bước đằng trước, đi vào phòng ngủ, Thời Thanh Thư bước theo vào.

Mạc Hạ đi chơi với Thẩm Lệ một ngày, rất mệt, lúc này cũng đang ngủ sâu.

Sau khi Thẩm Lệ nhìn một cái liền lui ra sau, để Thời Thanh Thư đến xem,

Thời Thanh Thư hơi híp mắt, dáng vẻ trầm tĩnh, thằng bé nhìn một lúc lâu, còn đưa tay lên vén tóc trên trán che mắt Mạc Hạ.

CHƯƠNG 1715: KHÔNG PHẢI LÀ BỊA ĐẶT

Tính tình của Thẩm Lệ quả thật là có hơi kiêu ngạo, cũng xem thường việc dây dưa với người đàn ông của người khác, nhưng việc này chẳng hề mâu thuẫn với việc cô ghét bị người khác đe dọa.

Thẩm Lệ cũng không nhìn thẳng Quý Vãn Thư một cái: “Cô vẫn giống như trước kia nhỉ, không có tiến bộ gì cả”

Mặc dù giọng điệu thản nhiên, nhưng Quý Vãn Thư vẫn cảm nhận được sự xem thường.

“Cô...”

“Tôi buồn ngủ rồi, về nhà ngủ đây, ngủ ngon”

Thẩm Lệ đứng lên, trên mặt hiện lên nụ cười tươi, chẳng có chút vẻ chân thành nào cả.

Quý Vãn Thư có loại cảm giác bị vật gì đó lấp kín cổ họng, khó chịu tới nỗi nói không nên lời, nhưng lại khó có cách nào làm khó dễ Thẩm Lệ.

Thế là, cô ta chỉ có trơ mắt nhìn Thẩm Lệ rời đi.

Thẩm Lệ khó có được mà rất nhanh đã đi vào giấc ngủ

Cũng không biết có phải là vì đã khiến cho Quý Vãn Thư không thoải mái nên mới dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy không, trước kia chính là như vậy, chỉ cần Quý Vãn Thư không thoải mái, cô liền vui vẻ thoải mái, làm cái gì cũng vui vẻ thuận lợi

Chỉ là, chuyện này làm cho cô ngủ rất nhanh, nhưng lại không làm cho cô ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Cô bị tiếng chuông điện thoại gọi đến làm tỉnh giấc.

Điện thoại liên tục reo không ngừng.

Loại tình huống này, không phải là lần đầu Thẩm Lệ gặp phải, trong lòng đoán được, tám chín phần mười là đã xảy ra chuyện xấu.

Không chỉ là có nhiều cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn, còn có mes chưa đọc.

Tin mà Cố Mãn Mãn gửi cho cô ở trên cùng.

“Chị Tiểu Lệ, điện thoại của ai cũng đừng nhận, bây giờ em liền qua tìm chị...”

Ánh mắt của Thẩm Lệ chuyển đến góc trên bên phải, thời gian lúc này là 5h sáng.

Phải là chuyện rất nghiêm trọng, Cố Mãn Mãn phải sớm như vậy đến tìm cô.

Thẩm Lệ mở Facebook lên.

Cô cẩn thận dùng nick phụ đăng nhập vào Facebook, vừa lên đã bị kinh ngạc vì thông báo đẩy về Thẩm Lệ.

Trên bảng hot search càng khỏi phải nói, nhiều chủ đề có liên quan với cô.

“Thẩm Lệ phá thai”

“Sinh hoạt cá nhân của Thẩm Lệ thời cấp 3...”

“Nhà ai sụp rồi kìa...”

Bấm vào mấy chủ đề này, toàn bộ đều là có liên quan với Thẩm Lệ

Thẩm Lệ tìm thấy Facebook làm nổ ra chủ đề này sớm nhất, bên trong đã đăng rất nhiều tấm ảnh, có đơn xét nghiệm và phiếu bệnh án về việc sanh non.

Cô phóng to ảnh xem xét từng tấm một cách cẩn thận, sắc mặt cũng theo đó mà đột nhiên thay đổi.

Bỗng nhiên, cô dường như nghe thấy âm thanh có người mở cửa.

“Chị Tiểu Lệ”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh lo lắng của Cố Mãn Mãn, đồng thời vang lên tiếng đẩy cửa.

Ầm!

Cửa bị đẩy ra, Cố Mãn Mãn xuất hiện ở cửa.

“Chị Tiểu Lệ!” Cố Mãn Mãn nhìn thấy Thẩm Lệ, trên mặt hiện ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.

Cố Mãn Mãn nhìn thấy Thẩm Lệ đang cầm điện thoại, đoán là cô đã biết hết toàn bộ rồi: “Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, chúng em cần một chút thời gian xử lý, chị muốn đến nơi nào nghỉ ngơi, em đưa chị đi?”

Chuyện lần này, xảy ra quá đột ngột, đối phương ra tay quá mạnh mẽ, không chỉ cần xử lý, còn cần phải xử lý người tung tin đồn nhảm, cho nên cần chút thời gian, mà chuyện này nổ ra, bất luận có phải là thật hay không, mấy phóng viên đó đều sẽ rất phấn khích, sẽ bằng mọi cách mà tìm được Thẩm Lệ, trước lúc đó, bảo vệ Thẩm Lệ là chuyện quan trọng nhất.

Thẩm Lệ chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Mãn Mãn, lại nói chuyện hoàn toàn không liên quan “Tối hôm qua em không quay về ngủ?”

“Tham gia một bữa tiệc, thời gian lại tối, khoảng cách cũng hơi xa, liền không có về, nên thuê phòng ngủ.” Cố Mãn Mãn kiên nhẫn mà trả lời: “Mau đứng lên, em đưa chị đến sân bay”

Cố Mãn Mãn nói xong, lại xoay người đi thu xếp quần áo cho Thẩm Lệ, vừa thu dọn vừa nói: “Về chuyện trên mạng chị cứ yên tâm, em nhất định sẽ bắt được người bịa đặt”

“Không phải là bịa đặt”

“Chị cũng đừng...cái gì?” Cố Mãn Mãn nhất thời có chút không tin vào lỗ tai của mình.

Thẩm Lệ nhìn cô, nói một cách yếu ớt: “Đều là thật cả”

CHƯƠNG 1716: CỐ TRI DÂN PHÁT ĐIÊN

Tay đang cầm mắc áo của Cố Mãn Mãn đột nhiên dừng lại, khẽ nhếch miệng, liền như vậy mà nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, trong nhất thời không biết nên nói cái gì

Thẩm Lệ lại lặp lại một lần nữa: “Là thật”

Cố Mãn Mãn lẫn này đã nghe rõ, cũng vô cùng tin tưởng chính mình vừa rồi không có nghe nhầm.

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Cố Mãn Mãn tìm về âm thanh của mình: “Trước đi ra sân bay”

Trong lòng cô thật ra có rất nhiều nghi vấn.

Cô muốn biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Còn muốn biết, là người đàn ông như thế nào có thể khiến cho Thẩm Lệ làm tới bước này.

Nhưng mà bây giờ mấy chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là không khiến cho Thẩm Lệ chịu tổn thương.

Sân bay vào lúc sáng sớm người rất ít, có vẻ trống rỗng quạnh quẽ.

Cố Mãn Mãn đưa Thẩm Lệ qua cửa kiểm tra an ninh, dặn dò nói: “Sau khi xuống mặt đất thì gọi điện thoại cho em”

Thẩm Lệ gật đầu, vẻ mặt dưới ánh đèn sáng ngời, lại hiện ra vài phần ảm đạm.

Cố Mãn Mãn muốn nói chút gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại mất đi âm thanh, bước về phía trước nửa bước, ôm Thẩm Lệ một cái.

Sau khi buông ra, Thẩm Lệ rủ mắt nhìn Cố Mãn Mãn: “Chị không sao"

Cố Mãn Mãn gật đầu: “Ừm”

Thấy Thẩm Lệ đã đi qua cửa kiểm tra an ninh, Cố Mãn Mãn mới rời đi.

Về đến trên đường, Cố Mãn Mãn nhận được điện thoại của Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân tại sao gọi cuốc điện thoại này, Cố Mãn Mãn hiểu được, chỉ là, cô bây giờ cũng không thể cho đáp án mà Cố Tri Dân muốn.

Cô không nhận điện thoại của Cố Tri Dân.

Nhưng Cố Tri Dân cũng không phải là tính cách sẽ dễ dàng buông xuôi, Cố Mãn Mãn không nhận điện thoại, anh ta liền gửi mes cho Cố Mãn Mãn.

Cố Mãn Mãn mở giọng nói mà Cố Tri Dân gửi ra, liền nghe thấy giọng nói âm u của Cố Tri Dân: “Cố Mãn Mãn, em là muốn chết hả?”

Da đầu của Cố Mãn Mãn run lên, Cố Tri Dân lúc này có lẽ là muốn phát điên rồi.

Cố Tri Dân phát điên thì việc gì cũng đều khó giải quyết.

Cố Mãn Mãn đành phải bớt thời gian gửi tin nhắn trả lời cho anh ta: “Em đến tìm anh”

Nửa tiếng sau.

Xe của Cố Mãn Mãn dừng ở cổng của truyền thông Thịnh Hải.

Lúc này sắc trời đã rất là sáng.

Cao ốc truyền thông Thịnh Hải vào lúc sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Cố Mãn Mãn trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất.

Vừa đẩy cửa ra, Cố Mãn Mãn liền ngửi thấy mùi thuốc lá vô cùng nồng nặc.

Trong phòng không mở đèn cũng không mở cửa sổ, khói thuốc lượn lờ, cô bị sặc mà liên tiếp ho vài tiếp: “Anh?”

“Thẩm Tiểu Lệ đâu?”

Cố Mãn Mãn ho ra nước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Cố Tri Dân đi lại phía cô.

“Em đưa chị ấy đến sân bay, để chị ấy rời đi nghỉ ngơi một khoảng thời gian...” âm thanh của Cố Mãn Mãn đến cuối cùng đã biến thành nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt màu đỏ tươi của Cố Tri Dân.

“Đi cùng ai?” Cố Tri Dân hỏi.

Cố Mãn Mãn cẩn thận mà trả lời: “Một mình chị ấy”

Trên gương mặt cường lực duy trì vẻ bình tĩnh của Cố Tri Dân, sau khi nghe rõ lời của cô, triệt để nổ tung: “Một mình? Em vậy mà để em ấy một mình? Vạn nhất em ấy nghĩ không thông làm điều dại dột thì làm sao?”

“Nhưng mà chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị ấy hẳn là...” Cố Mãn Mãn bị ánh mắt của Cố Tri Dân dọa sợ, 3 chữ “không đến mức” đơn giản cũng không nói nên lời.

Giọng nói của Cố Tri Dân khô khốc: “Nếu như em ấy buông xuống rồi, liền không thể nào nhiều năm như vậy cũng không nói với anh!”

“Người đàn ông đó là anh?” Cố Mãn Mãn không dám tin mà nhìn Cố Tri Dân, nghe ngữ khí của anh ta, dường như anh ta chính là một trong những người có liên quan.

Trước đây Cố Tri Dân đã điều tra tường tận chuyện mấy năm gần đây của Thẩm Lệ, mà chuyện liên quan đến việc Thẩm Lệ mang thai, lại không biết vì sao mà một chút cũng tra không được, cho đến lần này bị mang ra ngoài ánh sáng, anh ta phái người đi xử lý, mới phát hiện hoàn toàn không phải là bịa đặt.

Mà Thẩm Lệ mấy năm nay không có quen bạn trai khác, người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất, chính là Cố Tri Dân

Chỉ có Cố Tri Dân.

CHƯƠNG 1717: MẤT LIÊN LẠC

Cố Tri Dân không trả lời vấn đề của Cố Mãn Mãn mà đi ra ngoài.

Cố Mãn Mãn cho rằng Cố Tri Dân muốn đi tìm Thẩm Lệ nên vội vàng đuổi theo nói Thẩm Lệ đã đi đâu với Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân không quay đầu lại, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Tin đồn Thẩm Lệ phá thai đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Dù sao đã trôi qua rất nhiều năm, huống hồ ngay lúc đó Thẩm Lệ đã trưởng thành, Cố Tri Dân lại nhúng tay vào nên chuyện đó khó có thể phân biệt thật giả.

Mà mấy năm nay danh tiếng của Thẩm Lệ rất tốt, chưa từng có tin tức xấu nào, buổi tối hôm đó cư dân mạng đã hấp dẫn bởi một tin tức khác.

Mọi chuyện đã trôi qua.

Cố Mãn Mãn bận rộn cả ngày, đến mười giờ tối mới ăn cơm hộp, đây là bữa cơm đầu tiên của cô trong hôm nay.

Lúc này cô cũng mới nhớ tới Thẩm Lệ vẫn luôn không gọi điện thoại cho mình.

Theo lý mà nói thì buổi chiều Thẩm Lệ đã đến nơi rồi.

Cố Mãn Mãn vừa ăn cơm vừa gọi cho Thẩm Lệ.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Cô không gọi được cho Thẩm Lệ nên lại gọi cho Cố Tri Dân, nhưng cũng không gọi được cho Cố Tri Dân.

Đồng thời không liên lạc được với hai người kia thì chắc chắn giữa hai người này có chuyện gì đó, vì thế trong lòng Cố Mãn Mãn cũng không lo lắng.

Nhưng cô liên tục mất liên lạc với hai người này trong một tuần, Cố Mãn Mãn bắt đầu lo lắng.

Đầu tiên cô gọi cho đoàn phim nói lời xin lỗi và giải thích với bọn họ, kết quả bên đoàn phim thông báo bộ phim sẽ kéo dài thêm thời hạn, chưa xác định được thời gian cụ thể.

Cố Mãn Mãn không phải là tên tay mơ vừa gia nhập giới giải trí, cô suy nghĩ một chút thì hiểu được, chắc chắn Cố Tri Dân đã thầm sắp xếp chuyện này.

Nếu Cố Tri Dân đã chuẩn bị xong tất cả thì Cố Mãn Mãn cũng vui vẻ nhàn rỗi, coi như cho mình một kỳ nghỉ.

Lúc Thẩm Lệ trên đường trở về thì phát hiện cửa nhà đối diện vẫn luôn khóa đã mở ổ khóa ra.

“Thẩm Lệ, đã về rồi sao?”

Thẩm Lệ quay đầu lại thì thấy bà Dương đi ra.

“Vâng.” Thẩm Lệ chỉ vào nhà đối diện: “Chủ nhà này đã về rồi sao?”

“Mấy hôm trước có người đến nhà này, là một chàng trai trẻ tuổi, lớn lên còn rất đẹp trai.” Cả đời bà Dương sinh sống ở thị trấn xa xôi nhưng non xanh nước biếc này, cho nên khi nói chuyện có mang theo giọng địa phương.

Thẩm Lệ buồn cười với giọng của bà Dương: “Thật sao?”

“Bà đi ra ngoài một chút, buổi tối trở về nấu cơm cho cháu, nếu cháu đói bụng thì hái trái cây ở trong sân ăn lót dạ…”

“Vâng.”

Bà Dương đi rồi, Thẩm Lệ lại nhìn thoáng qua cửa nhà đối diện rồi mới vào nhà.

Sáng hôm đó, Cố Mãn Mãn đưa cô đến sân bay rồi rời đi, cô cũng không đăng ký ra nước ngoài như Cố Mãn Mãn nghĩ, mà là rời khỏi sân bay, đi đến một trấn nhỏ xa xôi cách thành phố Hà Dương hơn bốn trăm kilomet, ở nhờ nhà bà Dương.

Trấn nhỏ non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp đẽ, lúc trước cô đến đây chụp ảnh, lúc ấy đã rất thích nơi này, người trẻ tuổi đều đến thành phố, ở đây chỉ còn một số ông bà già, tuy rằng người già cũng thích xem tivi, nhưng không nhớ kỹ mặt của diễn viên.

Thẩm Lệ ở đây một tuần, cũng vô tình gặp được một hai người nói cảm thấy cô có vẻ quen mắt.

Mà cô cũng không ra cửa nhiều, mỗi ngày ngủ đến khi tỉnh dậy, ăn cơm xong thì hóng mát trong sân, cứ yên tĩnh trôi qua một ngày như vậy, rời xa sự hỗn loạn bên ngoài.

Thẩm Lệ quay về phòng thay đồ, cô nằm đọc sách trên ghế dưới giàn nho trong sân nhà, cô vừa lơ đãng ngẩng đầu thì thấy có bóng người lấp ló trước cửa sổ lầu hai nhà đối diện.

Nhưng cô không thấy rõ.

CHƯƠNG 1718: TOÀN HOÀN VĂN

Buổi sáng Thẩm Lệ đi ra ngoài tản bộ thì lại thấy có người chuyển đồ dùng vào nhà đối diện.

Rất nhiều đồ dùng trong nhà, có vẻ muốn ở đây một thời gian dài.

Nhưng một thời gian sau đó, cô chưa nhìn thấy chủ nhà đối diện.

Cho đến trấn nhỏ vào mùa thu, sáng tối có hơi lạnh, Thẩm Lệ chuẩn bị ra ngoài mua thêm áo khoác, kết quả cô vừa ra khỏi cửa thì thấy nhà đối diện bốc khói cuồn cuộn.

“Cháy!” Thẩm Lệ kêu lên một tiếng, chạy về phía nhà đối diện.

Cô vừa chạy vừa báo cảnh sát.

Lửa trong nhà rất lớn, có vẻ phát ra từ phòng bếp, cửa chính bốc khói nghi ngút.

Thẩm Lệ bị khói bay vào mặt đến không mở mắt ra được, nước mắt chảy ra nhưng không vào được.

“Có ai ở bên trong không?” Cô kêu to vào bên trong.

Không có ai trả lời.

Có hàng xóm nghe tin chạy tới thì đứng phía sau sôi nổi bàn tán.

Có người thấy Thẩm Lệ muốn đi vào trong thì vội vàng đưa tay giữ chặt cô: “Cô gái nhỏ, không thể vào đó, sẽ chết đấy…”

Hai mắt Thẩm Lệ hồng hồng: “Có người rất quan trọng ở trong đó, tôi phải đi vào.”

“Có ai quan trọng hơn tính mạng của mình chứ?”

“Cầu xin mọi người, cho tôi vào đó đi.”

Những người đó vẫn giữ chặt cô.

Thẩm Lệ không thoát được, cô nhìn lửa ngày càng lớn thì rốt cuộc không nhịn được gọi tên người kia.

“Cố Tri Dân!”

“Ừ.”

Có người trả lời cô.

Thẩm Lệ gần như cho rằng mình nghe nhầm.

Đến khi có người lại gọi cô một tiếng: “Thẩm Lệ.”

Thẩm Lệ ngơ ngác quay đầu lại thì thấy Cố Tri Dân đứng cách đó không xa, lẳng lặng cười với cô.

Anh đi tới bên cạnh Thẩm Lệ, cụp mắt dịu dàng nói: “Anh không sao, anh ở đây.”

Thậm chí anh không hỏi vì sao Thẩm Lệ biết anh ở trong nhà này.

Bởi vì không cần thiết.

Giống như ngày đó anh ra khỏi tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh thì không đi theo địa chỉ Cố Mãn Mãn đã nói để tìm Thẩm Lệ, bởi vì anh biết Thẩm Lệ chắc chắn không đến đó.

Sự ăn ý của bọn họ đã khắc sâu vào trong xương cốt.

“Đừng khóc.” Sắc mặt Cố Tri Dân hơi lo lắng, đưa tay lau nước mắt cho cô.

Thẩm Lệ nhìn chằm chằm anh một lát giống như xác nhận anh thật sự không sao, một lát sau cô lại đột nhiên đẩy anh ra: “Nếu không phải nhà cháy thì anh định lén ở đây cả đời mà không tới gặp em sao?”

Cố Tri Dân cố gắng nở nụ cười: “Anh không dám tới gặp em.”

Đến bây giờ anh mới biết được năm đó anh trốn tránh đã gây tổn thương cho Thẩm Lệ thế nào.

Vì vậy anh cũng cảm thấy sợ hãi.

Anh không thể tha thứ cho mình, càng không dám cầu xin Thẩm Lệ có thể tha thứ cho mình, chỉ dám đứng từ xa nhìn cô, không dám quấy rầy cô.

Thẩm Lệ cũng cười, nụ cười nhẹ nhõm từ trong lòng: “Đã qua rồi, không thể quay về quá khứ, nhưng chúng ta còn có tương lai, còn có quãng đời sau này.”

Sau khi chuyện của cô truyền lên mạng thì Thẩm Lệ mới phát hiện mình cũng không đau khổ như tưởng tượng, ngược lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Miệng vết thương khép lại thì không thể thiếu quá trình, cần nhìn thẳng vào nó, sau đó cắt thịt thối đi thì sau cơn đau đớn có thể đóng vảy lại.

Cho đến bây giờ Thẩm Lệ mới hiểu được đạo lý đơn giản như thế.

Cố Tri Dân cụp mắt, không nói gì.

Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn anh: “Thật ra Giang Vũ Thừa cũng không tệ.”

“Không được.” Cố Tri Dân đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt lấy tay cô.

Thẩm Lệ nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan với nhau: “Vậy đừng lãng phí thời gian nữa.”

Một tuần sau.

Thẩm Lệ đã đăng lên Facebook:

—— Hưởng tuần trăng mật.

Kèm theo một bức ảnh giấy đăng ký kết hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.