(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1193
Nhưng mà bây giờ, Diệp Huyền Tần vẫn không biết chuyện Từ Lam Khiết đang mang thai. Anh có chút ngốc lần anh đưa quà cho em lúc nào đầu?
Diệp Huyền Tần còn tưởng Từ Lam Khiết đang ám chỉ quà lớn đó là mình, đến lúc đó, anh sẽ lại đưa cho cô ấy một món quà sinh nhật thật lớn nữa.
Anh quyết định rồi, vào ngày sinh nhật đó, anh sẽ cho cô ấy biết thân phận Thần Soái của mình. Phần quà này, có lẽ có thể cho là lớn với cô ấy.
Vài ngày sau đó, công chúa Ria phái ba bốn đoàn sứ giả đến đưa hạ chiều cho Diệp Huyền Tần, nội dung nói rằng đề Diệp Huyền Tân đến nước Ngọc làm phò mã. Thậm chí, cô ta còn đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn, và đưa đến sinh lễ vô cùng phong phú.
Nhưng mà tất cả đều bị Diệp Huyền Tần từ chối, anh còn ném sinh lễ ra ngoài trước mặt của sứ giả Nhưng dù thế nào đi nữa, Từ Lam Khiết vẫn ghen cả ngày, uy khuất vô cùng. Cô thật sự lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ bỏ đi mất.
Cuối cùng, Diệp Huyền Tần không còn cách nào khác, anh quyết định gây phiền cho người khác để dỗ cô ấy.
Đồng thời cũng cảnh cáo công chúa Ria, nếu cứ tiếp tục phải sứ giả đến đưa ra chiếu chỉ nữa, thì anh sẽ giết chết không thaThời gian cứ như thế thấm thoát trôi qua, chớp mắt cũng đã tới sinh nhất của Từ Lam Khiết rồi.
Nói đến sinh nhật của con gái mình, ngày đó mẹ là người khổ nhất, vì ngày sinh nhật của Từ Lam Khiết chưa bao giờ gặp qua mặt mẹ ruột của mình, nên trước sinh nhật một ngày, cô đến chỗ cũ của mẹ ruột hay ở trong nhà họ Thiên.
Lý Khả Diệu với Từ Huy Hoàng cũng cùng với Từ Lam Khiết ở một đêm tại nhà họ Thiên.
Đến sáng sớm hôm sau, Từ Lam Khiết lại gọi điện cho Diệp Huyền Tần, cô muốn anh đến nhà họ Thiên sớm một chút, để tham gia tiệc sinh nhật của mình, Đương nhiên, Diệp Huyền Tần sẽ đồng ý rồi.
Diệp Huyền Tần xuống lầu, lên xe, anh muốn đến nhà cha mẹ Diệp Vân Phi và Thượng Quan Điều Đoàn, nhưng bỗng nhiên điện thoại anh rung lên, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Diệp Huyền Tần vội cầm lấy điện thoại, sắc mặt của anh lập tức trở nên nghiêm túc và nghiêm trọng.
Trên màn hình điện thoại liên tục lóe lên dòng chữ to lớn: Lệnh khẩn cấp của quân chủ!
Diệp Huyền Tần lập tức quay đầu xe, nhanh chóng chạy đến Triều Trung Hải.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Diệp Huyền Tần đã vào đến cửa Trung Hải, bất ngờ chính là, anh chạm mặt chiến thần Côn Luân ở cửa ra vào.
Chiến thần Côn Luân cũng thở hồng hộc, mồ hôi cũng vì sự gấp gáp của ông mà đổ đầy đầu, anh đoán chắc ông ta cũng đã nhận đượ bệnh khẩn cấp của quân chủ rồi.
chiến thần Côn Luân quay lại hỏi anh. Anh có biết chuyện gì xảy ra không? Sao lại đưa ra lệnh khẩn cấp như thế này chứ.”
Diệp Huyền Tần cũng lắc đầu nói: “Con không rõ làm. Chỉ biết biên giới có cảnh báo nguy cảm hoặc là xảy ra chiến tranh các nước, thì mới xuất hiện lệnh khẩn cấp như thế này. Chắc là chuyện này nghiêm trọng rồi.”
“Đi vào xem sao đã Sau nửa tiếng đồng hồ, hai người nên bước chiến nặng nề đi tới, sắc mặt hai người đều mang theo cùng một biểu hiện nghiêm túc và nghiêm trọng.
Họ vừa mới vào, thủ trưởng đứng đầu nói cho họ biết, đột nhiên vị Sát Thần Bạch Khởi của Huyết Vương điện lại quay về nhận chức,có thể là Huyết Vương điện muốn đánh vào biên giới của Đại Hạ.
Mà thực lực của vị Sát Thần Bạch Khởi này, hình như còn mạnh hơn nhiều năm trước nữa. Bây giờ, tên gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, ông ta đã đánh đến giết tan ra quân lính đang canh giữa biên phòng Đại Hạ rồi, chiến sĩ chết trận và thương vọng vô số.
Biên giới của Đại Hạ bị ông ta xé rách mấy lỗ hổng rồi. An toàn của Đại Hạ bây giờ có nguy cơ bị sụp đổ.
Bây giờ, với tình thế như vậy, người có thể khống chế được ông ta chỉ có Diệp Huyền Tần và chiến thần Côn Luân thôi.
Thủ trưởng đứng đầu yêu cầu hai người kết hợp với nhau, để bảo vệ biên giới Đông Nam, đánh đuổi quân địch.Chiến thần Côn Luân nghe vậy chỉ biết thở dài, ông cắn rằng một cái, cuối cùng quyết định việc quan trọng.
“Diệp Huyền Tần, anh ở lại đi. Dù tôi có liều cả tính mạng này đi chăng nữa, cũng phải cùng với Sát Thần Bạch Khởi kia cá chết lưới rách. Nhưng còn khiết nhi không thể không có anh được.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Không được, sự hưng suy của đất nước là trách nhiệm của mọi người, con không thể vì nữ nhi tình trường mà bỏ mặc an nguy của Đại Hạ được. Mà nói sao thì nói, cha cũng không phải là đối thủ của Sát Thần Bạch Khởi, hay là cha ở lại đi. Để con đi tiêu diệt tên Sát Thần Bạch Khởi kia, so với thực lực của tên đó, con mạnh hơn một chút.
rong hai người chúng ta, phải có một người ở lại để bảo vệ cho Khiết nhi.”chiến thân còn luân lại liên tục thở dài nói Anh không cần khuyên tôi nữa. Thật ra hai năm trước tôi đã chết rồi, tôi sống cho tới bây giờ cái gì cần kiểm thì đã tìm được rồi.
Cuộc đời này của tôi không chết trên chiến trường được, thì không bằng cử để tôi chết đi cho xong.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");