*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Hoa Thiên Thành quay đầu lại, nhìn thấy chỉ có ba người, không khỏi cau mày: "Tại sao lại chỉ có ba người các anh?"
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Anh ta đi vệ sinh rồi sẽ lập tức quay lại.”
Hôm nay, anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao, chuyện bắt chước giọng nói của người khác là dễ như trở bàn tay.
Hoa Thiên Thành cũng không nghi ngờ gì, liền gật đầu.
“Các anh phải khử trùng các dụng cụ phẫu thuật trước rồi bắt đầu ca phẫu thuật ngay lập tức."
Diệp Huyền Tần đã khử trùng các thiết bị y tế một cách cẩn thận rồi. Hoa Thiên Thành cũng đeo găng tay y tế và chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Sau khi đã chuẩn bị phẫu thuật xong, Hoa Thiên Thành vén tay áo của Phương Như lên rồi nói: “Mang thuốc mê ra đây”
Diệp Huyền Tần vội vã đem thuốc mê tới.
Hoa Thiên Thành đang định tiêm thuốc cho Phương Như, bỗng nhiên Diệp Huyền Tần mở miệng nói: “Hoa thần ý, đợi một chút.”
“Bệnh nhân chắc đã được tiêm thuốc mê rồi.”
Hoa Thiên Thành trợn trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần: "Nói bậy. Các người không đưa thuốc mê tới thì làm sao tôi có thể gây mê cho bệnh nhân được?”
"Bệnh nhân chỉ là đang ngủ mà thôi"
Giọng nói của Diệp Huyền Tần có chút lạnh lùng: “Chuyện này không đúng, tôi xem tình hình của bệnh nhân thì rất có khả năng là đã bị gây mê rồi chứ không giống như đang ngủ.
Hoa Thiên Thành nổi giận: "Câm miệng, tôi là bác sĩ chủ nhiệm, anh chỉ là phụ tá của tôi mà thôi. Anh cứ nghe theo lệnh của tôi là được, anh không có tư cách gì để nghi ngờ tôi.”
Diệp Huyền Tần: “Cho dù bác sĩ chủ nhiệm hay phụ tác thì đều phải chịu trách nhiệm với tính mạng của bệnh nhân.”
“Tôi không nghĩ bên trong ống tiêm là thuốc mê mà giống như thuốc trợ tim hơn.”
Hoa Thiên Thành tim đập thình thịch, trong lòng hiện ra một dự cảm không lành.
Chết tiệt, tình huống gì đây, tại sao người đàn ông này lại biết nhiều như vậy.
Không chỉ nhìn ra được bệnh nhân đã bị gây mê mà anh còn phát hiện thuốc bên trong ống tiêm là thuốc trợ tim...
Kế hoạch của ông ta, có khả năng đã bị tiết lộ ra ngoài.
Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn giả vờ bình tĩnh.
“Anh mau rời khỏi đây, bây giờ tôi chính thức thông báo rằng anh đã bị sa thải.”
Diệp Huyền Tần lại hung hăng, tiếp tục nói: “Khi bệnh nhân đã bị rơi vào trạng thái gây mê, lại bị tiêm một lượng lớn thuốc trợ tim như vậy, bệnh nhân không chết vì suy tim mới là lạ."
“Ngay cả động vật cũng không thể chịu đựng được một lượng lớn thuốc trợ tim như vậy.”
“Hơn nữa, phương pháp giết người này còn có một ưu điểm khác, đó chính là thuốc trợ tim có thể được cơ thể tiêu hóa và hấp thụ một cách nhanh chóng, đến khi khám nghiệm tử thi thì cũng không thể phát hiện ra được.”
“Kế hoạch của Hoa thần y, thực sự không thể chê vào đâu được."
Chết tiệt!
Hoa Thiên Thành trong lòng càng luống cuống, người phụ tá này thực sự đã đoán ra được hết kế hoạch của ông ta.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bây giờ có nên dừng lại hay không? Nhưng thuốc trợ tim trong tay ông ta sẽ là bằng chứng chính xác cho việc ông ta đã âm mưu giết người.
Hơn nữa, chuyện này nếu bị tiết lộ ra bên ngoài, danh tiếng một đời của ông ta sẽ bị phá hủy, Phương Tuấn Bình hứa đưa cho ông ta ba mươi triệu thì cũng không thể nhận được nữa rồi.
Bây giờ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Tiêm thuốc trợ tim vào bên trong cơ thể bệnh nhân, để bệnh nhân có thể tiêu hóa và hấp thụ thuốc trợ tim.
Không có bằng chứng trực tiếp để chứng minh ông ta giết người, ông ta tin rằng Phương Tuấn Bình có thể đưa ông ta ra bên ngoài.
Hoa Thiên Thành ngừng nói nhảm, dùng ống kim trong tay trực tiếp tiêm vào cánh tay của Phương Như.
Không hiểu sao Diệp Huyền Tần lại để cho Hoa Thiên Thành thực hiện chuyện này thành công.
Anh nắm chặt tay của Hoa Thiên Thành, tốc độ nhanh như tia chớp, đem thuốc trợ tim tiêm vào cơ thể của Hoa Thiên Thành.
Diệp Huyền Tần không đem toàn bộ thuốc trợ tim tiêm vào bên trong cơ thể của Hoa Thiên Thành, mà là để lại một chút trong ống tiêm
Phần còn lại của thuốc trợ tim, anh giữ lại còn có tác dụng nữa.
A!
Hoa Thiên Thành ngã xuống đất. Diệp Tần thực sự đoán không sai, một lượng lớn thuốc trợ tim như vậy, đến cả động vật cũng không thể chịu đựng được.
Bây giờ toàn bộ đã được tiêm vào trong cơ thể ông ta, ông ta có thể chịu đựng được không?
Thuốc trợ tim xâm nhập vào cơ thể, rất nhanh chóng đã có tác dụng. Nhịp tim của ông ta đập rất nhanh, trở nên mạnh hơn, máu dâng trào và chảy một cách điên cuồng.
Hoa Thiên Thành cảm nhận được máu của mình đang sôi trào, mạch máu như sắp nổ tung, tròng mắt đột