Cô nói mắt của anh mù, thậm chí nói tim của anh mù anh đều có thể không tính toán với cô, nhưng mà cô lại nói anh vô dụng?
Anh có vô dụng hay không, lẽ nào cô còn chưa rõ ràng hay sao? Cô nói những lời này chẳng lẽ không trái lương tâm hay sao?
Trong cái hôn mãnh liệt của Dương Tầm Chiêu thậm chí còn mang theo vài phần thô bạo, mang theo sự trừng phạt dữ tợn.
Cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ run lên một cái, thiếu chút nữa đã ngã quỵ, một người xấu kinh khủng như thế này mà sao người đàn ông này lại có thể hôn chứ, còn hôn kịch liệt như vậy nữa?
Chẳng lẽ thật sự mắt đã bị mù rồi, nhưng mà anh ta rõ ràng có thể nhìn thấy được mà?
“Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh rồi, xin cô vào chỗ của mình, thắt chặt dây an toàn.” Tiếp viên hàng không nhìn thấy cô gái đẹp đang ngơ ngác đứng ở đó, sau đó khách khí nhắc nhở.
Lúc tiếp viên hàng không nhìn thấy hai người đang hôn nhau kịch liệt, hai mắt chớp chớp, nhưng mà cũng không nói cái gì nữa, trên máy bay cũng không có quy định không thể hôn nhau.
Giờ phút này cô gái xinh đẹp thấy không cam tâm, cô ta đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, có phải là cái người xấu xí này đã bỏ thuốc gì cho người đàn ông hay không? Cho nên người đàn ông này mới cảm thấy người xấu xí đó xinh đẹp, thậm chí còn hơn cả người xấu xí đó nữa. Cô gái xinh đẹp cảm giác nếu như là một người đàn ông bình thường thì sẽ không thể hôn con người xấu xí đó được.
“Này anh, tôi cảm thấy chắc có lẽ là anh đã bị con nhỏ xấu xí đó bỏ thuốc rồi.” Cô gái xinh đẹp suy nghĩ như thế nào thì thật sự nói như thế đó.
Tiếp viên hàng không chuyển tầm mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp, lông mày hơi nhíu lại. Hai người hôn nhau khó chia lìa như thế, trông có vẻ như là người yêu hoặc là vợ chồng, sao người phụ nữ này lại đột nhiên thốt ra một câu nói như vậy chứ, cô ta bị mắc chứng vọng tưởng hả?
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, trên mặt lướt qua mấy phần lạnh lùng.
Chỉ là cậu ba Dương vẫn còn chưa mở lời, Hàn Nhã Thanh đột nhiên lại ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ, nói: “Ôi chao, sao cô biết được vậy, cô cũng có thể nhìn ra à? Thật là lợi hại nha.”
“Bị phát hiện rồi, bây giờ phải làm sao đây? Nếu không thì cô kêu người bắt tôi đi đi” Hàn Nhã Thanh vốn không muốn đi công tác với Dương Tầm Chiêu, cho nên nếu như có cơ hội xuống máy bay thì cô cảm thấy rất tình nguyện.
Cô gái xinh đẹp vốn chỉ đang đoán mò, nghe thấy Hàn Nhã Thanh tự mình thừa nhận, trong lòng mừng rỡ. Nghĩ đến kế từ đó thì người đàn ông này chắc chắn sẽ cảm kích cô ta, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội.
Tiếp viên hàng không vốn dĩ không tin lời của cô gái xinh đẹp, nhưng mà khi nghe thấy Hàn Nhã Thanh chính miệng thừa nhận, trên mặt cũng rõ ràng có nhiều hơn mấy phần kinh ngạc. Nếu như thật sự như vậy, vậy cô ta có nên thông báo cho cơ trưởng hay không đây.
Nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng của Hàn Nhã Thanh thì lại đột nhiên giật mình.
“Vợ à, em đùa đủ chưa?” Cậu ba Dương thở dài, vợ của anh thật là thích nghịch ngợm, thật sự làm cho anh không chống đỡ nổi.
Lúc cậu ba Dương nói ra lời nói này thì tràn đầy dung túng và cưng chiều, sau đó còn nhẹ nhàng hôn một cái lên trên mặt của Hàn Nhã Thanh.
Màn show ân ái này của cậu ba Dương vừa xuất hiện, có thể dìm chết cô gái đẹp này.
Giờ phút này, cậu ba Dương với giọng điệu này, thân thái này, cộng với tiếng gọi vợ đó, cho dù ai cũng sẽ không nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Hàn Nhã Thanh cũng biết bây giờ cô có nói cái gì thêm nữa thì cũng không có tác dụng, người đàn ông này càng ngày càng âm hiểm mà.
Một câu nói đã hoàn toàn ngăn chặn tất cả các con đường của cô.
Cô không hiểu rõ anh đi công tác thì cần gì phải kiên quyết dẫn cô theo, còn gắng hết sức dùng hết tất cả các thủ đoạn.
Cô càng không hiểu, từ trước đến nay chuyện Hàn Nhã Thanh cô muốn làm cho đến bây giờ vẫn không có chuyện nào mà không làm được, nhưng tại sao lại cứ bại bởi anh hết lần này đến lần khác.
Hàn Nhã Thanh quay người sang không muốn để ý đến anh.
Thân thể của cô gái xinh đẹp lại lắc lư lần nữa, lúc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh càng lộ ra vẻ mặt không thể tin: “Không, không thể nào được, tôi không tin, tôi không tin.”
Cô ta không tin một người đàn ông đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy mà lại cưới một người phụ nữ xấu xí như vậy.
“Vị hành khách này, xin cô trở lại chỗ ngồi của mình.” Tiếp viên hàng không lườm cô gái xinh đẹp một chút, cho dù đã được huấn luyện tốt đi nữa cũng không thể nào che giấu được sự trào phóng nơi đáy mắt, quả nhiên là người phụ nữ này bị bệnh mà.
Cô ta tin hay không thì có liên quan gì?
Chuyện giữa vợ chồng nhà người ta thì mắc mớ gì đến cô ta?
“Tôi không tin, chắc chắn là do cái người xấu xí đó...” Cô gái xinh đẹp không cam tâm, đồng thời cử chỉ lại điên rồ, vẫn còn đang mắng Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu chậm rãi nheo lại, vốn dĩ anh tưởng vợ mình đã ra tay trước, anh còn tưởng là chuyện này sẽ trôi qua như vậy.
Đương nhiên chủ yếu là do cách làm lúc nãy của vợ anh đã làm cho anh cảm thấy vui mừng, nếu như không phải nhờ người phụ nữ này thì anh tuyệt đối không thể nhìn thấy được dáng vẻ lúc nãy của vợ anh, cho nên anh mới không tính toán với người phụ nữ này, nhưng mà không ngờ đến người phụ nữ này lại càng ngày càng được voi đòi tiên.
Vợ của Dương Tầm Chiêu anh mà cô ta có thể mắng được hả?
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại quét nhìn cô gái xinh đẹp một chút, chỉ là như vậy liền để cho cô gái xinh đẹp không nhịn được mà run rẩy. Trong nháy mắt đó, cô gái xinh đẹp đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả da gà.
Sau đó, Dương Tầm Chiêu nhìn về phía tiếp viên hàng không, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Nói với cơ trưởng của các người là cô gái này muốn nhảy dù trên không trung, nhớ là bay đến chỗ cao nhất thì đẩy cô ta một cái.”
“Hả?” Tiếp viên hàng không sửng sốt, nhưng mà lập tức hiểu ý của anh, vậy mà cũng không thèm hỏi ý của cô gái xinh đẹp liên quay người muốn rời đi, hiển nhiên là thật sự tính đi nói với cơ trưởng của bọn họ.
Tiếp viên hàng không là người thông minh, hiểu sự giận dữ của người đàn ông ở trước mắt, nhưng mà cũng hiểu rõ là người đàn ông này chỉ muốn hù dọa cô gái xinh đẹp đó một chút thôi.
Đây là máy bay chở hành khách, cho dù cô gái xinh đẹp này thật sự muốn thử nhảy dù trên không trung, bọn họ cũng không có điều kiện để cung cấp như vậy.
Nhưng mà cô gái xinh đẹp này lại tưởng thật, rõ ràng cô gái xinh đẹp này còn là một người không có đầu óc.
“Tôi không có, không có đâu!” Cô gái xinh đẹp bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, cô ta nhớ đến cái nhìn lúc nãy Dương Tầm Chiêu nhìn cô ta, cô ta run rẩy mãnh liệt, đột nhiên cảm giác được người đàn ông này muốn giết cô ta.
Nói cái gì mà nhảy dù trên không trung? Cô ta cảm thấy là câu nói đẩy cô một cái của anh mới là thật, chắc chắn là anh muốn giết cô ta.
Lúc này, ánh mắt của anh càng trở nên đáng sợ hơn, đó chính là sát ý không hề che giấu.
“Không, tôi muốn đi xuống, tôi muốn xuống máy bay.” Cô gái xinh đẹp còn không đợi tiếp viên hàng không rời đi thì liên trực tiếp quay người chạy.
Khóe miệng của tiếp viên hàng không kịch liệt kéo ra, xem ra người phụ nữ lúc nãy thật sự có bệnh rồi.
“Thưa anh, thưa cô, thật sự xin lỗi. Lúc nãy đã quấy rầy hai người rồi, tôi sẽ phục vụ cho hai người trong suốt chuyến bay này...” Tiếp viên hàng không lại chuyển hướng về phía Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh lần nữa, mang theo nụ cười lễ phép trên mặt, chỉ là lúc nhìn về phía Hàn Nhã Thanh trong mắt đã có nhiều tia sáng hơn.
“Cô, cô là Ảnh hả?” Đúng lúc Hàn Nhã Thanh cũng nhìn về phía cô ta, hai mắt chớp nháy, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng.
“Đúng vậy, Hàn Nhã Thanh, đã lâu không gặp.” Thật ra thì Liêu Ảnh đã nhận ra Hàn Nhã Thanh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, dù sao thì tàn nhang ở trên mặt của cô cũng quá dễ dàng nhận ra.
“Thật sự là cậu rồi!” Trên mặt của Hàn Nhã Thanh rõ ràng đã xuất hiện mừng rỡ, lúc còn bé Hàn Nhã Thanh chỉ có một người bạn đó chính là Liễu Ảnh, chỉ có Liễu Ảnh mới không chê cô ngu ngốc, không chê cô “xấu”.