Nhưng anh cũng không thể làm trái lời của ông Lỗ được, hơn nữa, sau khi Đường Bách Khiêm rời đi, ông Lỗ lại gọi tới một cuộc nữa dặn dò anh nhất định phải nghe theo Đường Bách Khiêm, bảo anh phải làm theo những gì mà Đường Bách Khiêm dặn.
Ông Lỗ còn nói lần này Đường Bách Khiêm được cấp trên mời đến để giải quyết một vụ án bí mật cách đây vài năm.
Ông Lỗ nhắc đến vụ án bí mật lại gợi cho anh nhớ đến chuyện của năm năm trước, lúc ấy đã chết rất nhiều người, bao năm trôi qua vẫn không thể phá án.
Thế nên Tào Đình không dám sơ ý.
"Anh ba." Cậu năm Tào thở ra một hơi rồi ấn nhận điện thoại.
"Chuyện gì vậy?" Dương Tầm Chiêu là người thông minh, anh cũng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn.
"Anh ba, em đang đi theo bọn họ đây, anh mau tới đi." Cậu năm Tào cố hết sức để khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, không có gì khác thường.
Nhưng lúc này, chiếc xe đằng sau bỗng bóp còi liên tiếp, có lẽ là do anh nhận điện thoại nên đã đi chậm lại.
"Cậu chắc chứ?" Tuy đầu dây bên kia rất ôn ào, tiếng còi xe cũng phần nào che lấp đi nhưng âm thanh khác, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn cảm nhận được vẻ gì đó gượng gạo trong giọng nói của cậu năm Tào.
Anh cảm thấy cậu năm Tào đang nói dối.
Nhưng anh lại không muốn tin là Tào Du lại lừa mình.
Tào du nghe giọng của Dương Tầm Chiêu thì mí mắt lại giật vài cái, anh cũng rất muốn nói cho Dương Tầm Chiêu sự thật, nhưng rồi lời của ông Lô lại vọng về trong tâm trí anh, nếu không thể phá án, linh hồn của người chết ở nơi chín suốt cũng không thể nào an nghỉ được.
Anh là một người cảnh sát, đây vốn là trách nhiệm của anh, cho nên anh không có sự lựa chọn nào khác.
Hơn nữa anh cũng thật lòng cảm thấy nếu anh ba đã kết hôn với Hàn Nhã Thanh, vậy thì không nên dây dưa gì với người phụ nữ năm năm trước.
Tào Du âm thầm nghiến chặt răng, vẫn kiên trì nói tiếp: “Anh ba, bọn họ vừa quẹo vào đường khác rồi, em sẽ cố đuổi theo, anh nhanh chân lên."
Tào Du sợ Dương Tầm Chiêu sẽ nhận ra sự khác thường trong giọng điệu của mình, anh cũng sợ là Dương Tầm Chiêu sẽ lại hỏi thêm gì đó, thế nên nói dứt lời thì anh liền cúp điện thoại.
Anh tiếp tục lái xe chạy vê trước, vì xe ở phía sau đang giục rất gấp nên anh đành phải tăng tốc độ lái xe.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đã chạy tới chỗ lúc trước cậu năm Tào dừng xe, cũng chính là nơi mà lúc trước Hàn Nhã Thanh đã đứng, nhưng lúc này Tào Đình đã đi rồi, cả Hàn Nhã Thanh và Đường Bách Khiêm cũng không còn ở đây.
Dương Tầm Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía trước, đầu đường vừa hay có lắp camera, nhưng hiện giờ anh không có thời gian đi tra video, hơn nữa anh biết có Đường Bách Khiêm ở đó, dù anh có đi tra thì cũng là uổng công thôi.
Tào Du đi về hướng đông.
Tào Du nói là mình đang đuổi theo Hàn Nhã Thanh và Đường Bách Khiêm!
Dương Tầm Chiêu lại nhìn về một hướng khác, vừa nãy Tào Du hẳn đã dừng ở bên cạnh trung tâm thương mại, mà không xa phía trước vừa hay có một ngã tư, có nghĩa là bốn hướng đều thông nhau.
Bọn họ có thể chọn bất cứ hướng nào.
Bốn chọn một, tỷ lệ là hai mươi lăm phần trăm, nếu chọn sai thì sẽ càng đi càng xa, trong tình huống này, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ chọn đi theo Tào Du.
Dẫu sao tỷ lệ chọn những hướng khác có vẻ nhỏ hơn.
Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn thoáng qua xung quanh, đôi môi dường như khẽ nhếch lên, ngay sau đó anh liền bước lên một chiếc taxi.
Trước giờ anh đi đâu cùng có xe riêng đưa đón, đây là lần đầu tiên anh đi taxi.
"Chào anh, xin hỏi anh muốn đi đâu?" Tài xế trông thấy cách anh ăn mặc thì ngẩn người ra, thái độ vô cùng lễ phép.
"Đi về phía trước quẹo phải, sau đó tôi sẽ chỉ đường." Dương Tầm Chiêu nheo mắt, trong đôi mắt ấy có vẻ gì đó rất lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng có phần lạnh lùng.
"Vâng." Tài xế sợ co người lại, tuy lời nói của cậu ba Dương không rõ ràng, đến cả địa chỉ cụ thể cũng không có, nhưng người tài xế lại chẳng dám nói thêm lời nào.
Đi về phía trước quẹo phải chính là phía nam, chính là con đường mà Đường Bách Khiêm và Hàn Nhã Thanh đã đi.
Tại sao cậu ba Dương lại lựa chọn con đường này chứ?
Hiện giờ Tào Du đang đi về phía đông, giả như Tào Du không lừa anh, vậy hướng đó đã có Tào Du đi theo rồi, anh có thể cho người mau chóng theo đến đó cũng được.
Nếu Tào Du lừa anh, vậy nghĩa là chính Đường Bách Khiêm bảo Tào Du đi về phía đông, vậy theo lẽ thường thì Đường Bách Khiêm có thể đi về phía đông, ngược hướng chính là sự lựa chọn bình thường nhất.
Nhưng dù sao thì Đường Bách Khiêm cũng đâu phải người thường.
Cho nên anh cảm thấy Đường Bách Khiêm không thể nào đi về phía tây được.
Còn hai sự lựa chọn là bắc hoặc nam.
Người ta hay nói cứ làm ngược lại là được.
Người thường trong tình huống này chắc chắn sẽ lựa cách phức tạp hơn, cảm thấy cách khó hơn chắc chắn sẽ khiến đối phương bị rối hơn.
Hiện giờ Dương Tầm Chiêu chọn con đường đơn giản nhất, quẹo phải về phía nam là đơn giản và tiện nhất.
Sau khi lên xe, Dương Tầm Chiêu lại gửi một tin nhắn cho cậu năm Tào: "Loại xe? Màu xe? Biển số?”
Tin nhắn này cũng giống hệt như phong cách ngày thường của anh, đơn giản mà lạnh lùng, dứt khoát.
Cậu năm Tào nhận được tin nhắn của Dương Tầm Chiêu thì ngẩn người ra một thoáng, nhưng rồi cũng mau chóng trả lời lại, lúc này cậu năm Tào không giấu diếm gì, cũng không nói dối gì cả.
Lừa anh ba chỉ là vì không còn cách nào khác thôi, dĩ nhiên anh sẽ không nói dối chuyện này nữa.
Lúc nãy anh quan sát rất rõ, anh còn thấy trong xe hình như có ai khác, vì anh trông thấy của kính xe bị kéo xuống một chút, nhưng anh còn chưa nhìn rõ người bên trong thì cửa kính đã bị đẩy lên rồi.
Lúc đó anh cũng không để ý lắm, bởi vì khi đó mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía người phụ nữ kia.
Dương Tầm Chiêu đọc tin nhắn do Tào Đình gửi đến, đôi mắt anh dân híp lại...
"Gửi định vị của cậu cho Thạch, tôi sẽ kêu cậu ta đến tìm cậu." Dương Tầm Chiêu lại gửi một tin nhắn cho Tào Du.
"Anh ba, anh không tới đây sao?" Sau đó tin nhắn của cậu năm Tào đã được gửi đến ngay, tốc độ rất nhanh.
"Anh ba, em sợ mất dấu họ." Ngay sau đó cậu năm Tào lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Dương Tầm Chiêu nhìn thoáng qua, khuôn mặt anh cũng có vẻ lạnh hơn trước, lúc này dù không muốn anh cũng phải chấp nhận: Tào Du đã lừa anh.
Chuyện lần trước ở cục cảnh sát anh không hề trách Tào Du, anh hiểu Tào du cũng có cái khổ của riêng mình, vụ án không thể phá, lúc đó lại phải thả cậu Mộ ra, sợ rằng sẽ có thêm nạn nhân bị hại.
Tào Du thân là cảnh sát, không thể lôi mạng người ra làm trò đùa được.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Bây giờ tại sao Tào Du lại làm như vậy?
Vì để che giấu cho cô đi khỏi? Hay vì che giấu cho Đường Bách Khiêm?
Từ khi nào Dương Tầm Chiêu anh đã trở thành thú dữ rắn độc? Anh đáng sợ đến nỗi đó sao?
Lần trước Tào Du ra mặt cản anh, anh còn nể anh ta là một người đàn ông chân chính.
Nhưng lần này Tào Du lại lừa anh như vậy!
Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này là gọi cho Tịch Xuyên.
Chuông reo vài tiếng thì có người bắt máy.
“Anh ba, có chuyện gì vậy?" Tịch Xuyên đang giải quyết chuyện thu mua công ty của nhà họ Dương, lúc này đang rất bận bịu, cũng là lúc quan trọng nhất.
"Giúp tôi một chuyện." Dương Tầm Chiêu biết chuyện Tịch Xuyên thu mua công ty của nhà họ Dương, nên anh cũng biết lúc này Tịch Xuyên đang rất bận rộn, nhưng chuyện này chỉ có Tịch Xuyên có thể làm được thôi.