Chương 275: Số tiền thật lớn
Khi Hoàng Văn Thành chứng kiến những chuyện này thì ông có thể lờ mờ đoán được, địa vị trước kia của Hoàng Thiên ở trong mắt Trương Lan Phượng là như thế nào.
Nếu xét về bản lĩnh nhìn người thì Hoàng Văn Thành có thể được xem là một nhân vật tỉnh tường, vì thế làm sao ông ta có thể không nhận ra Trương Lan Phượng là kiểu người như thế nào chứ?
Nhưng những chuyện này cũng không quan trọng. Điều quan trọng chính là Hoàng Văn Thành vô cùng hài lòng với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An cũng không thể nào thư giãn được, cô thật sự quá kinh ngạc.
Điều mà cô chú ý nhất vào lúc này chính là cậu chủ nhà họ Hoàng ở Hà Nội trong truyền thuyết.
Hoàng Thiên cũng họ Hoàng, gia thế lại hiển hách như thế, không lẽ anh chính là cậu Thiên ở Hà Nội đó sao?
Khi Lâm Ngọc An nghĩ tới đây, cô thật sự muốn cởi bỏ những khúc mắt đang chôn giấu trong lòng mình ra.
“Tổng giám đốc Bắc, cậu Thiên giúp tôi xây dựng sơn trang Cẩm Viên ở Hà Nội, có phải là Hoàng Thiên, chồng tôi không?”
Lâm Ngọc An hỏi Lương Mạnh Bắc với đôi mắt ngấn lệ.
Lương Mạnh Bắc thấy chuyện đã tới nước này, ngay cả ông Hoàng cũng đã xuất hiện ở đây, chắc hẳn cậu chủ cũng không cần phải che giấu thân phận nữa đúng không nhỉ?
Nhưng Lương Mạnh Bắc cũng không dám tùy tiện tiết lộ chuyện này, ông quay sang nhìn trộm Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết ý của ông Bắc, quay sang gật đầu với ông, tỏ ý rằng ông có thể nói thật.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã như thế, Hoàng Thiên cũng không muốn giấu diếm thêm nữa. Kiềm nén lâu như thế, anh cũng nên tiết lộ thân phận của mình rồi.
“Cô chủ, thật sự đúng là như thế. Chồng cô chính là cậu chủ của chúng tôi, cũng chính là cậu Thiên ở Hà Nội.”
Lương Mạnh Bắc khẽ mỉm cười nhìn Lâm Ngọc An, nói với vẻ chắc chắn.
“Ôi trời ơi.”
Mặc dù Lâm Ngọc An đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe thấy lời khẳng định của Lương Mạnh Bắc thì cô vẫn cảm thấy kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
Mọi người đều biết rằng, cậu Thiên ở Hà Nội chính là cậu chủ của gia đình giàu có nhất Việt Nam.
Nhà họ Hoàng ở Hà Nội có khối tài sản hơn mấy trăm ngàn tỉ, khả năng kinh tế khủng khiếp tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Xuất thân trong một gia đình như thế, không thể nghi ngờ thân phận chồng quốc dân của Hoàng Thiên. Bất cứ người phụ nữ nào gả cho anh đều sẽ được hưởng thụ cuộc sống như một bà hoàng vậy.
Lâm Ngọc An thật sự không dám tin những chuyện này là thật, cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhìn về phía chồng mình.
Lâm Huỳnh Mai cũng ngã ngồi xuống đất, cô ấy thật sự không chịu nổi bất ngờ lớn như thế.
Rốt cuộc anh rể mình là cậu chủ gia đình giàu có nhất Việt Nam sao? Cuối cùng anh lại là cậu Thiên mà mọi người vẫn luôn không ngừng tò mò, không ngừng ngưỡng một sao?
Nếu như những người bạn học cũng như bạn thân của cô ấy mà biết được chuyện này, thì phản ứng sẽ như thế nào đây chứ?
Lâm Huỳnh Mai thật sự không dám nghĩ tiếp, cô ngây ngẩn nhìn Hoàng Thiên, kích động tới mức òa khóc.
Trương Lan Phượng còn kinh khủng hơn, đầu óc bà ta lúc này cứ quay cuồng. Bà ta không ngừng lấy tay véo vào khuôn mặt mập mạp của mình.
Sau khi xác nhận đây không phải là mơ, cả người Trương Lan Phượng tê dại, lần này bà ta thật sự không đứng dậy nổi.
Người con rể mà bà ta vẫn luôn cho là vô dụng, thế mà lại là cậu Thiên ở Hà Nội!
Người đã bỏ hơn bảy tỉ đầu tư vào dự án khu vui chơi Hương Thủy đương nhiên cũng chính là Hoàng Thiên!
Vì thế cũng không có gì ngạc nhiên khi anh bỏ tiền ra giúp xây dựng sơn trang Cẩm Viên, đó là vì muốn giúp Lâm Ngọc An hoàn thành tâm nguyện của cha mình.
Khi Trương Lan Phượng nghĩ tới đây thì bà ta có cảm giác mặt mình bị vỗ bốp bốp vài cái, không còn chỗ dung thân.
“Chồng à, anh, tại sao anh lại không nói với em sớm hơn?”
Lâm Ngọc An kích động nghẹn ngào, nhào vào lòng Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cưng chiều ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
“Cô bé ngốc này, thân phận của anh thế nào quan trọng sao? Anh vẫn là anh, không phải sao?”
Hoàng Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An gật đầu thật mình, cô nở nụ cười hạnh phúc.
Cô đã yêu Hoàng Thiên từ lâu rồi, không hề liên quan tới thân phận của Hoàng Thiên.
Nhưng Hoàng Thiên lại chính là cậu Thiên ở Hà Nội, điều này thật sự khiến Lâm Ngọc An vô cùng ngạc nhiên, cũng như vui mừng, Hỏi thử xem có người phụ nữ nào mà không vinh hoa phú quý chứ? Chồng cô tuyệt vời như thế, cô đương nhiên vui mừng tới mức rơi nước mắt, cô cùng kích động.
Nghĩ tới dự án sơn trang Cẩm Viên, bên cạnh đó còn có dự án khu vui chơi Hương Thủy giúp hồi sinh sơn trang Cẩm Viên, cuối cùng Lâm Ngọc An cũng hiểu ra.
Trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí đâu chứ? Nếu không phải là chồng cô thì ai có thể đối xử với cô tốt như thế chứ?
“Chồng à, anh nhận dự án khu vui chơi Hương Thủy là bởi vì để hồi sinh sơn trang Cẩm Viên sao?”
Lâm Ngọc An ngước mắt nhìn Hoàng Thiên.
“In Hoàng Thiên khẽ gật đầu.
Lâm Ngọc An bật khóc, cô bị anh làm cho cảm động đến phát khóc.
Hóa ra là do chồng mình. Anh vẫn luôn âm thầm vì cô làm tất cả mọi thứ, thế mà cô vấn luôn không biết gì cả, còn nghĩ rằng cậu Thiên ở Hà Nội là người khác, và cô thật sự nên cảm ơn ân nhân của mình.
Thế mà ân nhân của cô lại ở ngay trước mắt, là người chồng có tiếng mà không có miếng của cô…
Khi nghĩ tới những chuyện này, Lâm Ngọc An khóc tự trách bản thân mình. Cô cảm thấy Hoàng Thiên thật sự rất yêu mình, ba năm, không hề động đến cô, cũng không yêu cầu cô phải làm gì cả. Vẫn luôn âm thầm yêu thương cô, vì cô mà làm tất cả mọi chuyện…
“Chồng à, thật sự xin lỗi anh.”
Lâm Ngọc An khóc tới mức cả người run rẩy, nếu như không phải ở đây đang có nhiều người thì bây giờ cô sẽ nhanh chóng kéo Hoàng Thiên vào phòng, thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.
Trong lòng Hoàng Thiên cũng vô cùng xúc động, anh hiểu rõ lời xin lỗi của Lâm Ngọc An là muốn nói đến điều gì.
Nhưng khi một người đàn ông thật sự yêu thương một người phụ nữ thật sự không phải vì muốn chiếm được cơ thể của người phụ nữ. Mà chỉ cần có thể ngày ngày thấy được người đó, ở cùng một chỗ với người đó, đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.
Cho tới bây giờ, Hoàng Thiên cũng chưa bao giờ ép buộc Lâm Ngọc An điều gì, anh muốn đợi đến ngày Lâm Ngọc An thật sự chấp nhận anh.
Xem ra, ngày đó cuối cùng cũng đã tới.
Hoàng Văn Thành thấy được tất cả mọi thứ, trong lòng ông cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nếu so sánh với Tiêu Đông Mai, vợ của ông thì Hoàng Văn Thành cảm thấy có chút phiền muộn. Vợ của con trai mình xinh đẹp hơn Tiêu Đông Mai rất nhiều.
Đồng thời, Hoàng Văn Thành cũng nhìn ra được, Lâm Ngọc An thật sự yêu thương Hoàng Thiên, không phải bởi vì thân phận của Hoàng Thiên, điều này vô cùng đáng quý.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Trương Lan Phượng chậm chạp đi đến mở cửa, Lưu Nguyệt Hoa bước vào.
Với cấp bậc của Lưu Nguyệt Hoa bây giờ thì cô ta vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với Hoàng Văn Thành, chẳng qua là cho tới bây giờ Lương Mạnh Bắc cũng chưa bao giờ lừa dối cô ta chuyện gì, vì thế cô ta biết đang có chuyện gì xảy ra với Hoàng Thiên.
“Chủ tịch, đây là tài khoản của công ty, bên trong có mười ngàn không trăm năm mươi tỷ.”
Lưu Nguyệt Hoa đi tới bên cạnh Lương Mạnh Bắc, đưa sổ tiết kiệm mà mình vừa làm xong.
“Ông chủ.”
Lương Mạnh Bắc giao sổ tiết kiệm cho Hoàng Văn Thành.
Lúc này, Hoàng Văn Thành đi tới bên cạnh Lâm Ngọc An, lên tiếng: “Con dâu, chút nữa chúng ta sẽ tới ngân hàng, sau đó sẽ chuyển số tiền này vào tài khoản cá nhân của con.”
Lâm Ngọc An căng thẳng tới mức hoảng loạn, mặc dù cô đã chứng kiến vô số chuyện trên đời, nhưng cũng không thể chịu được sự kích động như thế.
Mười ngàn không trăm năm mươi tỷ, một con số đáng kinh ngạ!
c Dùng mười kiếp cũng không thể xài hết!
Cha chồng của cô cũng có tiền quá chứ?
Lâm Ngọc An không dám trả lời, cô khó xử nhìn Hoàng Thiên.
“Đừng lo lắng, em nên nhận lấy đi.”
Hoàng Thiên nhìn Lâm Ngọc An cười một cái, lên tiếng trấn an cô.
“Đúng, đúng, nếu không nhận số tiền này thì xem như không nể mặt sui gia của tôi rồi.
Thế này đi, hãy chuyển tất cả số tiền này vào tài khoản của tôi đi, tôi sẽ giữ thay cho Ngọc An”
Trương Lan Phượng giống như đang hăng máu vậy, nhanh chóng chạy ùa tới, muốn nhanh chóng cướp lấy sổ tiết kiệm trong tay Hoàng Văn Thành.