Chương 871: Có phải bà rất thích chôn sống người hay không?
Diệp Huyền Tân nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà rất thích chôn sống người nhỉ”
“Được, tôi sẽ giúp bà.”
Diệp Huyền Tân vừa nói lại vừa đá vào bụng bà ta.
Bà Mộ bay ngược ra ngoài, cuối cùng rơi vào trong phần mộ của Mộ Quân Thiếu.
Mộ của Mộ Quân Thiếu vừa được đào ra, lúc này bà Mộ nằm song song với Mộ Quân Thiếu ở trong mộ, rất giống hai người chết.
Aaaaaa Không, không.
Bà Mộ đau đớn hét lên Diệp Huyền Tân cũng muốn chôn sống bà ta.
Diệp Huyền Tân nảm lấy cái xẻng, xúc đất xuống không hề do dự.
Tất cả khách khứa đều im lặng.
Tên ma quỷ này lại bắt đầu chôn sống người.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không hề trách Diệp Huyền Tân Bởi vì ban đầu bà Mộ muốn chôn sống người khác trước, bà ta xứng đáng bị quả báo.
Diệp Huyền Tân đang chôn thì lại thấy hơi bối rối.
“Nếu bà ta chết thì lại thiếu đi một người nâng quan tài cho người anh em của mình”
“Nhưng nếu không chôn sống bà ta thì thể không hóa giải được mối hận thù trong lòng”
“Làm sao đây? Mình nên làm thế nào.
bây giờ?”
Tham Lang lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Huyền Tân, đánh mắt cho sĩ quan phụ tá.
Sĩ quan phụ tá hơi gật đầu với Tham Lang, sau đó tự mình áp giải đại đương gia đến trước mộ.
“Đại đương gia, nhìn cho thật kỹ, có phải bà ta đã xui khiến ông bắt cóc giết hại dân thường không?”
Tên ma quỷ này lại bắt đầu chôn sống người.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không hề trách Diệp Huyền Tân.
Bởi vì ban đầu bà Mộ muốn chôn sống người khác trước, bà ta xứng đáng bị quả báo.
Diệp Huyền Tân đang chôn thì lại thấy “Nếu bà ta chết thì lại thiếu đi một người nâng quan tài cho người anh em của mình”
“Nhưng nếu không chôn sống bà ta thì thể không hóa giải được mối hận thù trong lòng”
“Làm sao đây? Mình nên làm thế nào bây giờ?”
Tham Lang lập tức hiểu được ý nghĩ của Diệp Huyền Tân, đánh mắt cho sĩ quan phụ tá.
Sĩ quan phụ tá hơi gật đầu với Tham Lang, sau đó tự mình áp giải đại đương gia đến trước mộ.
“Đại đương gia, nhìn cho thật kỹ, có phải bà ta đã xui khiến ông bắt cóc giết hại dân thường không?
Đại đương gia run rẩy trả lời vậy… Chính là bà ta.”
Sĩ quan phụ tá giận giữ nói: “Người đâu, bắt bà ta lại”
Lập tức có người xông lên, lôi bà Mộ đang chôn nửa người trong đất ra, áp tải lên xe.
Bà Mộ đột nhiên thở nhẹ ra.
Rơi vào trong tay quân đội còn tốt hơn nhiều so với rơi vào trong tay tên ma quỷ kia.
Sĩ quan phụ tá lạnh lùng liếc mắt: “Mặc dù đám sơn phỉ đã bị tiêu diệt nhưng chuyện này không thể để yên được”
“Tất cả những người có ý định hợp tác với sơn phỉ, chúng tôi đều sẽ điều tra rõ ràng.”
Quân đội đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Diệp Huyền Tân ném xẻng xuống đất, đi đến bên cạnh Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết nhào vào trong ngực Diệp Huyền Tần, khóc lớn.
Bây giờ tưởng tượng đến cảnh thiếu chút nữa cô bị chôn sống, cô lập tức vô cùng hoảng hốt sợ hãi.
Diệp Huyền Tân đau lòng vuốt ve mái tóc “Đúng dài của cô: “Lam Khiết, anh xin bảo vệ tốt cho em”
Ngô Ngọc Tâm cũng đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tân, hai mắt đầy nước mắt mông lung nói: “Anh, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng…”
Diệp Huyền Tân lau nước mắt cho Ngô Ngọc Tâm: “Ngọc Tâm yên tâm, anh của em có chín cái mạng, không chết được đâu.”
Từ Lam Khiết ngừng khóc, nhìn Diệp.
Huyền Tần nói, lại nhìn Ngô Ngọc Tâm, trên mặt lộ vẻ ghen tuông, Diệp Huyền Tân vội vàng giải thích: “Lam Khiết, đây là em gái của người anh em của anh, Ngô Ngọc Tâm”
“Nếu em không ngại, anh muốn nhận em ấy làm em gái nuôi của mình”
Trên mặt Từ Lam Khiết vẫn lộ vẻ nghỉ ngờ.
Độc Lang và Tham Lang cùng đi đến, tỏ vẻ nịnh bợ.
“Ngọc Tâm, em không có việc gì chứ?”
“Hai”, đều tại anh đã đến chậm.”
“Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ khiến người nhà họ Mộ phải trả giá đắt”
¡, anh không Nhìn thấy khuôn mặt của Tham Lang và Độc Lang, trái tim đang treo lơ lửng của Từ Lam khiết cuối cùng cũng buông xuống.
Thì ra Ngô Ngọc Tâm là mục tiêu của Tham Lang và Độc Lang.
Từ Lam Khiết cầm tay Ngô Ngọc Tâm: “Chào Ngọc Tâm, chị là bạn gái của anh Diệp.”
“Nếu em không ngại, em có thể gọi chị là chị Khiết”
“Chào chị Khiết” Ngô Ngọc Tâm chào một tiếng giòn tan.
Diệp Huyền Tân nói: “Chúng ta đi thôi.”
Dẫn mọi người và Từ Lam Khiết lên xe, ánh mắt Diệp Huyền Tân dừng trên người khách khứa ở đây.
Tất cả da đầu của khách khứa đều run lên, như đối mặt với thần chết.
Diệp Huyền Tân nghiền ngẫm nói: “Các người dường như rất thích tham gia tang lễ thì phải? Lần trước đã gặp mọi người ở lễ tang, lần này lại gặp được”
“Vừa hay, sáu ngày sau là ngày giỗ của người anh em của tôi. Tôi chân thành mời các người đến viếng cho anh em của tôi”
“Nếu ai không đến, tôi sẽ tự mình tổ chức tang lễ cho người đó.”
Cả đám người đều run rẩy.
Nếu ai không đến, hẳn ta sẽ tự mình tổ chức tang lễ cho người đó.
Lời uy hiếp thật ngông cuồng,