Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 1920: Võ sĩ tranh tài




**********

Chương 1920: Võ sĩ tranh tài

Anh ta biến thành một quả b thịt người rồi lao thẳng vào người Diệp Huyền Tần.

Khán giả hồi hộp đến nỗi nhiều người thậm chí còn vô thức đứng cả dậy.

Cả người của tên tuyển thủ Tứ Lưu này đều toàn thịt là thịt, anh ta nặng ít nhất cũng phải đến một trăm rưỡi cân, đến dư sức đến Nhật Bản này tập luyện sumo.

Nếu bị anh ta lao vào, chưa nói tới việc Diệp Huyền Tần bị đánh đến nát tươm da thịt, mức thấp nhất cũng là tổn thương nội tạng bên trong.

Nhưng khi nhìn đến Diệp Huyền Tần, anh vẫn mang dáng vẻ hoàn toàn bất động như trước, dường như không có bất kỳ ý phản kháng nào.

Cho đến khi võ sĩ hạng tư sắp lao vào người anh, anh mới tung ra một cú đấm “Tùy ý”. Cú đấm này cực nhanh và chính xác, đánh trúng đáy quần của võ sĩ hạng tư.

A a a!

Tên võ sĩ hạng tư gào thét như lợn bị chọc tiết, tiếng hét vang dội khắp cả sân đấu quyền anh.

Anh ta trực tiếp bị Diệp Huyền Tần hất tung giữa không trung rồi đập mạnh xuống đất.

Sau đó, anh ta nắm lấy đũng quần, lăn vài vòng trên mặt đất.

Chỉ một đòn đánh, đòn đánh duy nhất để đánh bại hoàn toàn kẻ địch!

Dưới khán đài vang lên từng ngụm khí hít thở lạnh lẽo.

Có vẻ như bọn họ đã đánh giá quá thấp tên nhóc họ Diệp này rồi, anh ta quả thực cũng có chút năng lực, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không mảy may tỏ vẻ hoảng sợ.

Võ sĩ hạng năm và võ sĩ hạng tư chỉ là mấy tên nhãi nhép mà thôi, Quyền Vương thực thụ thì chỉ cần dùng một nửa chiêu là có thể khiến mấy người này trở nên tàn phế rồi. Diệp Huyền Tần có thể đánh bại võ sĩ hạng năm và hạng tư, nhưng điều đó cũng chưa chắc anh ta có thể là đối thủ của Quyền Vương được.

Ván cược này của bọn họ, chắc chắn sẽ không thua!

Trong bóng tối, Quyền Vương hít một hơi thật sâu, giọng nói đầy ẩn ý: "Qua nhiên, anh ta đang che giấu sức mạnh của mình. Lần này, sức mạnh mà anh ta thể hiện ra còn mạnh hơn trước rất nhiều. "Nhưng đó chỉ mạnh hơn một chút so với võ sĩ hạng tư mà thôi." "Chắc anh ta vẫn còn đang cố ý che giấu thực lực cả mình." "Hầu Tiểu Tuyền, một chút nữa, cố gắng làm tiêu hao thể lực của Diệp Huyền Tần càng nhiều càng tốt.

Há?

Hầu Tiểu Tuyền ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn VươngQuyền.

Sư phụ, đây là có ý gì?

Ông ấy muốn mình cố gắng bòn rút thể lực của Diệp Huyền Tần, đây không phải là đang khẳng định ông ấy không phải đối thủ của Diệp Huyền Tần sao?

Ngay cả sư phụ cũng cảm thấy bị uy hiếp, vậy nên mới muốn mình làm tiêu hao thể lực của đối thủ?

Chắc sư phụ nhìn nhầm rồi, làm sao Diệp Huyền Trân có thể lợi hại được như vậy.

Đánh bại được ấy con tôm tép nhãi nhất thì cũng đâu thể nói lên được trình độ anh ta cao siêu.

Tiếp theo, các võ sĩ hạng ba và hạng hai dần bước lên sân khấu.

Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần cũng chỉ cần dùng một đòn là có thể để hạ gục hòn toàn đối phương.

Trong từng lượt thi đấu, sức lực mà anh thể hiện ra cũng chỉ nhỉnh hơn đối phương một chút.

Dưới khán đài, một số người bắt đầu đứng ngồi không yên.

Qua mỗi lần thi đấu, sức mạnh của Diệp Huyền Tần lại khiến bọn họ phải nhìn nhận bằng một con mắt khác.

Bọn họ ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng, chẳng may Diệp Huyền Tần thực sự đánh bại được Quyền Vương, nếu trường hợp này xảy ra thì chẳng phải bọn họ sẽ thua trắng hay sao.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của quyền đạo Hầu Tiểu Tuyền, hầu hết những lo lắng của những người này ngay lập tức đã được xua tan.

Quyền Bá, đây mới chính là võ sĩ thực thụ.

Mặc dù được xếp vào hàng ngũ võ sĩ hạng nhất, nhưng sức mạnh thực sự của anh chính là siêu phàm.

Ngay cả võ sĩ dưới hạng hai đứng trước mặt Hầu Tiểu Tuyền thì cũng chỉ được xem như con kiến. Anh ta chỉ cần dùng một đòn đánh là có thể hoàn toàn hạ gục được đối phương.

Diệp Huyền Tần và Quyền Bá, không chắc ai giỏi hơn. Quyền Ba vừa bước lên sân khấu, khung cảnh lộn xộn ban đầu bỗng nhiên im bặt.

Mặc dù sư phụ Quyền Vương đã đánh giá cao Diệp Huyền Tần, thậm chí ông ấy còn ám chỉ rằng Diệp Huyền Tần sẽ tạo nên mối uy hiếp lớn cho anh ta.

Nhưng trong lời nói của Hầu Tiểu Tuyền vẫn đầy vẻ khinh thường Diệp Huyền Tần. "Nhóc con, tôi thừa nhận quả thực cậu cũng có chút năng lực, nhưng ở trước mặt tôi, một chút đó không đáng là gì cả." "Hôm nay, việc giải quyết tên nhóc cậu cứ giao cho tôi là được, cậu không có tư cách khiêu chiến với sư phụ tôi." Diệp Huyền Tần ngạc nhiên: "Ồ, sư phụ anh?" "Quyền Vương là sư phụ anh sao?"

Hầu Tiểu Tuyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Diệp Huyền Tần: "Nếu đã như vậy thì cứ cả thầy lẫn trò cùng lên đài thi đấu đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí vào mấy người."

Oa!

Dưới khán đài, ai nấy đều xôn xao bàn tán.

Ngông cuồng, Diệp Huyền Tần cũng quá ngông cuồng rôi!

Không ngờ anh ta muốn cả Quyền Vương và Quyền Bá cùng lên lôi đài, đây chính là một sự sỉ nhục to lớn với haingười bọn họ.

Tên nhóc này ăn phải mật gấu, gan hùm rồi sao? Quả nhiên, Quyền Bá Hầu Tiểu Tuyền lập tức bốc hỏa ngay tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.