Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 1190: Chap-1191




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1189

Cảm xúc của công chúa Ria lập tức kích động

Là anh sao?

Anh Anh mời là anh hùng về canh đã cứu Những Thiên Hành Quân nói là anh ta cứu tôi mà Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ha?

Đàm người nhà họ Thiên cũng mơ hồ luôn rồi, ảnh mặt chuyển động qua lại trên người Diệp Huyền Tần và Thiên Hành Quân.Thiên Hành Quân có chút chột dạ, anh ta không ngờ, vậy mà anh hùng vô danh thật sự lại là Diệp Huyền Tần.

Nhưng mà, đương nhiên lúc này anh ta không thể thừa nhận mình là giả được.

Anh ta dựa vào lý lẽ mà biện luận: “Công chúa Ria, ngài không cần nghe anh ta ăn nói xằng bậy”

“Diệp Huyền Tần, anh nói anh chính là anh hùng vô danh, vậy khăn che mặt màu đen của anh đầu rồi?”

“Tôi biết từ trước đến giờ anh không có thói quen đeo khăn che mặt màu đen.

Công chúa Ria nhìn về phía Diệp Huyền Trân.

Diệp Huyền Tần thuận miệng nói: “Ném đi rồi.”Anh đeo khăn che mặt màu đen chỉ là vì để cho tên phản bội Chung Đạt Mộc không nhận ra mình.

Kế hoạch đã hoàn thành, tất nhiên anh cũng ném khăn che mặt màu đen đi.

Phụt Một người trẻ tuổi của nhà họ Thiên buồn cười: “Công chúa Ria, tôi muốn nói thật với ngài, thật ra là do tôi đã cứu ngài.”

“Còn về khăn che mặt màu đen của tôi thì cũng ném đi rồi.”

Đám người nhà họ Thiên cười vang, âm thầm trào phúng Diệp Huyền Tần.

Cho đến tận bây giờ, người nhà họ Thiên biết được thân phận Thần soái của Diệp Huyền Tần, chỉ có Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện, những người còn lại không biết.Cho nên họ mới dám không kiêng dè chút nào mà trào phúng Diệp Huyền Tần.

Thiên Hành Quân cười lạnh một cái: “Công chúa Ria, người này là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ngài không cần để ý đến anh ta.”

“Vì đu bám vào ngài, đừng nói là giả mạo anh hùng vô danh, ngay cả chuyện tiêu diệt tôi cũng có thể làm ra.

Công chúa Ria hít sâu một cái: “Không đến mức đó chứ.”

“Chẳng lẽ anh ta không phải người nhà họ Thiên hay sao? Sao có thể ra tay với người nhà của mình được chứ?”

Thiên Hành Quân nói: “Chuyện này sao lại không thể chứ? Anh trai Thiên Hành Kiện của tôi chính là một ví dụ sống sờ sờ.Anh ta chỉ một ngón tay vào Thiên Hành Kiện: “Thật ra Diệp Huyền Tần là con rể của nhà họ Thiên chúng tôi. Vì giúp cho vợ anh ta cạnh tranh chức người nắm quyền của nhà họ Thiên, thậm chí anh ta không ngại giết hại con trưởng của nhà họ Thiên, đánh gãy tứ chi của anh ấy!”

“Ôi!” Nhìn Thiên Hành Kiện đang ngồi trên xe lăn, công chúa Ria hít sâu một cái.

“Đây là do anh làm sao?” Công chúa Ria nhìn về phía Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần gật đầu.

Thậm chí chẳng buồn giải thích với công chúa Ria.

Cô ta còn chưa đủ tư cách để mình phải giải thích.

Trên mặt công chúa Ria hiện lên vẻ giận dữ.Thật không ngờ trên đời lại còn có loại người độc ác như vậy. Chiến thần Côn Luân, châu không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với loại người như vậy.

Công chúa Ria cũng xuất thân quyền quý, tận mắt nhìn thấy anh trai ruột của mình bị giết chết vì tranh đấu trong nhà quyền quý.

Cho nên cô ta cực kỳ phản cảm với tranh đấu trong nhà giàu quyền thế Trên mặt Chiến thần Còn Luân lộ ra vẻ khó xử. “Công chúa Ria, thật ra chuyện không phải như cháu nghĩ đầu. Chuyện này còn có ẩn tình khác, chú sẽ giải thích với cháu sau.

Công chúa Ria có chút bất mãn, cho dù nói như thế nào thì chuyện Diệp Huyền Tần làm tổn thương đồng môn cũng là sự thật. Trong lòng của cô ta đã sớm nảy sinh sự chán ghét với Diệp Huyền Tần.Diệp Huyện Tân cũng lười đợi ở chỗ này, kiểu công chúa như thế này quen sống trong nhung lựa rồi, có cảm giác mình ưu việt hơn người ta một bậc, chỉ dựa vào trực giác mà phán đoán đúng sai. Anh mới không muốn hứng chịu cái tính khí này đầu.

Nếu như không phải lo lắng sẽ gây ra tranh chấp giữa hai nước thì Diệp Huyền Tần đã sớm đánh bay công chúa Ria bằng một chưởng rồi.

Lam Khiết, chúng ta đi thôi.” Diệp Huyền Tần nói với Từ Lam Khiết.

Được Từ Lam Khiết vội vàng đồng ý.

Người ta chính là công chúa của một nước đó, vừa rồi Từ Lam Khiết thật sự lo lắng Diệp Huyền Tần sẽ xảy ra mâu thuẫn với cô ta.

Thiên Hành Quân lại lạnh nhạt mà nói: “Anhlừa gạt công chúa Ria như vậy là tôi khi quân Còn muốn bỏ đi một mạch như vậy, nghĩ hay quá nhi Diệp Huyền Tần Anh còn muốn như thế nào nữa?”

Thiên Hành Quân từng bước từng bước đi về phía Diệp Huyền Tấn. “Nhất định phải và miệng, lấy đó làm gương.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.