Chương 801: Rốt cuộc là thật hay giả
Chuyện gì vậy?
Mọi người giận tím tái.
Người đó vậy mà lại dám nguy tạo giấy chứng nhận liệt sĩ cấp một. Đây là tội chết!
Hình Vĩ cũng giận dữ xé tan nát tờ chứng nhận liệt sĩ: “Khốn kiếp!”
“Ông Ngô, trước đây tôi thấy ông cũng có bổn phận lắm, không ngờ bụng dạ ông lại xấu xa đến thế”
“Cho các người mười phút, lập tức cút khỏi phố Bát Đại, bằng không, đừng trách tôi tự mình giúp các người dọn nhà”
Giương mắt nhìn giấy chứng nhận liệt sĩ bị xé nát vụn trước mắt, cả nhà Ngô Ngọc Tâm đều hơi suy sụp. Đó là thứ duy nhất có thể chứng minh cho sự trong sạch của Ngô Nhất Trí. Ngô Ngọc Tâm khóc lóc chạy tới, cẩn thận nhặt từng mảnh vụn lên: “Đây là thật, là thật”
“Anh tôi là liệt sĩ thật, hu hu hu…các người bắt nạt người khác!”
Diệp Huyền Tân bất lực thở dài. Đến cả sức nặng của quân đoàn thủ đô Hàn Cục Toạ cũng không thể xoá bỏ thành kiến của hàng xóm láng giềng. Xem ra tình hình này đành dùng đến tuyệt chiêu rồi. Anh quyết định để “Tham Lang” đi một chuyến đến gặp hàng xóm, chứng minh Ngô Nhất Trí là lính của chỉ huy Diệp. Đường đường là chỉ huy Diệp đã đủ để dẹp tan sự nghỉ ngờ của bọn họ rồi.
Tham Lang, một thành viên của đội cảm tử Lang Vương, về thực lực thì không phân cao thấp với Độc Lang. Sau khi càn quét biên giới tám nước, Tham Lang một mình trở lại Đại Hạ, hiện đang trấn thủ Thủ Đô.
Anh gọi cho Tham Lang trước mặt mọi người. Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy.
Tham Lang kích động đến mức giọng nói hơi run rẩy: “Anh, cuối cùng cũng gọi cho em rồi, nhiệm vụ gì vậy ạ?”
Diệp Huyền Tân đáp: “Tôi tìm được Sát Lang rồi” .
Truyện Trọng Sinh
Hả?
Tham Lang càng kích động hơn: “Mẹ kiếp, Sát Lang ở đâu? Thăng ranh đó từng bảo giới thiệu em gái nó cho em. Ông đây †ìm nó đăng đẵng năm năm trời rồi!”
Diệp Huyền Tân: “…”
“Nhà cậu ta ở số bốn ngõ Tam Chỉ phố Bát Đại trong thủ đô”
“Mẹ kiếp!” Tham Lang chửi như tát nước: “Thằng ranh này chạy nhảy ngay dưới mắt em, mà sao lại không tìm đến ông đây mà nhờ vả chứ? Lo ông đây cưới mất em gái nó chắc?”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Anh ta chết rồi, bị người ta tưởng nhầm là lính đào ngũ. Bây giờ tôi muốn cậu đích thân đi một chuyến chứng minh anh ta là liệt sĩ, là một trong số mười hãn tướng dưới trướng chỉ huy Diệp!”
Đầu bên kia điện thoại chỉ có sự im lặng. Sau một hồi lâu, Tham Lang mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em đến ngay”
Ánh mắt Độc Lang sáng ngời. Thằng ranh Tham Lang này rất tham, tham mạng người, trông thấy kẻ địch là muốn giết.
Cậu ta đến thì Hình Vĩ và Lương Minh Thu sắp gặp tai hoạ rồi.
Điện thoại cúp máy. Mọi người có mặt ở đó ai nấy đều dùng ánh mắt kì quặc nhìn anh.
Sau đó, những tràng cười ồ rộ lên.
“Haha! Tôi sắp buồn cười chết mất thôi”
“Anh ta vừa gọi cho tướng quân thành phố (Tham Lang), bảo tướng quân thành phố đích thân đến chứng minh Ngô Nhất Trí là tỉnh binh của chỉ huy Diệp?”
“Haha, nếu Ngô Nhất Trí là tinh binh của chỉ huy Diệp thật, thì năm năm trước đã thăng quan tiến chức rồi, há gì lại để bị người ta giết hại”
“Thằng ranh này nói láo cũng không thèm bám sát vào thực tế nữa”
Từ trong tiếng cười nhạo của mọi người, Diệp Huyền Tân đã nắm bắt được một tin tức then chốt, đó là Ngô Nhất Trí bị người khác giết hại! Hung thủ chắc chắn sẽ bị tru di cửu tộc.
Khuôn mặt Hình Vĩ đầy sự coi thường: “Nếu tôi không đoán nhầm, vừa này là do anh ra tay đúng không”
Lương Minh Thu lên tiếng: “Không sai, chính là anh ta”.
Hình Vĩ cầm lấy một cây gậy từ trong tay đám thuộc hạ, đưa cho Lương Minh Thu: “Thần y Thu, cứ việc đánh đến chết đi”
“Nếu anh ta dám phản kháng, tôi sẽ lấy mạng anh ta ngay tại chỗ”
Lương Minh Thu mừng rỡ: “Cảm ơn anh Hình đã cho tôi toại nguyện”
Anh ta liên tục cười lạnh tiến sát lại gần Diệp Huyền Tân.
Ngô Ngọc Tâm cuống cuồng, vội vàng chắn phía trước mặt Diệp Huyền Tân: Các người… các người không được ra tay.
Cùng lắm… cùng lắm là bây giờ chúng tôi dọn đi”
“Anh Tân, anh đi trước đi, chúng tôi sẽ đi tìm anh sau”
Diệp Huyền Tân cười rồi che chắn cho cô ở phía sau mình: “Em gái, đừng sợ, em quên là anh đã từng nói với em rồi sao?
Hôm nay trời có sập xuống thì anh sẽ thay em đỡ”