Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần

Chương 1188: Chap-1189




Chương 1187

Vừa rồi anh cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, nên mới theo thói quen liếc qua một cái.

Không ngờ người đó lại là cô gái mà anh giúp đỡ lúc ở trong rừng rậm.

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở nhà họ Thiên thế nhỉ?

Chẳng lẽ, cô ta là họ hàng thân thích với chiến thần Côn Luân?

Ừ, rất có thể là vậy.

Diệp Huyền Tần không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này, bởi vì anh luôn cảm thấy, ánh mắt cô ta khi nhìn anh rất lạ.Nói thế nào nhỉ… Rất mập mở Diệp Huyền Tần không muốn dây dưa vào những chuyện không cần thiết.

Có mình Từ Lam Khiết, anh đã thấy đủ lắm rồi.

Vì thế Diệp Huyền Tần tăng nhanh tốc độ, đi về phía sau vườn hoa.

Công chúa Ria cũng vội vã theo vào vườn hoa.

Vừa đi vào đến vườn hoa, cô ta đã nhìn thấy “Anh hùng vô danh” đang che mặt đứng đó.

Đương nhiên, vị anh hùng vô danh này chả phải là Diệp Huyền Tần, mà là Thiên Hành Quân giả trang thành.

Công chúa Ria vui mừng ra mặt, nhanh chóng chạy đến chào hỏi: “Anh hùng vô danh,cuối cùng tôi cũng đã tìm được anh rồi.”

Trong lòng Thiên Hành Quân vui như mở hội. Anh ta thầm nghĩ, quả nhiên một chiều rất hiệu quả, dễ dàng lừa được công chúa Ria.

Thiên Hành Quân cười nói: “Công chúa Ria, khéo quá, chúng ta lại gặp mặt ở đây rồi.”

Công chúa Ria nói: “Đúng thế, người ta gọi đó là duyên phận. Đúng rồi, anh hùng vô danh này, sao anh lại xuất hiện ở nhà họ Thiên thế?”

Thiên Hành Quân: “Đơn giản thôi. Bởi vì tôi chính là người nhà họ Thiên mà.”

“A?”

Công chúa Ria ngạc nhiên hỏi: “Anh là người nào của nhà họ Thiên thế?”

Thiên Hành Quân cẩn thận từng li từng tí một lấy khăn che mặt xuống.Sau khi thấy rõ gương mặt sau tấm khăn che là Thiên Hành Quân, đáy mắt công chúa Ria thoảng có chút mất mát.

Không ngờ anh hùng vô danh mà cô ta ngày ngày nhớ thương lại là người làm cô ta cảm thấy chán ghét.

Thế nhưng, cứ nghĩ tới chuyện anh ta đã từng cứu mình ảnh mắt cô ta lại trở nên kiên nghị Trái tim bé nhỏ của công chúa Ria vẫn đập rộn ràng.

Trong lòng công chúa Ria vẫn miễn cưỡng chấp nhận anh ta.

“Thật không ngờ người đó lại là anh.”

Thiên Hành Quân nói: “Vốn là tôi cũng không muốn để lộ thân phận của bản thân, chỉ là không ngờ lại vô tình gặp được cô ở đây.Công chúa Ria nói: “Anh khiêm tốn quá, nếu không phải hôm nay tôi vô tình gặp lại anh ở đây chỉ sợ cả đời này Nói được một nửa, khuôn mặt cô ta lại đỏ lên.

Cô ta cố gắng điều chỉnh tâm tình của bản thân một chút rồi lại nói: “Nếu không thì như vậy đi, tôi mời anh ăn một bữa cơm, xem như là tôi cảm ơn anh nhé, được không?”

Thiền Hành Quân nói: “Cô là khách quý của nhà chúng tôi, hơn nữa còn là phận gái, sao tôi có thể để cô mời cơm tôi được. Hay là thế này đi, tối nay lúc phụ vương tổ chức tiệc đón gió cho cô, chúng ta cùng nhau tới đó, coi như cô cảm ơn tôi, thế nào?”

Công chúa Ria lập tức gật đầu đáp: “Được, một lời đã định.Thiên Hành Quân cũng nói: “Một lời đã định. Công chúa Ria xinh đẹp, tôi muốn mời cô tản bộ cùng mình trong vườn hoa xinh đẹp như cô này, không biết công chúa có thể cho tôi chút mặt mũi hay không?”

Công chúa Ria hài lòng nở nụ cười: “Được chứ.”

Hai người bắt đầu đi dạo trong vườn hoa.

Gió thu thổi qua, mặt hồ dưới ánh chiều tà đỏ rực lăn tăn gợn sóng, trên mặt đất phủ đầy là vàng, biến nơi đây thành một nơi như thế giới cổ tích.

Bầu không khí lãng mạn, thoải mái.

Đúng lúc này chiến thần Côn Luân đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ.

Trấn ông ta nhăn lại thật sâu, thầm nghĩ không biết đã có chuyện gì xảy ra nữa? Khôngphải công chúa Ria không vừa mắt Thiên Hành Quân sao?

Tại sao bây giờ hai người lại như người yêu cùng nhau đi tản bộ thế kia?

Đợi đến khi hai người tản bộ xong quay trở lại, chiến thần Côn Luân trộm gặp Thiên Hành Quận hỏi cho rõ.

“Hành Quân, có chuyện gì xảy ra giữa con và công chúa Ria thế? Quan hệ của hai đứa tiến triển nhanh quá, nhanh như vậy.”

Thiên Hành Quân nhẹ nhàng cười nói: “Phụ vương, thật ra có một chuyện con vẫn luôn giấu người. Thật ra người cứu công chúa Ria một mạng chính là con”

“Hả?”

Chiến thần Côn Luân bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thiên Hành Quân: “Con chắc chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.