Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 163: Chap-163




Chương 163: Kiêu căng đến tột độ​

Cả căn phòng bao trở nên im lặng không chút tiếng động, đến cả tiếng hô hấp của mọi người đều có thể nghe ra một cách rõ ràng.

Sắc mặt của ông Kha Phù vô cùng khó coi, cúi thấp đầu ngồi ở chỗ đó, không dám hó hé câu nào.

Khuôn mặt của Lăng Thanh Trúc hiện lên vẻ sùng bái nhìn Hoàng Thiên, cô ta thật sự không thể tưởng tượng được, Hoàng Thiên lại có thể ngầu và bá đạo đến thế, lại có thể không thèm để đại ca Bắc Giang vào trong mắt!

“Ha ha hai”

Phạm Văn Hùng không giận mà lại cười lên, sau khi ha ha cười lớn một trận thì nói với ông Kha Phù: “Ông Kha Phù, tôi đã cho ông mặt mũi rồi đấy nhé, nhưng ông cũng nghe thấy rồi đấy, là tên họ Hoàng này bảo tôi không cần làm thế! Nếu tên này đã không biết sống chết như thế rồi, vậy thì tôi chỉ còn có cách ra tay thôi.”

“Không không không, anh Hùng, anh trước tiên đừng tức giận, để tôi đến khuyên cậu Thiên một chút.”

Sắc mặt của ông Kha Phù như đang gặp vận xui, trấn an Phạm Văn Hùng xong thì đứng lên đi đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Cậu Thiên à, có thể là cậu vẫn chưa hiểu được tình hình ở bên chỗ anh Hùng. Nói thế này đi, anh Hùng là nhân vật hô mưa gọi gió ở Bắc Giang đó…”

Nói đến đây, ông Kha Phù ghé sát đến bên tai của Hoàng Thiên, hạ giọng nói: “Hơn nữa, đàn em của Phạm Văn Hùng có nhiều tên hành nghề sát thủ, anh ta muốn mạng của người nào, thì người đó khó mà sống lắm… “Ồ? Ha ha, ngầu như thế thật sao? Lão Phù, ý của ông là gì?”

Hoàng Thiên cười ha ha, hỏi ông Kha Phù một câu.

Ông Kha Phù thấy thế cũng sửng sốt không thôi, ông ta không ngờ rằng, bản thân ông ta đã nói như thế với Hoàng Thiên rồi mà Hoàng Thiên lại không lộ ra chút gì gọi là sợ hãi.

“Ý của tôi là, nếu chuyện này đã nháo đến nước này rồi, mọi người cứ ngồi xuống nói chuyện với nhau, có thể giải quyết trong hòa bình là tốt rồi.”

Ông Kha Phù này cũng thật sự khéo léo, lời này nói ra cũng không lộ ra sơ hở gì, hai bên vui vẻ mà ba bên được lợi.

“Được thôi, Hoàng Thiên tôi cũng không phải là người hung hăng hiếu chiến, tôi cũng muốn nghe thử xem vị Phạm Văn Hùng kia có cao kiến gì.”

Hoàng Thiên nói, kéo một cái ghế ra ngồi vào bàn, hai chân gác lên, cười như không cười nhìn chằm chằm vào Phạm Văn Hùng, đợi Phạm Văn Hùng thốt ra lời vàng ngọc.

Động tác này của anh, trong mắt của mọi người thì chính là biểu hiện của sự kiêu căng đến tột độ.

Nhưng không còn cách nào khác nữa, trong lòng mấy người đi cùng ông Kha Phù đều rất rõ, đến ngay cả ông Kha Phù còn kiêng ky Hoàng Thiên như thế, Hoàng Thiên cũng có tư cách để có thể kiêu căng.

Phạm Văn Hùng nhìn thấy Hoàng Thiên ngồi xuống có ý muốn nói chuyện với mình, lúc này đẩy cái ly rượu trống không trước mặt mình đến trước mặt Hoàng Thiên.

“Thứ nhất, rót rượu cho tao, đứng trước mặt tao lễ phép gọi một tiếng anh Hùng!”

“Thứ hai, xin lỗi cha già và thằng em của tao, cầu xin bọn họ tha thứ. Nể mặt ông Kha Phù, tao không bắt mày phải quỳ gối xin lỗi.”

“Thứ ba, sau này mày và mấy tên đàn em của mày phải nghe theo lời của lão cha và em trai tao, đảm bảo cho sòng bài ở ngoại ô phía Tây này của bọn họ làm ăn thuận lợi.”

“Làm được ba điều này, Phạm Văn Hùng †ao sẽ tha cho mày một mạng. Nếu như mày không đồng ý, haha, hậu quả mày tự nghĩ đến đi!”

Miệng lưỡi của Phạm Văn Hùng trơn tru cất tiếng, mặt anh ta âm u lạ thường.

“Tha cái mông chó của mày đấy! Phạm Văn Hùng mày có mấy cọng lông? Chạy đến cái đất ngoại ô này của tao giả vờ ngầu cái gì chứ? Còn dám nói chuyện với anh Thiên của bọn tao như thế, mày có tin ông đây đập chết mày ngay bây giờ luôn không hả?”

Tiêu Tấn đứng bên cạnh Hoàng Thiên tức đến mức sắp bốc hỏa rồi, chỉ tay thẳng mặt măng Phạm Văn Hùng kia một trận thối đầu!

Bốp!

Phạm Văn Hùng cũng tức giận đến nỗi con ngươi đỏ như máu, trong mắt nồng đậm ý định muốn giết người, hung hăng đập tay lên bàn một cái!

Lúc này, mười mấy người sớm đã nấp sẵn trong căn phòng bao bên cạnh, toàn bộ xông thẳng vào phòng bao bên này, bao vây xung quanh đám người Hoàng Thiên và Tiêu Tấn!

Làm gì có trận chiến nào mà Tiêu Tấn chưa từng thấy qua chứ? Mấy năm nay kề vai chiến đấu cùng Lã Việt, đi dạo mấy vòng Quỷ Môn Quan cũng đều có thể sống sót trở về, cho nên anh ta mới có thể đứng vững ở địa vị của ngày hôm nay được chứ.

Trên địa bàn của mình mà Tiên Tân phải sợ hãi đám tép ranh này của Phạm Văn Hùng sao?

Rút điện thoại ra, Tiêu Tấn nhanh chóng gọi điện ra cho đám anh em đang đợi bên ngoài.

Mắt thấy sắp đến sẽ xảy ra một trận chiến đẫm máu, ông Kha Phù ngồi không phố Hà Nội, nhưng ông Kha Phù là đại ca của cả tỉnh đó nha, nếu như Hoàng Thiên ở ngoại ô phía Tây xảy ra chuyện gì, nhà họ Hoàng ở thủ đô có thể để yên cho ông Kha Phù được sao?

“Đừng đánh nhau mài!”

Ông Kha Phù vội vàng đứng lên ngăn cản, sau đó ông ta quyết định đi tới gần Hoàng Thiên.

“Anh Thiên ơi, anh Thiên ơi, cứ coi như là tôi cầu xin anh, tuyệt đối đừng nóng giận!”

Ông Kha Phù đứng trước mặt Hoàng Thiên, cong lưng, toát mồ hôi lạnh.

Những người đang có mặt ở đây cũng chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp vội vàng của ông Kha Phù như thế bao giờ, cũng đều ý thức được cục diện nóng bỏng tay ngày hôm nay đang không hề ổn chút nào.

Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của ông Kha Phù, cũng cau mày lại.

Lão già này cũng quá gian trá rồi, không hề trung thành và quyết liệt được như Lã Việt.

Hoàng Thiên xem như đã nhìn thấy được ông ta, lúc này cười nhạt, hỏi ông Kha Phù: “Ông Phù này, là cái tên Phạm Văn Hùng này nói tiếng chó, ông không để tôi khai chiến, lẽ nào là muốn tôi là theo những gì mà tên này vừa nói hay sao?”

Ông Kha Phù lau mồ hôi, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên, thật ra xin lỗi anh Hùng và người nhà của anh Hùng cũng không có gì to †át mà, dù sao cũng là anh ra tay đánh lão cha và em trai của anh Hùng trước, đành thiệt thòi cho cậu…”

Bốp!

Hoàng Thiên đột nhiên đứng lên, hung hăng tát vào khuôn mặt mập mạp của ông Kha Phù!

Cái bạt tai này khiến cho đầu của ông ta “ong ong ong” lên mấy tiếng, mấy giây sau ông ta mới có thể chậm chạp phản ứng lại được.

“Tên họ Kha này! Ông dám giúp anh Hùng của ông ăn hiếp tôi ư!”

Hoàng Thiên chỉ tay vào thẳng mặt ông Kha Phù, giận dữ nói.

“Không không không, cậu Thiên, anh đừng hiểu lầm, ý của tôi không phải thế…”

Bốp bốp!

Chưa đợi ông Kha Phù nói dứt câu, Hoàng Thiên đã tát cho ông ta thêm hai cái nữal Phốc phốc.

Ông Kha Phù đã bị đánh nằm vật xuống đất, Lăng Thanh Trúc và mấy vị đến từ trên tỉnh thấy thế vội vàng chạy đến đỡ ông ta, ông Kha Phù lúc này mới đứng dậy nổi.

Ôm cái miệng đầy máu của mình, ông Kha Phù đứng ngây ra đó như một tên ngốc, sợ hãi xoa tay nhìn Hoàng Thiên, không dám thốt ra thêm một câu nào.

“Ha ha! Thật là đặc sắc quá mà, đến ông Kha Phù mà cũng dám đánh, mày đúng là ngầu thật đấy nhỉ!”

Phạm Văn Hùng ngồi ở bên kia haha cười, vỗ tay.

Ngô Diệu Hoa cũng căng khóe miệng nhưng cô ta lại không cười, trong lòng vô cùng trấn động, bởi vì cô ta cũng biết, ông Kha Phù ở trên cái đất này lợi hại biết bao nhiêu, Hoàng Thiên lại dám đánh ông ta như thế, thật sự là khiến cô ta khó mà tưởng tượng đến được.

“Ông Phù, ông cũng thật là, tôi luôn khuyên ông rằng đừng có không phân rõ đâu là người nhà đâu là người ngoài! Ông không đứng về phía của anh Thiên thì cũng thôi đi, sao lại có thể nói giúp người ngoài như thế chứ?”

Lăng Thanh Trúc oán giận thấp giọng nói.

Ông Kha Phù cũng có chút hối hận, sớm biết sẽ thành ra như thế này, hôm nay có nói thế nào ông cũng không đến đây nhảy vào vũng nước bẩn này, cho dù có đắc tội với Phạm Văn Hùng thì vẫn còn tốt hơn việc mất mặt trước nhiều người như thế, Hơn nữa lại đắc tội đến Hoàng Thiên, lần này thật sự là tổn thất lớn mất rồi.

“Cậu Thiên, tôi sai rồi.”

Ông Kha Phù hổ thẹn đứng trước mặt Hoàng Thiên, lớn giọng nhận sai.

“Ha ha, ông Kha Phù, ông đây là muốn quay lưng với tôi sao? Muốn đứng về phía Hoàng Thiên rồi?”

Phạm Văn Hùng ha hả cười, chỉ tay hỏi ông Kha Phù.

Khóe miệng của ông Kha Phù căng lên, không dám thốt thêm câu gì.

Thấy bộ dạng túng quãn của ông Kha Phù, Hoàng Thiên cũng thực sự cạn cmn lời!

Đại ca của toàn tỉnh, lại chỉ có bộ dạng như thế thôi sao? Xem ra lúc trước anh đã đánh giá ông ta quá cao rồi!

“Họ Hoàng kia, nghe nói mày chỉ là một thằng đến ở rể vô dụng thôi phải không, số mày tốt, nghe nói con vợ mày rất xinh có phải không hả? Ha ha, mày không làm theo những gì tao vừa bảo cũng được thôi, nhưng mà mấy đứa đàn em của tao rất có hứng với mấy ả đàn bà xinh xắn lắm đấy, nếu mà có xảy ra chuyện gì không thể dự đoán được thì cũng đừng trách tao không nhắc nhở mày trước.”

Phạm Văn Hùng cười một cách đê tiện, nụ cười âm trầm vô liêm sỉ một cách lạ thường.

Tên đần cũng nghe hiểu được ý của câu nói này, tên Phạm Văn Hùng này là đang uy hiếp Hoàng Thiên, muốn ra tay từ vợ của Hoàng Thiên!

Phạm Văn Hùng đã thành công chạm đến vảy ngược của Hoàng Thiên, lúc này tỉa lạnh buốt từ trong mắt của Hoàng Thiên bắn ra tứ phía, ánh mắt anh quét qua người của Phạm Văn Hùng.

Dọa cho Phạm Văn Hùng nhảy dựng, bởi vì anh ta phát hiện, lúc này ánh mắt của Hoàng Thiên thật sự khiến cho người ta phải sợ hãi… “Sao thế, không phục sao? Muốn đánh tao hả? Ha ha ha! Mày cũng không xem tình cảnh hiện giờ thế nào đi?”

Phạm Văn Hùng kiêu căng cười lớn, bày ra vẻ trận này bản thân đã thắng chắc.

Rầm!

Hoàng Thiên đột nhiên duỗi tay, lật đổ chiếc bàn trước mặt anh lúc này!

Rượu và thức ăn trên bàn đều đổ hết lên người của Phạm Văn Hùng và Ngô Diệu Hoa, những người bên cạnh cũng bị dính lây sang, nhưng mà không bị nghiêm trọng giống Phạm Văn Hùng và Ngô Diệu Hoa.

“Phù”

Phạm Văn Hùng hung hăng quệt mặt mấy cái, trên mặt chỉ toàn là đầu mỡ, trên mặt anh ta còn dính một cái xương cá lớn, làm cho anh ta đau đớn méo cả miệng.

“Con mẹ nó! Mày muốn xuống địa cmn ngục thật rồi!”

Phạm Văn Hùng tức giận văng tục, đứng lên xông về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không nhiều lời, nắm lấy chiếc ghế ở bên cạnh mình, hung ác đập vào đầu của Phạm Văn Hùng!

Cũng không biết chất lượng của cái ghế không tốt hay là đầu của tên kia quá cứng mà chiếc ghế vừa chạm được vào đầu anh ta đã vỡ tan tành mây khói!

“Ngao!”

Phạm Văn Hùng phát ra tiếng kêu tiêu chuẩn của loài chó, kêu lên rồi gục người xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.