Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 774: Chap-774




Chương 774: Sát thần trở về

Chắc hẳn là Kiều Gia ban phát lòng thương, tha cho cái mạng chó của anh!

Kiều Gia thật là ngu ngốc, làm hỏng việc tốt của ông đây, cho dù Kiều Gia để anh trở về muộn một chút cũng được.

Từ Lam Khiết nhào vào trong ngực Diệp Huyền Tân, gào khóc: “Tiểu Diệp, anh còn sống, quá tốt rồi, anh vẫn còn sống” .

Truyện Bách Hợp

Diệp Huyền Tân đau lòng ôm Từ Lam Khiết: “Vợ à, thật có lỗi, để em lo lảng nhiều rồi”

Từ Lam Khiết đấm nhẹ vào ngực Diệp Huyền Tân: “Hỗn đản, hôn đản, ai bảo anh tiếp nhận khiêu chiến của Kiều Gia chứ”

“Chẳng may anh gặp chuyện bất trắc, em biết sống thế nào, huhu, anh có biết em vừa mới lo lắng gần chết hay không!”

Diệp Huyền Tân an ủi: “Lam Khiết, yên tâm đi, vì em anh nhất định sẽ giữ tính mạng của mình thật tốt, tuyệt đối không tuỳ tiện mạo hiểm”

Triệu Bất Độ nghiến răng nghiến lợi.

“Còn sống?”

“Mày sống con mẹ nó làm gì!?”

“Kiều Gia tha cho mày, nhưng ông đây cũng sẽ không tha.”

Ông ta lại móc súng ra, chuẩn bị nhắm bắn vào Diệp Huyền Tần.

Mà Triệu Bất Độ còn không kịp nhằm chuẩn, Diệp Huyền Tân đã lắc mình một cái, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta, từng cú từng cú đấm nhắm thẳng vào mặt.

Cuối cùng, anh không chút do dự bắn một phát súng vào chân của Triệu Bất Độ.

“At”

Triệu Bất Độ hét thảm một tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.

Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng đem quần của ông ta nhuộm thành một mảng đỏ tươi.

“Khốn khiếp!” Triệu Bất Độ đau đến chết đi sống lại: “Diệp Huyền Tân, mày con mẹ nó ban ngày ban mặt dám hành hung tao, bố nuôi tao mà biết được sẽ chỉnh chết mày”

Diệp Huyền Tân không có thời gian đáp lại Triệu Bất Độ, chỉ là để Từ Lam Khiết quay về chỗ ngồi: “Lam Khiết, ngồi yên, để cho anh xem vết thương của em”

Từ Lam Khiết lúc này mới có thời gian để ý tới mấy vết thương nhỏ trên người nhưng cũng chỉ vội nơm nớp lo sợ nhìn hai vũng máu trên mặt đất: “Tiết chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Từ Hiên Thắng cũng giận tím mặt: “Làm gì bây giờ, còn có thể làm gì nữa?”

“Nhà họ Từ chúng ta khó khăn lắm mới gặp được cơ hội ôm đùi lớn đem công ty phát triển, vậy mà cơ hội tốt như vậy lại bị cô tự tay phá hủy.”

“Hiện tại còn đứng ngây đó làm gì, nhanh đi nhận lỗi với cậu Triệu, đáp ứng gả cho cậu ta.”

“Nếu không, một khi ông ta để bố nuôi của cậu ta – Triệu Công Minh đối phó với chúng ta, không những tập đoàn Diệp Linh lập tức xong đời, mà cây đại thụ nhà họ Từ cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc”

Hiện tại, Diệp Huyền Tần sắp cảm thấy phiền phức muốn chết, đối với loại người như đám người nhà họ Từ ở thành phố Giang này, trước kia nể tình bọn họ là bề trên của Từ.

Lam Khiết, luôn nhân nhượng với bọn họ.

Nhưng bọn họ không những không biết hối cải mà còn đổ thêm dầu vào lửa.

Thôi thôi, trước kia là anh quá nhân từ, lần này, phải để cho bọn họ cửa nát nhà tan.

Triệu Bất Độ biết, hôm nay sợ là không còn cơ hội nào nữa.

Ông ta buông lời đe dọa: “Chờ đấy, chúng mày sẽ phải hối hận, bố nuôi tao tuyệt đối sẽ không tha cho chúng mày, chúng ta đi…”

“Đứng lại” Diệp Huyền Tân tức giận nói: “Ông đây để cho chúng mày đi rồi sao?”

“Tao mang tới cho chúng mày một vị khách, chờ gặp qua vị khách này rồi hãng đi cũng không muộn”

Triệu Bất Độ sửng sốt: “Vị khách? vị khách nào?”

Lúc này, ngoài hành lang bỗng nhiên âm 7 rối loạn, không ít nhân viên tụ tập ở hành lang, ghé tai châu đầu vào nói chuyện với nhau.

“Ủa? Lão già này hôm nay đã gặp phải chuyện gì xảy ra mà làm ra hành động như: vậy?” Cứ ba bước lại dập đầu một cái, đầu đều đập đến mức bị phá hỏng rồi.

*Ô tôi nhận ra ông ta. Đoạn thời gian trước không phải ông ta đã dẫn con nuôi tới chỗ này gây sự sao, kết quả bị tổng giám đốc của chúng ta đánh tới mức phải tháo chạy”

“Đúng là ông ta đấy. Chẳng lẽ lần này ông ta biết sai, cho nên mới tới đây tạ lễ, muốn nói xin lỗi?”

Nhưng lễ vật này cũng thật khiến người khác bối rối, từ tầng một dập đầu đến tầng mười.

Lúc đầu Triệu Bất Độ căn bản không có đem lời nói của đối phương liên tưởng đến bố nuôi của ông ta … Thật sự lời này quá là nhảm nhí.

Chẳng qua, Diệp Huyền Tân đã nhắc nhở một câu vị khách kia tới rồi, Triệu Bất Độ liền ý thức được sự tình có điều gì đó đáng nghị, vội chạy đến cửa nhìn xung quanh!

Mà chỉ cần nhìn một chút, đầu Triệu Bất Độ đã nổ tung tại chỗ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.