*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta vô thức ôm chặt Phương Như, đi đến bên cửa sổ. "Các người... Các người không được lại đây." "Còn bước lên trước một bước nữa, tôi sẽ nhảy xuống, chết cho mấy người xem. "Các người muốn báo thù, cứ việc nhằm vào tôi, tôi chấp nhận tất cả những yêu cầu của mấy người... Chỉ cầu các người tha cho con gái của tôi."
Bốn võ sĩ cùng nói: "Nhảy đi, có bản lĩnh thì nhảy đi." "Như vậy thì coi như là cô tự sát, không có liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi không phải tốn sức để giải thích nữa." "Cô bé đó da mịn thịt non như vậy, nếu như mà cứ rơi xuống như vậy, chắc chắn sẽ biến thành thịt nát đấy." "Nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi."
Ha ha ha. "Nói đủ chưa." Sự tức giận của Diệp Huyền Tần đã bùng nổ rồi.Anh thật sự không ngờ, trên đời này lại có người lòng dạ độc ác như vậy, ngay cả trẻ em cũng không tha.
Đặc biệt là, đối phương còn là võ sĩ.
Bọn họ chính là nỗi nhục của võ sĩ Loại người như vậy, không xứng tồn tại trên thế giới này.
Lực chú ý của bốn võ sĩ lúc này mới rơi trên người của Diệp Huyền Tần.
Bọn họ bắt đầu cười đùa Diệp Huyền Tần. "Ha ha, thằng nhóc, đã từng nghe qua câu, không có bản lĩnh thì đừng có đùa với lửa chưa." "Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thì phải có bản lĩnh mới được." "Tôi thấy tổ chất của cậu không phải bình thường, khí thế mạnh mẽ, chắc là võ sĩ đúng không." "Bây giờ tôi cho cậu một con đường sống, có thể gia nhập với chúng tôi, tôi đảm bảo cả đời sau của cậu được sống trong vinh quang phú quý, như thế nào?"
Diệp Huyền Tần vừa phóng ra khí kình, bảo vệ
Tống Thanh Nhàn và Phương Như, tránh bọn họ thật sự nhảy lầu, vừa đi về phía bốn võ sĩ. "Trân trọng mỗi một câu, một chữ bây giờ của các người đi." "Bởi vì bất kỳ một câu nào các người nói cũng có thể trở thành câu cuối cùng trong cuộc đời của các người."