Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 265: Chap-265




Chương 265: Ăn phải gan báo rồi hay sao​

Hoàng Thiên vừa nhìn qua một lượt những chiếc xe con vừa mới dừng lại ở trước cửa Công ty Nguyên Đạt thì cũng biết được, đó là người do Anh Phó gọi tới.

“Cậu Thiên, tôi tới rồi!”

Anh Phó là người đầu tiên bước xuống khỏi đoàn xe, sau đó anh ta cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hoàng Thiên, mở lời chào hỏi.

“Cường điệu quá rồi, sao lại đưa theo nhiều người tới đây như vậy?”

Hoàng Thiên nở một nụ cười mỉm, ý định ban đầu của anh chỉ là muốn để cho Anh Phó tùy tiện dẫn theo vài người đến là được rồi. Nhưng thật không ngờ tới, Anh Phó lại gây ra một trận náo động lớn đến như thế, vậy mà lại đưa đến hơn ba mươi người.

Anh Phó gãi gãi đầu cười, nói với Hoàng Thiên: “Người càng đông thì khí thế càng mạnh mà, nhất định phải đảm bảo được sự an toàn cho cậu Thiên anh chứ!”

Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, nói với Anh Phó: “Để lại mười người, còn những người khác thì đều quay trở về đi.”

Hả.

Anh Phó giật mình, ngẩn người ra.

Nhưng mà anh ta cũng không dám chống lại ý của Hoàng Thiên, ngay lập tức tự mình chạy đi chọn ra mười người có bản lĩnh cũng được xem là khá nhất, sau đó đuổi hết những người còn lại quay trở về.

Vũ Phương Đồng ngồi xổm ở bên chân của Hoàng Thiên. Không có mệnh lệnh của Hoàng Thiên, loại hàng này cũng không dám nhúc nhích thân người dù chỉ là một chút.

Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có thể huy động được nhiều người đến như vậy, trong lòng Vũ Phương Đông thật sự vẫn luôn khiếp sợ không thôi.

Vốn dĩ Vũ Phương Đông cho rằng Hắc Phong Đường đã đủ trâu rồi, nhưng mà ngày hôm nay gã ta mới biết được, thực lực của Hoàng Thiên ở Thành phố Bắc Ninh này thế mà cũng lớn đến như vậy, không hề thua kém so với Hắc Phong Đường.

Càng huống chỉ, hiện tại Hắc Phong Đường đã là con rắn mất đầu rồi, Tổng Đường chủ Đinh Quang Anh đã bị Hoàng Thiên phế truất khỏi chức vị, thực lực của Hắc Phong Đường hiện tại đã không còn được lớn mạnh như lúc trước nữa.

Trong lòng Vũ Phương Đông tính toán thiệt hơn trong những thứ này, gã ta có thể mơ hồ cảm nhận được, việc mình giúp đỡ Tiêu Đông Mai đi đối phó với Hoàng Thiên quả thực là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Nhưng mà bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Tuy rằng gã ta đã bị Hoàng Thiên xử lý bầm dập đến như thế này rồi nhưng mà chuyện này hình như vẫn chưa được tính là đã giải quyết xong, dường như Hoàng Thiên không hề có ý định sẽ bỏ qua cho gã ta.

Đợi đến lúc gặp được Tiêu Đông Mai, vậy thì gã ta sẽ rơi vào tình huống phải đối mặt với cả hai bên, mà hai bên đều không phải người, hơn nữa, kẻ nào gã ta cũng đã đắc tội hết rồi. Đúng là đặc sắc chết đượ!

c Trong lòng Vũ Phương Đông vô cùng buồn phiền, hối hận nhưng mà gã ta cũng không dám lên tiếng nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm ở nơi đó, giống như một tên nô lệ thấp hèn vậy.

Anh Phó liếc mắt một cái cũng có thể thấy được Vũ Phương Đông đang ngồi xổm ở bên chân của Hoàng Thiên, sau đó lại không kiềm chế được mà nhíu mày một cái.

“Cậu Thiên, tên oắt này chính là kẻ cầm đầu đám người đi tìm phiền phức kia đấy à?”

Anh Phó chỉ vào Vũ Phương Đông đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa tức giận vừa khinh thường trước dáng vẻ thấp kém kia của gã ta, lên tiếng hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cười nhạt, hờ hững đáp lời: “Không sai, chính là anh ta.”

“Con mẹ nói”

Anh Phó đột nhiên bộc phát cơn giận dữ, xông lên năm lấy tóc của Vũ Phương Đông, ngay sau đó nhấc chân, hung hăng tung hai cú đá xuống mặt của gã ta.

Vũ Phương Đông bị đá cho đến mức trong miệng toàn là máu tươi, răng cửa cũng rơi ra ngoài, hoàn toàn bị dạy dỗ như một con chó.

“Thằng nhãi con này, mày ăn phải gan hùm mật gấu rồi có đúng không? Dám động vào cậu Thiên của bọn tao, có phải là mày cảm thấy mày sống đủ lâu rồi hay không?”

Anh Phó túm lấy Vũ Phương Đông rồi kéo gã ta lên, trợn trừng hai con mắt dữ tợn mà quát lên hỏi.

Giờ phút này ruột gan của Vũ Phương Đông cũng rối như tơ vò, hối hận không thôi, sớm biết sẽ có loại kết quả như thế này thì cho dù có như thế nào, gã ta cũng sẽ không đồng ý với đề nghị của Tiêu Đông Mai!

Cùng lắm thì không làm Đường chủ của Hắc Phong Đường nữa mà thôi, hiện tại thì hay rồi, đã bị hành thành một thằng “cháu trai”, cái này cũng quá mức giày vò rồi thì phải.

Trong lòng Vũ Phương Đông không ngừng âm thầm kêu khổ, đối diện với dáng vẻ hung thần khát máu giống như Anh Phó, bắp chân của Vũ Phương Đông cũng bị chuột rút đến căng cứng.

“Người anh em này, tôi, vừa mới đây thôi tôi cũng đã nhận sai với cậu Thiên rồi…”

Vũ Phương Đông mở miệng, dùng giọng nói run rẩy nói với Anh Phó.

“Mày con mẹ nó vẫn còn dám cố tình già mồm?”

Anh Phó đấm một cú vào bên miệng của Vũ Phương Đông.

Vũ Phương Đông hoàn toàn không dám mở miệng lên tiếng nữa, gã ta quả thật là không chịu nổi những cú đánh dữ dội như vậy của Anh Phó.

“Sao lại giả thành thằng câm rồi? Nói chuyện mau”

Anh Phó lại tiếp tục giáng hai bạt tai xuống mặt của Vũ Phương Đông, dùng lực mạnh đến nỗi khiến cho Vũ Phương Đông suýt chút nữa thì té ngã trên mặt đất.

Trong lòng Vũ Phương Đông lập tức trào ra tiếng mắng tám đời tổ tông của Anh Phó, nói chuyện cũng bị đòn, không nói chuyện cũng vẫn bị ăn đòn, rốt cuộc có để cho người ta sống hay là không đây?

“Anh Thiên, anh nói với anh ta một câu đi, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi.”

Vũ Phương Đông ngước khuôn mặt đau khổ lên đều cầu cứu Hoàng Thiên, dáng vẻ kia thật sự là yếu ớt lại tội nghiệp đến vô cùng.

Hoàng Thiên dĩ nhiên không cảm thấy loại mặt hàng này đáng thương, nhưng mà anh vẫn còn cần thứ hàng này dẫn đường, nếu như đánh cho đến mức không dẫn đường nổi nữa thì cũng không được.

“Đừng đánh tên đó nữa. Đưa anh ta lên xe đi, để cho anh ta dẫn đường, đi tìm Tiêu Đông Mail”

Hoàng Thiên trầm giọng nói với Anh Phó.

Những lời này quả nhiên rất có tác dụng, nếu không phải vì có Hoàng Thiên lên tiếng, nói không chừng Anh Phó vẫn còn muốn xử lý tên Vũ Phương Đông này tiếp.

“Lên xel”

Anh Phó quát lên với Vũ Phương Đông.

Tông đông nào dám không nghe theo?

Gã ta ngoan ngoãn trèo lên xe của Anh Phó.

Anh Phó lái xe đi dẫn đầu, để cho Vũ Phương Đông chỉ đường.

Hoàng Thiên lái xe đi theo ở phía sau.

Mười tên đàn em mà Anh Phó giữ lại chia ra ngồi vào trong ba chiếc xe khác. Một đoàn xe năm chiếc nhanh chóng nối đuôi nhau lao về phía ngoại ô của thành phố!

Lái xe ra phía ngoài được khoảng mấy chục cây số, trong lòng Hoàng Thiên đột nhiên lại có chút lo lắng.

Nếu như những gì mà Vũ Phương Đông nói là sự thật, vậy thì dễ giải quyết hơn rất nhiều. Ngày hôm nay tám, chín phần mười là có thể gặp được Tiêu Đông Mai.

Nhưng nếu như Vũ Phương Đông đang giả mù nói nhảm, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc anh đã bị gã ta đùa giỡn một phen rồi!

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Hoàng Thiên cũng có chút bất an, anh thật sự rất cần phải gặp được Tiêu Đông Mail Bởi vì điểm quan trọng là thủ đoạn của Tiêu Đông Mai vô cùng ác độc, hơn nữa bà ta còn nấp ở trong bóng tối để mà sai khiến đồng bọn, Hoàng Thiên sao có thể chịu nổi sự giày vò như vậy của bà ta đối với cuộc sống của anh chứ.

Lại đi thẳng về phía trước thêm mười mấy cây số nữa, xa của Anh Phó mới quẹo sang trái, chạy lên trên con đường đất về hướng một thôn nhỏ.

Trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy vô cùng bất ngờ, không ngờ tới Tiêu Đông Mai vậy mà lại chọn một địa phương vắng vẻ như thế này để làm nơi lẩn trốn?

Ở trong loại hoàn cảnh như thế này chắc hẳn là rất gian khổ, người luôn luôn sống trong nhung lụa xa hoa giống như Tiêu Đông Mai có thể chịu đựng được cuộc sống ở nơi này hay sao?

Không đợi Hoàng Thiên tiếp tục nghĩ sâu thêm về vấn đề này, xe của Anh Phó ở phía trước đã dừng lại.

Hoàng Thiên cũng nhanh chóng dừng xe lại bên đường, sau đó chỉ thấy Anh Phó xuống khỏi xe rồi chạy chậm về phía xe mình.

“Cậu Thiên, có nhìn thấy cái thôn nhỏ ở phía đăng trước kia không? Vũ Phương Đông nói Tiêu Đông Mai đang ở chỗ đó!”

Anh Phó chỉ chỉ vào một cái thôn nhỏ cách đó khoảng hơn một trăm mét, vừa chỉ vừa nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho Anh Phó, ý bảo Anh Phó dẫn Vũ Phương Đông ra ngoài thăm dò trước.

Anh Phó nhanh chóng hiểu được ý tứ của Hoàng Thiên, lập tức quay trở lại bên cạnh xe của chính mình, mở cửa rồi lôi Vũ Phương Đông ra ngoài.

Vũ Phương Đông bước đi với đôi chân run rẩy, gã ta không biết mình lại làm sai điều gì nữa rồi.

“Cậu Thiên, tôi, tôi đã đưa các anh đến đúng nơi rồi mà, Tiêu Đông Mai đang ở trong thôn nhỏ ở ngay trước mặt kia.”

Vũ Phương Đông sợ là Hoàng Thiên lại sẽ xử lý chính mình, cho nên gã ta vội vàng lên tiếng giải thích.

“Làm sao mà bà ta có thể biết đến chỗ này mà chọn nó làm nơi ẩn náu được chứ?”

Hoàng Thiên hỏi Vũ Phương Đông.

Tông đông cũng hiểu được lời này của Hoàng Thiên nghĩa là anh không tin lời nói của mình, một lần nữa vội vàng giải thích: “Cậu Thiên, anh không cần phải nghi ngờ nữa, tôi lấy đầu mình để đảm bảo với anh, Tiêu Đông Mai đang ở trong cái thôn nhỏ này, bà ta đã ở đây được mấy ngày rồi! Tôi cũng đã từng hỏi bà ta ta tại sao bà ta lại chọn cái địa phương rách nát này, nhưng mà bà ta lại nói rằng, chỉ có những nơi như thế này mới là nơi an toàn nhất, anh nhất định sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ tìm được bà ta ở một nơi như thế này.”

Khuôn mặt của Hoàng Thiên không lộ ra bất cứ biểu cảm nào, anh chỉ bình tĩnh ngồi đó lắng nghe, từ đầu đến cuối cũng không nói gì.

Nhưng mà Hoàng Thiên vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Vũ Phương Đông, anh phát hiện ra được tên này hẳn là không phải đang nói dối.

“Tiêu Đông Mai ở trong ngôi nhà nào, chắc là mày cũng biết mà đúng chứ”

Anh Phó hỏi Vũ Phương Đông.

“Biết rất rõ, biết rất rõ!”

Vũ Phương Đông sợ nhất là Anh Phó, nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.

“Anh Thiên, anh xem…”

Anh Phó xin chỉ thị từ phía Hoàng Thiên.

“Vào thôn.”

Hoàng Thiên thản nhiên nói.

Anh Phó nghe xong thì lập tức hành động, kéo Vũ Phương Đông quay trở lại xe, sau đó nhanh chóng lái xe tiến vào thôn nhỏ ở phía trước mặt.

Hoàng Thiên rút khẩu súng lục ở trong ngực ra, mở chốt, kéo đạn lên nòng.

Đối với Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên vẫn không dám khinh thường và lơ là cảnh giác, người đàn bà này quá mức nham hiểm và thâm độc, muốn đối phó được với bà ta thì không thể nào nhẹ dạ cả tin được.

Chẳng mấy chốc, cả năm chiếc xe đều đã tiến hết vào trong thôn nhỏ kia.

Thôn này rất nhỏ, chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ gia đình, vị trí lại vô cùng hẻo lánh, cho nên nơi này là một nơi vừa hết sức tầm thường lại cũng cực kỳ kín đáo.

Nếu như không phải là có Vũ Phương Đông dẫn đường, thì cho dù Hoàng Thiên có tìm một năm cũng đừng nghĩ đến việc sẽ tìm ra được nơi ẩn náu này của Tiêu Đông Mai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.