Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã

Chương 741: Chap-655




CHƯƠNG 652: GHEN TUÔNG (3)

CHƯƠNG 652: GHEN TUÔNG (3)

Lông mày của Liễu Ảnh cau lại, cô mà anh ta đang nói là đang chỉ ai vậy? Người mà Liễu Ảnh nghĩ tới là Hàn Nhã Thanh?

Nhưng mà cô ta lại cảm giác không quá giống.

“Em đi về đi, tôi không sao đâu.” Bùi Dật Duy cũng không giải thích mà là nhìn Liễu Ảnh một chút, trực tiếp ra lệnh đuổi khách, giờ phút này giọng nói của anh ta có một loại tuyệt vọng nản lòng thoái chí.

Liễu Ảnh nhìn anh ta, không hề đi khỏi mà cũng không thèm nói câu nào.

Bây giờ anh ta có bộ dạng này, sao cô có thể yên tâm rời khỏi được chứ? Cô cảm giác chắc là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng mà nhìn Bùi Dật Duy hiện tại hiển nhiên sẽ không nói cho cô ta nghe.

Cô ta cảm giác được cảm xúc chán nản vào lúc này của anh ta, đối với cái gì cũng không quan tâm, chỉ là đang chờ chết tuyệt vọng cho chết.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại làm cho một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi lại đang chờ chết như vậy?

Lần trước sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi thì anh ta cũng không có như thế này, lúc đó mặc dù là anh ta đau lòng, nhưng mà rất phối hợp với trị liệu của bác sĩ, cô ta có thể nhìn ra được lúc đó anh ta thật sự muốn nhanh khỏe lên.

Cho nên bây giờ Bùi Dật Duy như thế này chắc là không có liên quan đến Hàn Nhã Thanh.

“Gần đây anh có liên lạc với Nhã Thanh không?” Liễu Ảnh hiểu anh ta không quan tâm với bất cứ chuyện nào, nhưng mà đối với chuyện của Hàn Nhã Thanh thì anh ta tuyệt đối sẽ không không quan tâm.

Liễu Ảnh biết, chỉ có chuyện của Hàn Nhã Thanh mới có thể kéo anh ta về từ trong cái chết.

Quả nhiên Bùi Dật Duy nghe thấy lời nói của cô thì sắc mặt thay đổi rõ ràng, nhưng mà anh ta liền khôi phục lại vẻ bình thản: “Không có, tôi nghĩ là bây giờ cô ấy sống rất tốt, không liên lạc mới là tốt nhất.”

Thái độ từ chối anh ta của Hàn Nhã Thanh quá rõ ràng, lần trước anh ta cũng không giữ cô ở lại, anh ta biết mình đã đến lúc phải hạ quyết tâm rồi.

Sau đó anh ta cho người điều tra, điều tra ra được mối quan hệ của cô với Dương Tầm Chiêu, hơn nữa sau đó Dương Tầm Chiêu lại nhúng tay vào chuyện của Hàn thị, anh ta biết Dương Tầm Chiêu làm tất cả đều là vì cô ấy.

Cho nên anh ta đã quyết định buông tay.

“Nhưng mà gần đây cô ấy sống không quá tốt đẹp, anh không biết hả?” Thật ra thì Liễu Ảnh cũng biết những chuyện đó cũng không thể làm khó được Hàn Nhã Thanh, nhưng mà Liễu Ảnh không muốn để cho Bùi Dật Duy cứ trầm luân một mình như vậy.

“Cô ấy sao vậy?” Rốt cuộc Bùi Dật Duy cũng đã có phản ứng, trên mặt rõ ràng nhiều hơn mấy phần lo lắng, trong giọng nói cũng rõ ràng vội vàng hơn, không còn ảo não giống như lúc nãy.

Anh ta cho rằng có Dương Tầm Chiêu ở bên, cô sẽ sống rất tốt, cho nên anh ta mới lựa chọn buông tay.

“Mấy ngày nay anh không xem tin tức hả?” Liễu Ảnh nghe thấy lời nói của anh ta, lông mày hơi nhíu lại, mấy ngày nay chuyện của Nhã Thanh xôn xao dư luận như vậy, vậy mà Bùi Dật Duy lại không biết chút nào ư?

Cái này không hợp lý?

“Đưa điện thoại của em cho tôi dùng một chút.” Bùi Dật Duy gượng người ngồi dậy, câu nói đầu tiên lại là muốn mượn điện thoại của Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh giật mình, trong lòng càng kỳ quái hơn, Bùi Dật Duy mượn điện thoại của cô ta? Vậy điện thoại của anh ta đâu?

Nhưng mà Liễu Ảnh cũng không hỏi, mà là đưa điện thoại di động của mình cho anh ta.

Bùi Dật Duy nhanh chóng nhận lấy điện thoại của cô ta, sau đó bắt đầu tìm kiếm chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh.

Nhìn thấy những video đó, nhìn thấy những bình luận đó, sắc mặt của Bùi Dật Duy cực kỳ khó coi: “Tại sao lại có thể là như vậy?”

“Anh không cần phải lo lắng đâu, lúc trước tôi đã liên lạc với Nhã Thanh rồi, Nhã Thanh nó có rất nhiều chuyện đều là giả thôi.” Liễu Ảnh nhìn thấy phản ứng của anh ta thì trong lòng có hơi chua xót, nhưng mà bây giờ cô cũng chỉ có thể mỉm cười an ủi anh ta.

“Dương Tầm Chiêu đâu rồi? Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Dương Tầm Chiêu không quan tâm hả?” Hai mắt của Bùi Dật Duy nheo lại, giọng nói rõ ràng lạnh hơn mấy phần.

“Nhã Thanh nói là cậu ba Dương sẽ xử lý.” Lúc đầu, Liễu Ảnh cũng không nhắc đến Dương Tầm Chiêu, nhưng mà anh ta đã hỏi như vậy rồi, cô ta trả lời thật lòng.

Thật ra thì cô ta biết cậu ba Dương rất quan tâm tới Hàn Nhã Thanh, rất yêu Hàn Nhã Thanh, cho nên cậu ba Dương sẽ không để Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện gì, nhưng mà những lời này Liễu Ảnh chưa từng nói ra.

Cô ta không muốn phải kích thích Bùi Dật Duy.

Tay đang cầm điện thoại di động của Bùi Dật Duy run rẩy, đôi môi cũng hơi run: “Tôi biết rồi, dựa vào năng lực của Dương Tầm Chiêu nhất định có thể xử lý rất tốt, tôi cũng biết là Dương Tầm Chiêu yêu cô ấy, cho nên tôi đã quyết định buông tay.”

Hai mắt của Liễu Ảnh nhanh chóng di chuyển, anh quyết định buông tay, buông tay với Hàn Nhã Thanh?

“Hoặc là chuyện mà cả đời này tôi có thể làm cho cô ấy cũng chính là buông tay, sau đó nhìn cô ấy hạnh phúc.” Khóe môi của Bùi Dật Duy cong lên, dường như là muốn cười nhưng mà lại không cười được.

Liễu Ảnh biết trong lòng của anh ta chắc chắn rất đau, rất đau.

Yêu đến nỗi vì cô mà buông tay, chỉ vì sự hạnh phúc của cô, tình yêu như thế này rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu?

“Cô ấy sẽ hạnh phúc.” Liễu Ảnh biết là Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ hạnh phúc, chắc chắn sẽ.

Nhưng mà Bùi Dật Duy thì sao chứ? Anh ta vì hạnh phúc của Hàn Nhã Thanh mà lựa chọn buông tay, vậy thì chính anh sẽ như thế nào?

Còn cô thì sao? Năm năm hẹn ước của cô với Tư Đồ Không đã sắp đến rồi, sau này cô sẽ như thế nào đây?

Cô ta yêu Bùi Dật Duy, rất lâu trước kia đã yêu rồi, nhưng mà cô ta biết cô ta không có khả năng bước vào trong lòng của Bùi Dật Duy, vĩnh viễn cũng không có khả năng. Bởi vì ở trong lòng của Bùi Dật Duy đều là Hàn Nhã Thanh, không thể chứa đựng thêm người nào khác nữa.

“Liễu Ảnh, em có thể mua giúp tôi cái điện thoại mới đến đây không?”

Liễu Ảnh đang suy nghĩ, nghe thấy lời nói của Bùi Dật Duy thì hoàn toàn bất ngờ.

Bùi Dật Duy muốn cô mua điện thoại giúp cho anh ta?

Vậy điện thoại của anh đâu rồi, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Mấy ngày nay rốt cuộc Bùi Dật Duy đã trải qua chuyện gì?

“Được rồi, tôi sẽ mua cho anh, anh muốn loại nào?” Liễu Ảnh nén xuống nghi ngờ ở trong lòng, lên tiếng trả lời lại.

“Như thế nào cũng được hết, có thể lên mạng là được rồi.” Yêu cầu của Bùi Dật Duy không cao, thật sự không cao.

Nhưng mà Liễu Ảnh không hiểu anh ta là tổng giám đốc của một công ty thì tại sao ngay cả điện thoại cũng không có?

“Tiền mua điện thoại di động sau này tôi sẽ trả cho em.” Bùi Dật Duy do dự một chút, sau đó mới khó xử mà bổ sung thêm một câu.

Liễu Ảnh lại càng hoàn toàn kinh sợ, cô ta căn bản cũng không muốn để anh ta đưa tiền cho mình, nghe thấy ý tứ này của anh ta, anh ta là tổng giám đốc của một công ty, ngay cả tiền mua điện thoại di động cũng không có nữa?

Gần đây đâu có nghe thấy công ty của anh xảy ra chuyện gì đâu, theo lý thuyết thì không phải là vậy.

Như vậy thì hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào?

“Làm phiền em.” Nhưng mà Bùi Dật Duy cũng không giải thích, hiển nhiên là anh ta cũng không muốn nhiều lời.

Liễu Ảnh liền hiểu chắc chắn là trong chuyện này có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất nghiêm trọng.

Là ai đã lấy điện thoại của Bùi Dật Duy? Là ai đang quản lý tiền của Bùi Dật Duy?

Lúc trước Bùi Dật Duy nản lòng tuyệt vọng cũng có liên quan đến chuyện này à?

Là ai lại tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc là người kia đã làm gì với Bùi Dật Duy?

“Có phải là gần đây anh chưa ăn cái gì không, để tôi đi mua vài món đồ đến đây cho anh.” Liễu Ảnh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh ta, dáng vẻ gầy gò, trong lòng có chút khó chịu.

“Được.” Lần này Bùi Dật Duy cũng không từ chối, hiển nhiên đã không còn bộ dạng chờ chết của lúc nãy nữa.

“Muốn ăn cái gì?” Liễu Ảnh cười khẽ một tiếng, biết anh ta đột nhiên có lại ý chí chắc chắn là bởi vì Hàn Nhã Thanh, cô ta nghĩ vì để nhìn thấy Hàn Nhã Thanh hạnh phúc, chắc chắn là anh ta cũng sẽ để cho mình phải sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.