Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã

Chương 480: Chap-537




CHƯƠNG 534: THÂN PHẬN CỦA CÔ ĐÃ BỊ PHƠI BÀY, CẬU BA DƯƠNG RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ THẤY ĐƯỢC DÁNG VẺ THẬT SỰ CỦA CÔ (12)

CHƯƠNG 534: THÂN PHẬN CỦA CÔ ĐÃ BỊ PHƠI BÀY, CẬU BA DƯƠNG RỐT CUỘC CŨNG ĐÃ THẤY ĐƯỢC DÁNG VẺ THẬT SỰ CỦA CÔ (12)

“Ừ, cũng không nhiều đâu, chỉ là mấy người bạn của ông ngoại với cậu thôi.” Hàn Nhã Thanh còn cho là giống như lúc nãy đã quyết định.

“Hả.” Lam Tiên hơi ngơ ngác, cô không hiểu rõ cho lắm, bởi vì cô cũng không biết rõ tình huống cụ thể, cho nên cũng không nói gì thêm.

Lúc hai người trở lại nhà cổ nhà họ Đường cũng đã sắp đến sáu giờ tối.

“Chị Thấm Nhi, trước tiên chúng ta đi vào từ cửa hông đi, đi lên lầu trước để em chuẩn bị lại cho chị. Dì Phạm đã nói là mấy món đồ trang sức đều đặt ở trong phòng của chị hết rồi.” Sau khi bước vào cổng nhà họ Đường, hai người cũng không đi vào trong phòng khách, Lam Tiên lôi kéo cô đi lên lầu từ bên cửa hông.

Bà cụ Đường đã đích thân dọn dẹp căn phòng cho Hàn Nhã Thanh.

Trên bàn trang điểm ở trong phòng có đặt mấy bộ trang sức, vốn dĩ là phải đến cửa hàng chọn lựa, nhưng mà bởi vì thời gian quá gấp rút, Phạm My trực tiếp để người ta chọn mấy bộ gửi tới trong nhà, mỗi một bộ đều có giá trị không nhỏ.

“Chị Thấm Nhi, chọn bộ này có được không, bộ này trông hợp với bộ lễ phục của chị nhất đó.” Lam Tiên trực tiếp chọn ra một bộ, ở phương diện phối hợp và thiết kế, Lam Tiên cực kỳ có tài năng.

“Được.” Hàn Nhã Thanh không có bất cứ ý kiến nào, nói thật thì cô cũng liếc trúng bộ trang sức đó.

“Chị Thấm Nhi, em cảm thấy là một lát nữa chị không cần phải đi xuống dưới đâu, chị đi xuống dưới với cái bộ dạng như thế này, đoán chừng là một đám con trai trẻ tuổi ở dưới đều trực tiếp choáng váng, bị vẻ đẹp của chị Thấm Nhi làm cho choáng ngợp.” Mang đồ trang sức vào cho Hàn Nhã Thanh xong rồi, Lam Tiên nhìn thoáng qua cô, trong đôi mắt tràn đầy kinh diễm không thể khống chế được, cô cảm thấy là lời nói này của cô không hề khoa trương chút nào.

“Đâu phải là một đám con trai trẻ tuổi đâu, hình như cũng chỉ có Đường Lăng mời mấy người anh em của anh ấy mà thôi, chắc là cũng không có mấy người đâu.” Bởi vì Hàn Nhã Thanh trực tiếp đi lên từ cửa hông, cho nên đến bây giờ cô cũng không biết tình huống ở phía dưới.

“Hơn nữa, đoán chừng là mấy người bọn họ cũng chưa chắc đến hết.” Lúc Hàn Nhã Thanh nói ra lời này, ánh mắt của cô nhanh chóng lóe lên một cái, mặc dù bà cụ đã dặn dò không thể mời người nhà họ Dương, nhưng mà Đường Lăng chắc chắn vẫn sẽ thông báo cho Dương Tầm Chiêu biết.

Hàn Nhã Thanh mấp máy cánh môi, không biết là Dương Tầm Chiêu có tới hay không.

Lúc này Lam Tiên đang nhìn Hàn Nhã Thanh, cho nên nhìn thấy được trên mặt của cô thay đổi biểu cảm nhỏ xíu, Lam Tiên phát hiện lúc nãy trên mặt của cô dường như có một chút chờ mong, cô đang chờ mong cái gì vậy?

Chị ấy đang chờ mong ai đến thế?

“Để em gọi điện thoại cho Tiểu Thất, chuyện như vậy Tiểu Thất chắc chắn rõ ràng nhất.” Lam Tiên cười cười, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Tiểu Thất.

Hàn Nhã Thanh ngồi ở một bên lắng nghe, cô nghe rất nghiêm túc, nhưng mà giờ phút này Lam Tiên đúng cách cô có chút xa, cô không nghe được lời nói ở phía bên kia.

Hàn Nhã Thanh chỉ nghe thấy Lam Tiên nhẹ nhàng ừ vài tiếng, trong lúc nhất thời cũng không nghe ra được quá nhiều nội dung có tác dụng.

Lam Tiên cúp điện thoại rất nhanh, đi đến, nhanh chóng nói: “Tiểu Thất nói anh hai Trác không đến đây, còn có cuộc giải phẫu, anh tư Tịch cũng sẽ không tới đây, nói là trở về với bạn gái, anh ba Dương không đến, anh cả Đường Lăng còn cố ý mời anh ba Dương, nhưng mà anh ba Dương nó là anh không thèm đến, nói ai thèm thì đến đi. Anh ba Dương vẫn luôn là người có tính tình này, cũng không lạ gì, cho nên tối ngày hôm nay cũng chỉ có anh năm cậu năm Tào, cậu năm Tào và Tiểu Thất đến thôi.”

Lam Tiên báo cáo lục thiếu theo thứ tự, còn có một người chính là cậu sáu Lam, Lam Nhất Kiến, Lam Tiên tự động không thèm để ý đến. Người kia đang ở nước ngoài, chắc chắn cũng sẽ không thể nào đến.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, Dương Tầm Chiêu nói là anh không muốn đến, còn nói là ai muốn thì cứ đến đi?

“Chị Thấm Nhi, chị hy vọng ai đến vậy? Anh tư Tịch đã có bạn gái rồi, chắc chắn không phải là anh tư Tịch được, vậy thì là anh hai Trác hả? Hay là anh ba Dương?” Lam Tiên nhìn cô mập mờ cười cười, cô cảm thấy có biến, tuyệt đối là có biến.

“Thấm Nhi, đã chuẩn bị xong chưa vậy?” Nhưng đúng vào lúc này, Phạm My lại đẩy cửa bước vào, khi bà nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì bà cũng trực tiếp ngây người: “Trời đất ơi, Thấm Nhi nhà của chúng ta thật là xinh đẹp quá đi thôi.”

“Đúng vậy đó, làm kinh ngạc người khác cũng không qua chuyện này đâu.” Lam Tiên lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

“Đúng vậy, thật sự là kinh động giống như gặp người trên trời.” Phạm My hơi sững sờ một chút, bà đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, giờ phút này ở phía dưới có nhiều người như vậy, có nhiều tên nhóc trẻ tuổi như vậy, đợi một lát nữa có phải là...

Phạm My nhịn không được mà hơi lo lắng.

“Đã xong chưa vậy?” Lúc này ông cụ Đường đã lên lầu, ông đích thân đi lên đây dẫn Hàn Nhã Thanh xuống dưới.

Lúc ông cụ Đường nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, cũng không khỏi ngẩn người, sau đó lại cười lên, nụ cười kia rất hài lòng, lại mang theo mấy phần đắc ý.

Giờ phút này ở trong một góc của phòng khách.

“Anh Lưu, anh cũng tới đó à, sao vậy? Nhà họ Lưu của các người cũng muốn kết thành thông gia với nhà họ Đườnga à, đoạn thời gian trước không phải nghe nói nhà họ Lưu của các người muốn kết thành thông gia với nhà họ Cố hay sao?”

“Tôi đến đây để xem náo nhiệt một chút thôi, nghe nói cô chủ nhà họ Đường này xấu không thể gặp người, lúc ra khỏi cửa không chỉ mang theo kính râm, còn mang theo cả khẩu trang nữa, cũng không biết là xấu thành cái bộ dạng gì.” Lưu Lâm nhìn người kia một chút, nhìn bộ dạng như là hoàn toàn không thèm quan tâm, trên mặt còn thoáng qua vài phần trào phúng.

“Ha ha, anh biết rõ là cô ta xấu nhưng mà cũng đến đây đó thôi.” Người kia cười khẽ một tiếng, hai mắt nhanh chóng nhìn những người ở xung quanh: “Cho nên cho dù cô ta có xấu đi nữa, giờ phút này những người có mặt ở đây chỉ cần chưa lập gia đình thì đều muốn lấy cô ta. Thứ nhất, cô ta là người của nhà họ Đường, hiện tại tình huống của nhà họ Đường như thế nào còn có ai không biết nữa, cưới cô ta tương đương với một bước lên mây. Thứ hai, cô ta là nhà tâm lý học tội phạm, đây chính là bản lĩnh thật sự, thật sự rất lợi hại, lúc trước cô ta đã phá được vụ án không có đầu mối trong ba năm trời, người của tám gia tộc lớn cũng không có biện pháp nào, sau đó cũng đã mời một vài người chuyên nghiệp để hỗ trợ, cũng đều không có kết quả. Nhưng mà cô ta cũng chỉ dùng thời gian không đến mấy ngày liền phá án, bản lĩnh này không phải là người bình thường có thể có được.”

“Không tệ, cũng bởi vì lần phá án này mà Đường Vân Thành đã lập được công lớn, cũng không nói Đường Lăng lại càng thêm nở nang hơn nữa. Nghe nói là đại nhân Viên cũng đã khen thưởng rồi, chỉ dựa vào lần phá án này, công lao này của nhà họ Đường là thứ mà người khác làm cả một đời cũng không làm được. Lần này người nắm giữ chức vị tông trưởng của tám gia tộc lớn nhất không phải là Đường Vân Thành thì còn là ai nữa, hơn nửa đoán chừng sau Đường Vân Thành thì có thể đổi thành Đường Lăng, nhà họ Đường thật là lợi hại.”

“Hơn nữa cô cả nhà họ Đường là dựa vào thực lực của mình mà cực kỳ lợi hại.”

“Cho nên nha, cho dù cô ta có xấu đến nỗi không thể gặp người khác, xấu khiến cho người ta phải buồn nôn, chỉ cần cô ta đồng ý gả thì có ai mà không đồng ý cưới đâu, cưới được cô ta chẳng khác nào cưới về nhà một gia cát sống.”

Người kia nói xong thì cũng không ai phản bác nữa.

Thật ra thì mọi người đều suy nghĩ như vậy, cô cả nhà họ Đường cho dù có xấu đi nữa thì bọn họ cũng sẽ cưới.

“Dáng dấp của người nhà họ Đường ai cũng đẹp hết, cô cả nhà họ Đường này chắc là cũng không quá xấu đâu.” Một người trẻ tuổi ngồi ở trong góc nhịn không được mà bổ sung thêm một câu.

“Nói cũng đúng, mà nếu như vóc dáng của cô ta đẹp mắt thì đi ra ngoài cũng sẽ không phải ngụy trang thành cái dạng đó, chắc có lẽ là thật sự không thể gặp người khác. Hơn nữa tôi nghe nói đây là nhà họ Đường vì muốn tập hợp nhân tài, cho nên chỉ sợ là dáng người của cô ta một lời khó nói hết được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.