Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 1880: Thần hay quỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Mượn ánh trăng lờ mờ ông ta ngạc nhiên phát hiện có hai người đang ngồi ngay ngắn trước bàn trà của mình.

Trong đó có một người trẻ tuổi, trông rất bình thường.

Mà người còn lại là một ông già, trông rất đáng sợ.

Ông ta mặc một bộ đồ rách nát, trên người có rất nhiều vết thối rữa, thậm chí còn chảy mủ, cả người toát ra mùi bị của người chết..

Không sai, ông già này thật giống người đã chết rồi!

Hai người này thực ra là Diệp Hiến Tần và Thiên Ma Vương của âm phủ

Lần trước Diệp Hiến Tần đánh một trận ở hồ Long

Vương, sau khi đào tẩu bọn họ liền muốn đến Côn Luân trước. Không ngờ giữa đường đến Côn Luân bọn họ bị gặp phục kích, bị đánh trọng thương nên phải quay về

Trường Sa.

Lần này họ đến tìm Lão Lục là có chuyện muốn bàn bạc.Mặc dù Lão Lục có kiến thức rộng rãi, đã giết biết bao nhiêu mạng người nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn dọa ông ta toát mồ hôi lạnh.

Phản ứng đầu tiên của ông ta là có sát thủ đến đánh lén, theo bản năng muốn la lên.

Nhưng mà ông ta mở to miệng, mặc cho ông ta dùng sức thế nào đi nữa cũng không la lên được chút âm thanh nào. “Thật vô dụng.” Diệp Hiến Tần mở miệng trước: “Ông đã bị âm khí nhập vào người, đã hoàn toàn bị chúng ta nằm trong lòng bàn tay, la không ra tiếng được đầu.

Lão Lục sợ hãi nhìn họ, ông ta muốn hỏi một chút họ là thần thánh phương nào, tìm ông ta có mục đích gì.

Nhưng lại không thể nói được tiếng nào.

Nhưng Diệp Hiên Tần như có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng ông ta, chủ động giải thích: “Tôi đến đây chỉ có một mục đích, Tổng Thanh Nhàn.” “Tiếp theo ông chỉ cần làm theo những gì tôi nói, tôi chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho ông.”

Lão Lục vô thức mở miệng hỏi: “Các người muốn tôi giúp cái gì.”

Nhưng ông ta mở miệng vẫn không phát ra tiếng nào.

Diệp Hiến Tần nói: “Bây giờ lập tức đưa chúng tôi đi tìm Tống Thanh Nhàn.” Lão Lục vội vàng gật đầu, sau đó đưa hai người đến địa lao giam giữ Tổng Thanh Nhàn.Tâm trạng của Lão Lục lúc này không thể nghi ngờ là vô cùng suy sụp.

Thế giới quan thật sự đã bị thách thức rất lớn.

Làm thế nào hai người này có thể lặng yên không tiếng động trà trộn vào phòng ông ta? Phải biết rằng bên ngoài phòng ông ta có không ít người canh giữ.

Hơn nữa bây giờ ông ta có thể chắc chắn, lúc ở Trung Nghĩa Đường, tia sáng chiếu vào mắt ông ta là do hai người này làm

Tia sáng đó sao lại có thể làm ảnh hưởng đến ý thức của ông ra.

Hơn nữa, hai người này còn chưa động vào người ông ta, sao có thể khiến ông ta không thể nói được...

Bọn họ là thần tiên sao?

Không, xem ông già kia, hình như là người chết, bọn họ hẳn là ma rồi.

Trên này thế nhưng lại có ma.

Trên đường đi, Lão Lục đụng không ít vệ sĩ.

Vệ sĩ nhìn hai người xa lạ đi sau Lão Lục, vẻ mặt cảnh giác, muốn rat ay.

Nhưng mà tất cả đều bị Lão Lục ngăn lại.

Lão Lục biết, những người này chỉ là tôm tép, cơ bản không phải là đối thủ của hai người này. Khi đến gần địa lao, Lão Lục rốt cuộc cũng có thể nói được.

Ông ta nơm nớp lo sợ dò hỏi: “Hai vị... hai vị là người đàn ông mà Tống Thanh Nhàn mời đến giúp đỡ sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.