*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi... Tôi..."
Hoa Thiên Thành ấp úng, không biết nên làm thế nào để giải thích cho ổn.
Súc sinh! Lý Mỹ Quyên bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai, rồi lao về phía Hoa Thiên Thành, hai bàn tay liên tục cào cấu vào mặt của Hoa Thiên Thành: “Ông chính là đồ súc sinh.”
“Cô bé...Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao ông có thể làm chuyện độc ác như vậy được.”
Những móng tay sắc nhọn của Lý Mỹ Quyên, rất nhanh đã làm xước mặt của Hoa Thiên Thành tới mức máu thịt be bét, máu me đầm đìa. Tuy nhiên cơn đau này không thể so sánh được với cơn đau do thuốc trợ tim.
Tiếng hét thảm thiết của Hoa Thiên Thành có thể so sánh với tiếng hét của lợn. Ngay cả, Tống Thanh Nhàn vốn luôn yếu đuối, cũng bị tức giận mất hết lý trí, cô ta cũng không để ý tới hình tượng của mình, xông lên tát hai cái tát vào mặt của Hoa Thiên Thành thì cô ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Khụ khụ! Thật là nghiệt ngã.
Phương Như đã rơi vào hôn mê, nhưng vẫn ho khan hai tiếng. Trên người cô bé gần như thuốc mê đã sắp hết tác dụng rồi.
Tống Thanh Nhàn vội vã chạy đến bên cạnh Phương Như, ôm cô bé vào lòng: “Phương Như, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi.”
Phương Như ý thức vẫn còn chút mơ hồ và cơ thể của cô bé rất yếu.
Cô bé mơ màng nói: “Mẹ mẹ, Phương Như... Mẹ ơi, con sợ quá."
Tống Thanh Nhàn ôm Phương Như chặt hơn nữa: "Phương Như đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây rồi.”
“Mẹ ở đây để bảo vệ Phương Như.”
Diệp Huyền Tần cũng đi tới, kiểm tra mạch cho Phương Như, và kiểm tra hai chân của cô bé.
Bởi vì thuốc mê nên cơ chân của Phương Như vốn đã hồi phục nhanh chóng lại trở nên lỏng lẻo không ít. Nếu không có thuốc mê, thì Phương Như đã có thể xuống đất đi bộ, tuy nhiên, bởi vì ảnh hưởng của thuốc mê, Phương Như khả năng đẩy trễ một ngày thời gian, mới có thể xuống đất bước đi.
Chỉ dựa vào điểm này, Diệp Huyền Tần cảm thấy rằng việc anh giết Hoa Thiên Thành là điều không quá đáng chút nào.
Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vào bả vai của Tổng Thanh Nhàn: “Đặt Phương Như xuống, tôi sẽ châm cứu cho cháu, để giảm bớt sự ảnh hưởng của thuốc mê với cháu.”
“Nếu không, thì với lượng thuốc mê lớn như này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Phương Như.”
Bây giờ, Tống Thanh Nhàn tín nhiệm Diệp Huyền Tần vô điều kiện, và vội vã buông Phương Như xuống.
Diệp Huyền Tần châm cứu cho Phương Như đứng lên.
“Bùm”
Đúng lúc này, cửa gác xép bị bật tung ra, một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ xông tới.
Người dẫn đầu là tên đầu trọc.
Đội trưởng bảo vệ là một tên đầu trọc chứng kiến cảnh tượng trước mắt, đột nhiên ông ta vô cùng giận dữ: “Thật là khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra vậy, các người là ai?”
“Dám đánh Hoa thần y sao, anh chán sống rồi.”
Hoa Thiên Thành nhìn thấy tên đầu trọc, trong ánh mắt của ông ta hiện lên một tia hy vọng.
Ông ta cố gắng dùng sức lực toàn thân và hét lớn: “Mau cứu tôi, ông Cảnh mau tới cứu tôi.”
“Nhanh lên, tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Bảo vệ đầu trọc không để ý tới đám người Diệp Huyền Tần, vội vội vàng vàng đi về phía Hoa Thiên Thành.
Lúc này, Lý Mỹ Quyên miễn cưỡng tránh xa Hoa Thiên Thành, để không bị tên bảo vệ đầu trọc đánh.
Lý Mỹ Quyên nhận ra móng tay của bà ta đầy máu thịt, rồi bà ta đi sang một bên. Điều này khiến cho bà ta kinh hoảng một chút, bà ta không ngờ rằng mình lại đối xử tệ với người khác như vậy.
“Hoa thần y, ông thế nào rồi?” Tên bảo vệ đầu trọc ân cần hỏi han.
Hoa Thiên Thành hét lớn: “Mau lên...Mau đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu. Tôi... Tôi sắp không nhẫn nhịn được nữa rồi.”
Nếu không thải một lượng lớn thuốc trợ tim như vậy ra khỏi cơ thể thì ông ta có thể chết. Ông ta phải nhanh chóng đi tới bệnh viện để xử lý.
Tên bảo vệ đầu trọc không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: “Hừ hừ, tạm tha cho anh một lần”
“Chờ đấy, tôi nhất định sẽ tìm anh để báo thù.”
Vừa dứt lời, tên bảo vệ đầu trọc cõng Hoa Thiên Thành lên, lập tức muốn rời đi luôn. Tuy nhiên, giọng nói lạnh lùng của Diệp Huyền Tần đột nhiên vang lên: “Đứng lại, tôi để cho các người rời đi sao?” Hừ hừ.
Tên bảo vệ đầu trọc hoài nghi liếc