CHƯƠNG 687: HAI BÉ CƯNG ĐI GẶP BA (5)
CHƯƠNG 687: HAI BÉ CƯNG ĐI GẶP BA (5)
Hàn Nhã Thanh nheo mắt lại, tên mặt sẹo quen biết cô? Sao lại...
Hàn Nhã Thanh nhìn phản ứng của tên mặt sẹo thì chắc chắn có thể xác định chuyện này, người đàn ông này quen biết cô.
Vừa rồi người đàn ông này nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, cho nên quên mất che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng Hàn Nhã Thanh chắc chắc mình chưa từng gặp người này!!
Hàn Nhã Thanh còn phát hiện lúc ông ta nhìn thấy cô thì ngoại trừ kinh ngạc trung còn mang theo sợ hãi, nỗi sợ hãi sau khi phạm sai lầm.
Sợ hãi? Lúc trước ông ta vẫn luôn không thay đổi sắc mặt, cho dù cảnh sát hỏi thế nào, ông ta không hề nói một câu, càng không sợ hãi, vì sao ông ta nhìn thấy cô lại sợ hãi?
Cô và Hàn Nghiên Nghiên lớn lên không giống nhau, mặc dù cô và Hàn Nghiên Nghiên là chị em họ, nhưng lại không hề giống nhau.
Hàn Nhã Thanh lại nhìn ông ta nghĩ tới gì đó, sau đó thở dài một hơi, nỗi sợ hãi biến mất, đương nhiên cũng che giấu sự kinh ngạc.
Thật ra cảm xúc của ông ta thay đổi rất nhanh, sự kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng Hàn Nhã Thanh lại lấy được rất nhiều tin tức.
Tin tức này làm cho Hàn Nhã Thanh nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Hàn Nhã Thanh xác định mình không quen biết người đàn ông này, cũng khẳng định chưa gặp qua người đàn ông này.
Lúc này cô không ngụy trang, đây là dáng vẻ thật sự của cô.
Vừa rồi khi cảm xúc của người đàn ông kia thay đổi thì Hàn Nhã Thanh có thể suy đoán ánh mắt đầu tiên của người nam nhân này đã nhận nhầm người, có lẽ ông ta nhậm nhầm cô thành người nào đó, sau đó tên mặt sẹo lấy lại tinh thần, sau đó ông ta thở phào nhẹ nhõm, lại không hề sợ hãi.
Hàn Nhã Thanh biết cô và mẹ cô lớn lên rất giống nhau, cho nên người đàn ông này rất có thể đã gặp qua mẹ cô?
Vậy vì sao ông ta lại sợ hãi? Người đàn ông này đã làm gì mẹ cô?
Lúc này trái tim Hàn Nhã Thanh đột nhiên co lại, nói thật cô không hy vọng mọi chuyện như mình đoán, dù sao người đàn ông này là tên tội phạm tàn nhẫn độc ác, nếu liên quan đến bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.
"Tôi phát hiện vừa rồi tên mặt sẹo nhìn thấy chị dâu thì giống như rất giật mình, hình như ông ta quen biết chị dâu." Bên ngoài cậu năm Tào không nhìn ra được nhiều, nhưng anh ta rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc của tên mặt sẹo.
Đường Lăng hơi híp mắt lại, anh nhìn tên mặt sẹo, con ngươi trở nên lạnh lẽo.
Phòng thẩm vấn, tên mặt sẹo khôi phục lại dáng vẻ trước đó, cho dù cảnh sát hỏi cái gì, ông ta cũng không mở miệng, cũng không thay đổi sắc mặt.
Hàn Nhã Thanh nhìn tên mặt sẹo một cái, sau đó ngồi ở một bên.
Hàn Nhã Thanh ngồi bên trái tên mặt sẹo, Hàn Nhã Thanh ngồi xuống thì phát hiện cơ thể tên mặt sẹo có khuynh hướng nghiêng về bên phải, cô còn thấy chân của tên mặt sẹo cũng không nhịn được run lên.
Điều này chứng tỏ trong lòng tên mặt sẹo sợ hãi cô, cho nên mới có phản ứng theo bản năng như vậy.
Cảnh sát tiếp tục hỏi, đương nhiên tên mặt sẹo vẫn không lên tiếng.
"Chuyện mấy người đã làm gì mẹ tôi, hiện tại ông có muốn nói hay không?" Con ngươi Hàn Nhã Thanh nhìn về phía tên mặt sẹo, đột nhiên mở miệng.
Cơ thể của tên mặt sẹo rõ ràng cứng đờ, cảm xúc của ông ta lại thay đổi, bản năng muốn nhìn Hàn Nhã Thanh, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Sau đó Hàn Nhã Thanh phát hiện ông ta thở ra một hơi, Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta thở phào thì con ngươi nhanh chóng lóe lên.
"Cảnh sát, tôi không biết cô đang nói cái gì?" Tên mặt sẹo khống chế được cảm xúc khác thường của mình xong, lúc này mới nhìn Hàn Nhã Thanh, giả vờ vô tội, giả vờ không biết.
Tên mặt sẹo gọi là cô cảnh sát, rõ ràng ông ta cho rằng Hàn Nhã Thanh là cảnh sát, cho nên mới sợ hãi như thế.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh cười lạnh, lúc trước ông ta không chịu nói chữ nào, hiện tại ông ta đáp lại đã bán đứng sự sợ hãi trong lòng ông ta, không đánh đã khai.
Cho nên Hàn Nhã Thanh biết mình đoán đúng rồi.
Hai cảnh sát khác trong phòng thẩm vấn lộ vẻ khó hiểu, nhưng bọn họ cũng biết cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, cho nên cũng không nói gì.
Hàn Nhã Thanh không nói thêm nữa, cô đứng lên đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Chị dâu, vừa rồi chị nói vậy là có ý gì?" Bên ngoài phòng thẩm vấn có thể nghe thấy tiếng động bên trong, cậu năm Tào khó hiểu với câu hỏi của Hàn Nhã Thanh.
Vẻ mặt Đường Lăng nghiêm túc, dường như còn mang theo sự lo lắng, anh nhìn Hàn Nhã Thanh, chờ đợi Hàn Nhã Thanh trả lời.
"Tôi cũng chỉ suy đoán." Hàn Nhã Thanh không giải thích nhiều, có một số điều không thể nói rõ.
"Rõ ràng em đã đoán đúng rồi." Đường Lăng mấp máy môi, sau đó mới mở miệng, lúc này giọng nói anh khàn khàn, nếu nghe kỹ thì còn có thể nghe được một chút run rẩy.
"Nhưng bọn họ không làm mẹ em tổn thương." Hàn Nhã Thanh biết rõ Đường Lăng lo lắng cái gì, hoặc là nói Đường Lăng có chút sợ hãi, lúc trước cô nhìn thấy phản ứng của ông ta thì nghĩ đến một số khả năng, cũng sợ hãi giống như Đường Lăng.
"Sao em biết?" Con ngươi Đường Lăng hơi lóe lên, nhưng trên mặt lại đầy khó hiểu.
"Vừa rồi em hỏi câu đó thì phản ứng đầu tiên của ông ta là kinh ngạc, sợ hãi, nhưng sau đó là thở ra một hơi, vẻ mặt có mấy phần may mắn, đó là phản ứng bản năng của ông ta, không thể là giả, mà làm cho ông ta cảm thấy may mắn thì chỉ có thể giải thích không có hành vi phạm tội trong chuyện của mẹ em." Khi Hàn Nhã Thanh nói lời này, trong giọng nói cũng mang theo sự nhấp nhô.
Kết quả như vậy, chẳng những người kia may mắn, cô cũng may mắn.
"Thủ đoạn của bọn họ rất tàn nhẫn, từ trên người Hàn Nghiên Nghiên thì có thể thấy được một người phụ nữ phải chịu đựng như vậy thì tình huống xấu nhất là hoàn toàn sụp đổ, mặc dù cứu được cũng chưa chắc có dũng khí tiếp tục sống, tình huống tốt hơn là cho dù sống tiếp thì cả đời này không thoát khỏi bóng ma này, tuyệt đối không thể sống như người bình thường, nhưng mẹ em lại không có, ít nhất em không phát hiện mẹ em có điều gì khác thường."
"Có lẽ chuyện lúc trước thì sao?" Đường Lăng bằng lòng tin tưởng cách nói của cô, nhưng anh vẫn nghĩ đến một khả năng.
"Lúc em đi vào thì ánh mắt đầu tiên của ông ta đã xem em thành mẹ, chứng tỏ khi đó mẹ em cũng ở thời điểm giống như em hiện tại, nhất là độ tuổi, cho nên khi đó mẹ em cũng không chênh lệch nhiều với em, khi đó mẹ em khoảng hai mươi lăm tuổi, nói cách khác chuyện này xảy ra khoảng hai mươi năm trước, khi đó chắc chắn đã có em." Hàn Nhã Thanh vừa mới ở phòng thẩm vấn nghĩ ra điều này.