Chương 792: Anh, em không nhịn nổi
Chát!
Bảo vệ còn chưa nói xong, Diệp Huyền Tân đã tát cho gã một cái.
Đối phương bị tát đến mức cơ thể xoay tròn, cuối cùng bịch một tiếng, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Phục vụ lập tức bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Tên này bị cuồng bạo lực sao, một cái tát đã khiến người ta ngất xỉu!
Cô ta run rẩy rút lui, uy hiếp nói: “Hai người… Hai người xong rồi, dám làm loạn lễ cưới của cậu Mộ, cậu Mộ sẽ làm thịt hai người”
Diệp Huyền Tân đang muốn ra tay, Độc Lang nóng lòng nói: “Anh, em không nhịn nổi, cho em một cơ hội đi”
Vèo! Độc Lang lập tức xông lên giống như một con tê giác đang phi nước đại, đâm thẳng vào trên người ả phục vụ Phục vụ hét thảm một tiếng, bay ra ngoài mười mấy mét, không có động tĩnh nữa!
Hai ông bà lập tức bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Chàng trai, cậu… cậu đi mau”
“Cậu đánh người nhà họ Mộ, chắc chắn nhà họ Mộ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”
Diệp Huyền Tân an ủi: “Bác trai bác gái, không có chuyện gì. Đi thôi, cháu dẫn hai người đi vào, tham gia lễ cưới của Ngọc Tâm”
Hai ông bà vội vàng khoát tay: “Không được không được… sẽ làm cho con gái mất mặt”
“Chàng trai, không cần hai người quan tâm đến chúng tôi đâu, hai người đi nhanh đi”
Độc Lang vội nói: “Bác trai, bác gái, chúng cháu là anh em đồng đội của Nhất Trí”
“Bác cứ yên tâm, mọi hôm nay, có cháu và anh cháu ra mặt cho hai bác, tuyệt đối sẽ không có ai dám xem thường hai bác và Ngọc Tâm”
“Đồng đội của Nhất Trí!” Đôi mắt vốn dĩ đục ngầu của hai ông bà lập tức sáng tỏ.
Mẹ Ngô nắm chặt tay Diệp Huyền Tân, ‘Đồng chí, cháu nói cho bác, rốt cuộc Nhất Trí nhà bác có phải đào binh hay không?
Diệp Huyền Tân nói: “Bác gái, Nhất Trí xông pha chiến đấu, anh dũng giết địch trên chiến trường, là anh hùng, là linh hồn trong quân đội, là tài năng của quốc gia!”
Ha ha! Bố Ngô điên cuồng rơi lệ: “Ông đây biết mà, chắc chắn thằng nhóc thối kia sẽ không để bố nó phải mất mặt!”
“Nhất Trí, con là sự kiêu ngạo của bố con: Diệp Huyền Tân đỡ lấy hai ông bà: “Bác trai, bác gái, đi, chúng ta đi vào tham gia lễ cưới”
“Thế nhưng..” Trên mặt bố Ngô mẹ Ngô đều là vẻ lo lắng.
Diệp Huyền Tân: “Không có việc gì cả, hôm nay cháu và Độc Lang chính là con trai của hai bác, trời sập xuống đã có chúng cháu đỡi”
“Đị”
Bảo vệ đã bị giải quyết hết, bọn họ thuận lợi tiến vào trong hành lang lễ cưới.
Trong phòng tổ chức lễ cưới có đầy bạn bè khách khứa đang ngồi, tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt, cũng không ai chú ý tới bọn họ đến.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Bác trai bác gái, người nhà chúng ta được sắp xếp ở chỗ nào?”
Bố Ngô thở dài: “Cậu Mộ ngại họ hàng nhà tôi nghèo, bủn xỉn, sẽ khiến cậu ta mất mặt, cho nên không thông báo cho họ hàng biết”
“Hơn nữa những người họ hàng nhà tôi đều chê Nhất Trí là đào binh, không muốn qua lại với nhà tôi”
Diệp Huyền Tân thở dài.
Hai người kết hôn, không có một người nào trong nhà cô dâu có mặt chúc phúc, đây là lễ cưới gì chứ.
Bọn họ không làm ảnh hưởng đến bạn bè khách khứa, mà tìm một góc không đáng chú ý ngồi xuống.
Bố mẹ cô dâu đã bị bắt nạt thế này rồi, vây chắc hẳn đãi ngộ của cô dâu cũng không tốt hơn là mấy.
Anh cũng phải nhìn một cái, xem rốt cuộc nhà họ Mộ này sẽ quá đáng, bắt nạt Ngọc Tâm nhà anh như thế nào!
Như thế, lúc trả thù mới có thể trả lại toàn bột Vừa ngồi xuống, Diệp Huyền Tân liền kề sát vào bên tai Độc Lang: “Độc Lang, chuẩn bị cướp cô dâu đi!”
Hai mắt Độc Lang tỏa ánh sáng: “Anh, yên tâm đi, có em ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt Ngọc Tâm!”
Hai người tìm tòi trong đám người, rất nhanh đã tìm được cô dâu chú rể ở khu vực đợi của lễ cưới.
Mặc dù cô dâu Ngô Ngọc Tâm có gia đình nghèo khó, nhưng trời sinh đã xinh đẹp, không phấn son trang điểm mà vẫn xinh xắn trong sáng, dáng người cũng không chịu thua kém, gần như hạ thấp tất cả phụ nữ giàu có ở đây xuống.
Hơn nữa nhìn sang chú rể, mặc dù Âu phục giày da, cả người toàn là hàng hiệu, nhưng lại không che được nếp nhăn trên mặt, cùng với râu ria ở khóe miệng…
Độ tuổi của ông ta còn có thể làm bố cho Ngô Ngọc Tâm rồi đấy chứ.
Quan trọng nhất chính là, một cái chân của ông ta lại là chân giả!
Dáng vẻ này mà còn không biết xấu hổ tự xưng là “cậu Mộ”?
Ông già Mộ còn tạm được!