Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 713: Chap-713




Chương 713: Đêm nay anh ngủ ở phòng dành cho khách

Dương Mai nói: “Thực ra, với điều kiện của anh, mỗi tháng kiếm được 28 triệu có chút đáng tiếc.”

“Hay là tôi giới thiệu anh đi làm người mẫu nam đi, bảo đảm lương tháng ít nhất 175 triệu.”

Diệp Huyền Tân: “Xin lỗi, tôi không quan tâm chút tiền nhỏ này!”

Dương Mai không biết nên cười hay khóc.

Lương tháng 28 triệu, ăn một bát mỳ trứng còn cảm thấy ngon như thế này, vậy mà còn khinh thường mức lương 175 triệu một tháng…

Đúng là loại đàn ông nói như rồng leo, làm như mèo mửa điển hình!

Nói khó nghe hơn là, miệng chó không mọc được ngà voi!

Cô cũng lười nói nhảm với Diệp Huyền Tân, cô vươn tay chỉ về phòng ngủ dành cho khách: “Tối nay anh sẽ ngủ phòng dành cho khác.”

Ừm.

Diệp Huyền Tân ăn hết bát mỳ, rồi quay người đi vào phòng ngủ dành cho khách.

“Thật là kỳ quái!” Dương Mai thở dài một hơi, quay vào phòng nghỉ ngơi.

Đêm nay cô ấy ngủ rất say, ngủ thẳng đến khi trời sáng Có lẽ vì trong nhà có người đàn ông có sức mạnh nên khiến cô có cảm giác an toàn!

Cô ngáp dài, đứng dậy, chuẩn bị tắm rửa.

Kết quả vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy cửa của phòng ngủ dành cho khách đang mở.

Cô đi lên và xem xét, thì căn phòng trống rỗng.

Diệp Huyền Tân đã rời đi.

“Hừm, rời đi cũng không nói một câu.

Thật là bất lịch sự” Cô càu nhàu, cô vừa định tắm rửa, thì lại nhìn thoáng qua thấy ngăn kéo trong phòng ngủ dành cho khách bị mở ra Cô chợt nghĩ ra điều gì đó liền vội vàng chạy đến kiểm tra ngăn kéo.

Một lúc sau, sắc mặt cô ta tái nhợt, lộ ra vẻ căm hận: “Tên khốn, dám lấy trộm dây chuyền vàng ròng của bà đây, 1 tỷ 750 triệu chứ ít gì!”

“Thảo nào anh ta đánh nhau giỏi như vậy, thảo nào anh ta coi thường công việc lương tháng 175 triệu. Hóa ra anh ta là một tên móc túi, chỉ muốn ăn mà không muốn làm, chỉ muốn nằm mát ăn bát vàng, há miệng chờ sung!”

“Thôi vậy, ai bảo anh ta cứu mình chứ! Coi như cảm ơn.”

Ấn tượng tốt của cô về Diệp Huyền Tân đã biến mất ngay lập tức.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, hóa ra là Đỗ Quyên, Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Hào.

Cô nghi ngờ trả lời điện thoại: “Cô Đỗ, chào cô.”

Đỗ Quyên cười nhẹ: “Cô Dương, tin tốt”

*Sếp của tôi biết rằng cô có mong muốn gia nhập công ty của chúng tôi, vì vậy muốn cho cô một cơ hội, sếp tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”

“Bây giờ cô có thời gian không? Nếu có thời gian thì phiền cô đến Tập đoàn một chuyến”

Hả! Được chứ! Dương Mai rất vui mừng, không ngờ sự việc lại trở nên tốt thế này.

Cô nhanh chóng rửa mặt, không cả kịp ăn sáng, vội vàng chạy đến Tập đoàn Đế Hào.

Cô ấy không hề nghĩ về vấn đề này có liên quan đến Diệp Huyền Tân.

Cho dù có nghĩ về thì cũng cảm thấy quá hoang đường. Một tên trộm vặt sao có thể gây ảnh hưởng tới quyết định của Tập đoàn Đế Hào được chứ! Cô nhanh chóng đến Tập đoàn Đế Hào và gặp lại Phó Tổng giám đốc Đỗ Quyên xinh đẹp.

Thái độ của Đỗ Quyên đối với cô nhiệt tình hơn rất nhiều: “Cô Dương, mời cô đi với tôi”

Cuối cùng, Đỗ Quyên dẫn Dương Mai đến văn phòng phỏng vấn và nói: “Vui lòng đợi một lát, sếp của tôi sẽ đến và trực tiếp phỏng vấn cô”

Dương Mai khẽ cười: “Cảm ơn cô Đỗ, nếu thành công, tôi sẽ mời cô ăn tối”

Đỗ Quyên mỉm cười: “Cô Dương khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm”

Sau khi Đỗ Quyên rời đi, Dương Mai dân bình tính lại. Cô càng nghĩ càng thấy không ổn, chỉ sau một đêm, tại sao ông chủ người ta lại đột ngột đổi ý?

Chẳng lẽ… ông chủ này cũng háo sắc, nhắm vào nhan sắc của cô sao!

Khả năng này cực kỳ cao, nếu không người ta cũng không vì một cô gái như cô mà đắc tội Kiều Gia! Sau khi nghĩ đến điều này, cô có chút suy sụp.

Cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu ông chủ thật sự có ý này, cô nhất định sẽ không đồng ý, cô thà chết cũng không đồng ý.

Trong lúc cô đang cảm thấy bất an, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Cô vô thức nghĩ rằng ông chủ đã đến, vội vàng đứng dậy, không ngờ, người bước vào lại là Diệp Huyền Tân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.