Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 2122




Chương 2122

Diệp Huyền Tần có chút đăm chiêu: “Ừm, hoàn toàn chính xác, tập đoàn Đạo Vương phát triển còn chưa tới vài năm thời gian, vẫn chưa thể kết nối với thế giới được…”

“À, tập đoàn Michelle cho gọi cô đi thì cô cứ đi đi, nói không chừng buổi chiều bà ta lập tức thay đổi chủ ý thì sao”

Chắc là Michelle Lord vẫn chưa thông báo Lộ Tây chuyện đã lựa chọn tập đoàn Đạo Vương làm đối tượng hợp tác, cho nên Lộ Tây mới có xu hướng nghiêng về tập đoàn Hoàn Kỳ.

Chờ Michelle Lord thông báo cho Lộ Tây rồi, bà ta sẽ lựa chọn tập đoàn Đạo Vương.

Tống Thanh Nhàn gật đầu: “Cho dù kết quả ra sao, tôi vẫn phải đi một chuyến.”

Diệp Huyền Tần lái xe về nhà. Được nửa đường, Tống Thanh Nhàn đột nhiên nói: “Ngài Diệp, ngài có thể thả tôi ở giao lộ phía trước, ngài tự mình về nhà là được rồi.”

“Vì sao?” Anh tò mò hỏi.

Tống Thanh Nhàn nói: “Cao ốc của tập đoàn Đạo Vương bị thiêu trụi, tôi đã thuê một tòa cao ốc làm văn phòng tạm thời rồi.”

“Bây giờ tôi muốn đi gặp đối phương bàn chuyện thuê nhà.”

Diệp Huyền Tần có chút đăm chiêu nói: “Đúng lúc bây giờ tôi cũng là người nhàn rỗi không có việc gì, chúng ta cùng đi chung đi.”

Tống Thanh Nhàn đương nhiên vui vẻ đồng ý: “Hay quá, tôi và đối phương là bạn bè, không tiện mặc cả, ngài Diệp có thể thương lượng giá thuê với bên kia một chút thì càng tốt.”

Đương nhiên, Tống Thanh Nhàn cao hứng cũng không phải vì anh có thể bàn bạc giá cả với bên kia một chút, mà là có thể ở cùng với anh mà thôi.

Bây giờ cô ta cũng không cầu mong gì xa xôi, chỉ mong có thể ở cùng một chỗ với anh lâu thêm chút nữa.

Tống Thanh Nhàn lái xe, cố ý vòng một cái đường khác xa hơn, như vậy có thể ngây ngốc ở cạnh anh lâu thêm một chút.

Không bao lâu, hai người đã tới địa điểm chỉ định.

Đây là một tòa nhà ở vùng ngoại ô thành phố, có mười sáu tầng, tuy rằng bên ngoài cũ nát, nhưng lại kiên cố thẳng tắp, dư sức làm chỗ công tác tạm thời.

Hai người Tống Thanh Nhàn xuống xe.

Tống Thanh Nhàn dặn dò nói: “Ngài Diệp, người bạn kia của tôi ra giá ba tỷ đồng, lát nữa ngài chỉ cần trả trên dưới hai tỷ mốt là được rồi, tiền thuê tòa nhà này cũng chỉ tới hai tỷ mốt mà thôi.” Diệp Huyền Tần: “Yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

Hai người mới vừa mới đậu xe xong, một người đàn ông bụng phệ lập tức trên đường chạy chậm tới đây.

Nét mặt ông ta hung dữ, khi cười lên có chút dữ tợn: “Cô Tống, sớm như vậy đã tới rồi sao, mau mời vào trong, mời vào trong, nhìn xem cô có hài lòng với tòa nhà này hay không.”

Tống Thanh Nhàn cười khẽ: “Ông chủ Trương khách khí, đúng rồi, tôi giới thiệu một chút, đây… Đây là trợ lý của tôi, Huyền Tần.”

Anh không cho cô ta tiết lộ thân phận thực của anh là ông chủ lớn của tập đoàn Đạo Vương, Tống Thanh Nhàn đành phải tạm thời sắp xếp cho anh một thân phận trợ lý.

Tên mập kia liếc mắt nhìn anh, có chút coi thường: “Xin chào xin chào, người anh em quả nhiên dáng vẻ đường hoàng.”

“Vào đi Thanh Nhàn, tôi đi pha nước ấm, uống ly nước ấm thân đã.”

Tống Thanh Nhàn nói: “Không cần uống nước đầu, chúng tôi còn có chuyện, tranh thủ cho kịp thời gian. Ông chủ Trương trước hết vẫn nên dẫn nhóm chúng tôi đi thăm tòa nhà này một chút đi.”

“Được, được!”

Tên mạp dẫn hai người đi vào phòng.

Tòa nhà này được xây theo hình chữ, cấu tạo thiết kế bên trong quả thực rất thích hợp cho công việc, Tống Thanh Nhàn liếc mắt một cái đã nhìn trúng căn phòng này.

Tống Thanh Nhàn nói: “Ừm, Ông chủ Trương, tòa nhà này tôi thực sự rất hài lòng.”

Trên khuôn mặt dữ tợn của tên mập tràn đầy ý cưới: “Có thể nhìn trúng toà nhà này là được rồi. Nếu như không có ý kiến gì mà nói, bây giờ chúng ta lập tức ký hợp đồng đi.”

Tên mập tiện tay lấy ra một phần hợp đồng, đưa cho Tống Thanh Nhàn.

Tống Thanh Nhàn nhìn thoáng qua, ánh mắt không khỏi nhíu chặt.

“Ông chủ Trương, lúc trước chúng tôi đâu có đề xuất, tiền thuê tạm tính là ba tỷ đồng, nhưng tại sao trên bản hợp đồng này tại sao lại viết là bốn tỷ rưỡi vậy?”

Tên mập nói: “Đúng vậy, tạm tính là ba tỷ đồng, nhưng mà cũng chưa có nói là đó là giá cuối cùng. Bây giờ định ra mức giá cuối cùng là bốn tỷ rưỡi, không có gì là không ổn cả.”

Tống Thanh Nhàn vội vàng nói: “Cho dù là tạm tính, cũng không thể lập tức tăng lên nhiều như vậy chứ?”

Tên mập cười tủm tỉm nói: “Cô Tống cứ việc yên tâm đi, phần ưu đãi kia tuyệt đối không thể thiếu phần của cô đâu.”

Tống Thanh Nhàn nói: “Ông chủ Trương, ông đây là có ý gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.