Chương 2217: Công nhân vệ sinh hay sát thủ?
“Ừm.
Diệp Huyền Tần lạnh nhạt gật đầu, Từ Lam Khiết nhoẻn miệng cười: “Độc Lang, bên trong có phòng nghỉ đấy, sao không vào trong nghỉ ngơi?”
Độc Lang lắc đầu: “Hầy, giường kia mềm quá em ngủ không quen, nằm bò trên tấm gỗ ngủ vẫn thích hơn.”
Sau đó anh ta lại nhìn về phía Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ: “Ô, Cá Nhỏ, cô lại cao lên rồi.”
“Nam Huyên, cô gầy hơn trước nhiều nha!
Trình Hạ Vũ tức giận trừng mắt nhìn Độc Lang: “Tên ngốc to con này, có thể lau sạch nước miếng trên miệng anh rồi hãy nói được không! Thật là! Đã lớn chừng nào rồi mà ngủ còn chảy nước miếng”
Hi hi, ha ha.
Độc Lang cười ngây ngô lau lau nước miếng trên khỏe miệng.
Diệp Huyền Tần dặn dò Độc Lang: “Độc Lang, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành. Tiếp theo cứ để Lam Khiết ở đây ôm cây đợi thỏ thôi.”
Độc Lang nghiêm mặt nói: “Anh, việc này có nguy hiểm quá hay không? Cướp Đường hành tung bí ẩn, lỡ như chúng ta sơ sẩy một cái…
Diệp Huyền Tần thở dài nói: “Nếu có thể, tất nhiên tôi không mong Lam Khiết phải mạo hiểm. Nhưng để cậu đóng giả Lam Khiết… Đến đồ ngốc cũng có thể nhìn ra là giả, đến lúc đó bứt dây động rừng thì không tốt lắm…
Độc Lang còn đang định nói gì, Từ Nam Huyền và Trình Hạ Vũ lại vội vàng nói: “Anh rể cho bọn em ở lại nữa đi. Chúng em có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
“Đúng vậy, lỡ như gặp nguy hiểm gì, bọn chị còn có thể lớn tiếng kêu cứu”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được, vậy hai người cũng ở lại nhé. Yên tâm, anh chỉ ẩn nấp cách đó không xa, một khi có bất kỳ động tĩnh nào sẽ nhanh chóng phát hiện trước các em.
Sắp xếp xong cho ba cô gái, Diệp Huyền Tần và Độc
Lang cùng rời đi.
Từ Lam Khiết nhìn Trình Hạ Vũ còn buồn ngủ, nói: “Cá Nhỏ, Nam Huyên, nếu không thì hai người ngủ thêm chút nữa đi. Em trông chừng giúp hai người, không sao đâu.”
Trình Hạ Vũ lắc đầu: “Không vấn đề chị ơi, em có thể kiên trì được. Vừa hay chúng ta nhân dịp này bàn bạc xem nên giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào.”
Chẳng qua hai phút sau, Trình Hạ Vũ vẫn dựa lên số pha ngủ.
Tật xấu đến giờ liền ngủ mất của cô sợ là cả đời này cũng không thay đổi được.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang vẫn chưa đi xa, mà tìm một góc khuất ở cuối hành lang nấp vào.
Dù đèn hành lang rất sáng nhưng Diệp Huyền Tần cùng Độc Lang nín thở ngưng thần, hòa thành một thể với bóng tối nên rất khó phát hiện bọn họ.
Diệp Huyền Tần còn phóng ra khí kình nhàn nhạt, bao phủ khắp tầng lầu. Làm như vậy, một khi có bất kỳ động tĩnh nào, Diệp
Huyền Tần sẽ có thể phát hiện đầu tiên.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang đợi mấy tiếng đồng hồ, vẫn không có bất kỳ hiện tượng lạ nào xảy ra, đừng nói người, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Diệp Huyền Tần và Độc Lang đã từ bỏ, nghĩ thầm chắc đêm nay Cướp Đường sẽ không xuất hiện.
Hai người đang muốn đi tìm Từ Lam Khiết, để các cô trở về nghỉ ngơi, không ngờ lại thấy một đám người nghênh ngang đi vào Tập đoàn Diệp Linh.
Diệp Huyền Tần tra xét rõ ràng mới phát hiện đây là những người dọn vệ sinh của công ty vệ sinh tới tòa cao ốc dọn dẹp.
Người dọn dẹp cao ốc Tập đoàn được thuê bên ngoài.
Diệp Huyền Tần nhỏ giọng nhắc nhở Độc Lang: “Độc Lang, vực dậy toàn bộ tinh thần cho tôi. Xác suất Cướp Đường trà trộn vào công nhân vệ sinh cực kỳ cao”
Độc Lang gật đầu: “Anh yên tâm, em đã theo dõi từng người trong bọn họ rồi.”
Mỗi công nhân dọn vệ sinh phụ trách hai tầng, người phụ trách tầng của Từ Lam Khiết là một người phụ nữ trung niên cơ thể cường tráng.
Người này đeo khẩu trang đội mũ kín mít, không nhìn rõ hình dáng, không thể đoán được là nam hay nữ. Diệp Huyền Tần và Độc Lang dồn toàn bộ sự chú ý vào người này.
Nhân lúc người dọn vệ sinh quét tước hành lang, Diệp Huyền Tần gọi cho Từ Lam Khiết một cuộc: “Lam Khiết, lát nữa sẽ có công nhân vệ sinh tới quét dọn phòng cho em. Nếu đối phương làm ra bất kỳ hành động kỳ quái nào thì em cũng không cần kinh ngạc, càng đừng vạch trần. Còn nữa, nếu đối phương muốn ám sát em, em hãy đứng yên tại chỗ đừng cử động hay phản kháng gì, mọi chuyện đều có anh lo rồi, hiểu chứ?”