Truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên

Chương 131: Ông già ( cách gọi thân thương).




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Chương 131: Ông già ( cách gọi thân thương).

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mi mắt Lăng Mặc giật giật

Anh liền biết rằng con mèo hoang nhỏ này trước sau như một sẽ không ngoan ngoãn mà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn dáng vẻ không ngừng nhúc nhích của cô, cảm thấy được mí mắt anh đều đang co rút lại.

Mà con mèo hoang nhỏ trải qua một hồi nhúc nhích.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phần thân dưới vẫn bị chăn bông quấn chặt, nằm trước ngực anh cũng không lộ ra chút cảnh xuân sắc nào.

Thực sự chỉ lộ ra tấm lưng trắng nõn với những vết sẹo. Có điều, Lăng Mặc nhíu mày khi ánh mắt rơi xuống tấm lưng cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tuy rằng dùng thuốc mỡ do Bác Tân đưa, nhưng vết seo sau lưng vẫn vô cùng hiện lên khá rõ ràng, nhìn thấy thôi cũng đủ làm anh bận tâm.

Lăng Mặc đưa tay lên vuốt ve vết sẹo sau lưng cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cơ thể Hạ An Nhiên cứng đờ, giật mình căng thẳng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “ Anh đừng chạm lung tung, bẫy giờ vết thương có chút ngứa,..... anh chạm vào nhữn thể lại càng ngứa hơn.”

Chỉ có điều lời này vừa rơi xuống không lâu, lại cảm thấy mát lạnh ở sau lưng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hạ An Nhiên quay đầu.

Nhìn thấy Lăng Mặc đang lấy lọ thuốc mỡ trị sẹo Bác Tân đưa, cẩn thận nhẹ nhàng bồi lên lưng cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trái tim cô lúc này có một sự rung động khó hiểu.

Hạ An Nhiên lặng lẽ nằm xuống lần nữa, áp chế cảm xúc trong lòng, không lưu tâm nói. “ Vết thương sau lưng của tôi có phải là có chút ghê rợn không? Có điều, cũng không sao, nếu như trên người con gái không có chút sẹo nào, sao có thể gọi là con gái được?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trước đây vết sẹo trên người cô còn nhiều hơn.

Nếu như không phải là gặp được ông già, vết thương trên người cô còn thảm thương không nỡ nhìn hơn CO'.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong đầu Hạ An Nhiên nhớ lại kí ức lúc cô và ông già sống cùng nhau. Thời kỳ đen tối khi sống ở cô nhi viện đó, điều duy nhất khiến cô cảm nhận được sự ấm áp đó chính là gặp được ông già.

Cũng chính bởi vì ông già, khiến cô biết được cuộc sống tồi tệ của cô nên đi về đâu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mỗi lần nghĩ đến ông già, tâm trạng đều thoải mái một cách khó hiểu, cộng thêm cảm giác mát lạnh dễ chịu sau lưng, dần dần lắm cô buồn ngủ.

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ vô tâm vô phế đi ngủ rồi, nhất thời không nói nên lời. Sau khi bôi thuốc mỡ xong, vốn dĩ giơ tay muốn lấy cái chăn đắp lên cho cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng con mèo hoang nhỏ ngủ quá thoải mái rồi, vô thức lật người lại.

Trước đó, quần áo ngủ của cô tuy là chỉ vén lên để hở phía sau lưng, những phía trước cũng bị vặn xoắn lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu như vẫn nằm sấp xuống như cũ thì không sao.

Nhưng con mèo hoang nhỏ này lại lật người lại, áo ngủ cũng bị kéo lên trễn, sắc xuân trước ngực cũng không thể che được nữa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lăng Mặc nhìn một màn trước mắt này, không lâu sau trong mắt nhiễm lên một tầng nhiệt ý.

Tuy rằng Lăng Mặc luôn nói con mèo hoang nhỏ chỗ này không đẹp, chỗ kia không tốt. Nhưng chỉ có anh là biết rõ, nhan sắc và cơ thể của cô mang đến cho anh sự kích động như thế nào. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Тгuуe*лАРР.cом

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu không, anh cũng không hết lần này đến lần khác mất khống chế trước mặt con mèo hoàng nhỏ, thậm trí còn cố ý dẫn dụ cô làm một số việc * kích thích” anh.

Dù thế nào thì anh cũng không thể kìm nén ham muốn bên trong của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn cảnh tượng trước mắt này, trong đầu Lăng Mặc không khống chế được nhớ đến những động tác gợi tình của con mèo hoàng nhỏ trong nhà vệ sinh hồm nay.

Hô hấp càng trở lên nóng bỏng, một đám lửa dường như có thể phát ra bất cứ lúc nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại, cánh tay cứng ngắc đưa ra chỉnh lại áo ngủ cho con mèo nhỏ.

Không chút do dư quay đầu đi vào nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một dòng nước lạnh dội xuống người, cỗ nhiệt ý trong đầu dần dần được dập tắt.

Bị dội một gáo nước lạnh, suy nghĩ càng trở nên bình tĩnh hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Kết cục ngày hôm nay, con mèo hoang nhỏ chỉ đoán đúng được một nửa.

Anh là muốn dẫn dụ ra người đứng phía sau, nhưng đây cũng không phải là toẫn bộ kế hoạch của anh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi cha qua đời, anh tiếp quản tập đoàn Lăng thị, tất cả tâm trí chỉ đều dồn vào tập đoàn, không nghĩ nhiều đến những chuyện phía sau.

Nhưng trải qua sự cố nửa năm trước...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh vô cùng rõ ràng, không thể tiếp tục giao lại cho những người không thể tin được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.