Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 96: Liên tục tự vả trong hôn lễ (2)
**********
“Cái gì? Một năm lợi nhuận ba trăm tỷ?”
Những ai nghe được câu nói này của Diệp Thiên cũng đều ngạc nhiên đến nỗi há mồm trợn mắt.
Ba tram tỷ đẩy
Hai ông chủ lớn của tập đoàn Xi Nga và tập đoàn A Ba một năm cũng chẳng thể kiếm được ba trăm tỷ Chẳng lẽ hắn còn kiếm được nhiều tiền hơn từ những nguồn khác ngoài khám bệnh sao? “Mẹ nó, tao thấy thằng nghèo kiết xác như mày chém gió càng lúc càng mạnh mồm rồi đấy, vừa nãy còn nói cái gì mà một năm kiếm một trăm tỷ, bây giờ lại chém gió thành ba trăm tỷ rồi. Sao mày không nói luôn là trong vòng một năm mày sẽ trở thành tỷ phú giàu nhất trên thế giới luôn đi." Ngụy Tiến Phúc khó chịu nói. “Nói cách khác, cuộc hôn nhân này của Tân Liên Tâm và hãn đã cho hắn ta bản lĩnh này đấy. Ngay cả mình còn không biết vị trí của mình ở đâu, ảo tưởng lên tận tới trời xanh rồi. "Bay cao quá rồi đấy!
Bọn người Trần Thiếu Vũ đều cho rằng Diệp Thiên đang chém gió, một năm kiếm được hơn ba trăm tỷ thì khắp cả nước cũng chẳng có mấy công ty có thể làm được như vậy. “Nếu như mày nói kiếm được 300% tỷ thì tao còn tin, chứ nói lãi ba trăm tỷ thì có đánh chết tạo cũng đếch tin!” Vương Hãng cho rằng đây đúng là một chuyện viển vông không có thực.
Đương nhiên, hơn 90% con người đang có mặt ở hội trường ngày hôm nay cũng sẽ không tin.
Thậm chí ngay cả bố mẹ Diệp Thiên cũng cảm thấy con trai mình chém gió quá giỏi.
Chỉ có Tần Liên Tâm là người rõ nhất, đúng thật Diệp Thiên có bản lĩnh kiếm được 60 nghìn tỷ trong một năm. “Vậy để tạo cho bọn mày hết hy vọng Thiên nói xong liền vô vỗ tay. luôn đây này!" Diệp
Rất nhanh sau đó, Trần Khải mang một hộp mặt nạ đến bên cạnh Diệp Thiên. “Đây mà mặt nạ có siêu tác dụng làm đẹp mà tôi đã nghiên cứu ra, chỉ cần 15 phút đắp lên mặt, sau khi dỡ mặt nạ xuống thì làn da sẽ sáng bóng và mịn màng như da em bé, có thể duy trì được trạng thái như thế trong vòng một ngày” Diệp Thiên chỉ vào hộp mặt nạ trên tay Trần Khải, sau đó vẫy tay với toàn bộ hội trường, nói: “Có cô gái nào đồng ý muốn lên đây thử trải nghiệm không? Xin mời giơ tay “Tôi đồng ý! “Tôi đồng ý!” “Tôi cũng đồng ý!
Rất nhiều cô gái nhao nhao giơ tay lên cao.
Thế là Diệp Thiên chọn ngẫu nhiên mười cô gái bước lên buc. “Hãy nhớ rõ dáng vẻ lúc này của họ nhé, để xem lát nữa sẽ khác với sau khi đắp mặt nạ như thế nào." Diệp Thiên nói.
Sau đó Trần Khải phát cho mười cô gái, mỗi cô một cái mặt nạ. Mọi người đều không cần rửa mặt mà có thể đắp trực tiếp lên da. 15 phút sau, bọn họ nhìn gương sau đó thảo mặt nạ xuống. “Trời ơi! Đây có còn là tôi nữa không?"
Mười cô gái đột nhiên thét lên, bọn họ dùng tay sờ lên da mặt, cảm giác da mặt mình như phát sáng, da dẻ giống như trở về năm mười tám tuổi vậy"
Nhất thời, cả hội trường trở nên kích động. “Trời ơi, hiệu quả tốt quá đi mất." “Tôi dám bảo đảm rằng đây là mặt nạ có tác dụng tốt nhất mà trước giờ tôi từng dùng" “Tôi còn cho rằng da dẻ của Tân Liên Tầm dạo này trở nên càng min là do được dưỡng ẩm bởi đàn ông. Bây giờ mới biết thì ra là do công lao từ chiếc mặt nạ mà chồng cô ấy nghiên cứu ra
Ngay cả Trương Thụy Đồng cũng bị kích động, cô ta cũng rất muốn có một miếng mặt nạ để da mặt mình có thể đẹp như da mặt của Tân Liên Tâm.
Nhưng mà cô ta làm gì có mặt mũi mà đến hỏi Diệp Thiên
Muốn khiến Diệp Thiên hối hận, đột nhiên cô ta có ý nghĩ chú. muốn tự sát.
Lúc này, Tần Liên Tâm từ đầu đến giờ chưa nói gì lại đột nhiên lên tiếng, sau khi cô khoác tay Diệp Tiên xong mới tươi cười mở miệng: “Đối với loại mặt nạ mà Diệp Thiên, chồng tôi vừa mới nghiên cứu ra thì tập đoàn Đệ Nhất đã thông qua rồi. Sắp tới sẽ xây dựng xưởng sản xuất, dự tính nửa năm sau loại mặt nạ này sẽ được đưa ra thị trường với quy mô cực lớn. Số lượng sản phẩm bán ra một năm chắc chắn sẽ không ít hơn một triệu tỷ miếng. Để các cô gái của chúng ta đều có thể mua được loại mặt nạ này, một miếng chỉ có giá khoảng 100 nghìn thôi. Đảm bảo có thể khiến tất cả các cô gái của chúng ta có thế vui vẻ mua sắm và vui vẻ sử dụng.
Lời vừa mới dứt, toàn bộ phụ nữ trong hội trường đều bắt đầu trở nên xôn xao.
Một miếng mặt nạ mà chỉ có 100 nghìn? Thế một tháng dùng 30 miếng cũng chỉ tốn có hơn ba triệu, còn tiết kiệm hơn nhiều so với đàn ông hút thuốc nữa. Vậy thì làm gì có người phụ nữ nào không thể mua nổi chứ? “Trời ơi, như cô Tấn Liên Tâm nói thì loại mặt nạ này thật sự có khả năng sẽ kiếm về cho tập đoàn Đệ Nhất hơn ba trăm tỷ tiền lãi đấy.” Trần Thiếu Vũ và đảm người kia đều cảm thấy không xong rồi. “Một năm sản xuất một triệu tỷ miếng mặt nạ, mỗi miếng 100 nghìn là được 300 nghìn tỷ rồi, mà vốn để sản xuất mặt nạ còn thấp nữa. Hoàn toàn có khả năng bỏ ra một phần thu lại ba phân. Nếu tính như vậy thì đúng là trong một năm tháng đó có thể kiếm được hơnba trăm tỷ đấy. Ngụy Tiến Phúc ngôi trên ghế than thở, gã biết giấc mộng trở thành người giàu có nhất Giang Thành của bố mình sẽ không thể thực hiện được rồi.
Toàn bộ tiền mặt của nhà họ Ngụy cũng chưa đến 20 nghìn tỷ nữa. Tập đoàn Đệ Nhất mà sản xuất mặt nạ đưa ra thị trường thì một năm có thể kiếm được ba trăm tỷ, nhà mình lấy gì để có thể vượt mặt tài sản nhà người ta chứ.
Gã đã tận mắt chứng kiến hiệu quả sau khi sử dụng của loại mặt nạ này rồi, nếu như một miếng chỉ bán với giá 10 nghìn thì đảm đàn bà phụ nữ chắc chân sẽ tranh nhau mua. Mỗi ngày dùng một miếng, một năm dùng 365 miếng, 100 triệu phụ nữ mỗi người dùng 365,5 tỷ miếng mỗi năm. Nếu tính thêm cả phụ nữ nước ngoài nữa... Ngụy Tiến Phúc không dám tưởng tượng tập đoàn Đệ Nhất sẽ kiếm được bao nhiêu tiền một năm nữa.
Đương nhiên, Ngụy Tiến Phúc có thể tính được, Vương Hãng cũng có thể tính được. Bây giờ hắn ta mới hiểu tại sao Tần Liên Tâm lại nói Diệp Thiên còn mạnh hơn hắn ta gấp ngàn van lan.
Bởi vì mỗi năm Diệp Thiên có thể đem lại thu nhập lên tới hàng chục ngàn tỷ cho Tần Chí Thành
Chẳng mấy mà trong vài năm Tân Chí Thành đã có thể trở thành tỷ phú giàu nhất trên thế giới rồi!
Còn hắn ta thì sao? Hắn ta đem toàn bộ tài sản của bố minh cho Tần Chính Thành mà bây giờ hắn ta vẫn bị người ta khinh thường.
Vương Hằng khóc không ra nước mắt.
Hóa ra hắn ta còn không bằng một thằng nghèo kiết xác "Cụ Tần, chúc mừng cụ đã tuyển được chàng rể quý như vậy cho nhà họ Tân" “Cụ Tần đúng là có mắt nhìn người, có thể phát hiện ra một I ngọc quý như Diệp Thiên đây.” viên “Ngựa phi ngàn dặm phải cần đến Bá Lạc cụ Tân chính là
Bá Lạc chứ dâu. Nếu không một người bình thường như cậu Diệp sao có thể bay cao bay xa được như thế chứ?"
Chỉ trong chốc lát mà toàn bộ hội trường đều tràn ngập tiếng tung hồ và chúc mừng. Có rất nhiều người làm kinh doanh tới hôn lễ chỉ để xem náo nhiệt thì lúc này đây cũng đã bắt đầu nịnh nọt Tân Chí Thành, điên cuồng chúc mừng ông. Đây là thời điểm nhà họ Tần sắp trở nên lớn mạnh, lúc này không chúc mừng thì lát nữa những nhà khác nhao nhao lên chúc mừng mình cũng chẳng tranh được. "Ha ha. Họ Tân nhà chúng tôi đúng là đã sinh ra được một con rồng rồi.” Tần Chí Thành nghe được những lời chúc mừng thì rất thoải mái, ông tươi cười nói,
Một lần nữa nghe thấy ông nội khen Diệp Thiên là rồng thì Tần Liên Tâm cảm thấy vô cùng vui vẻ, cô không kìm được mà khoác lấy cánh tay của Diệp Thiên sau đó gục đầu vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ hạnh phúc. “Hôn đi!” “Hôn đi!” “Hôn đi!”
Rất nhiều người bắt đầu hồ lên, bầu không khi đột nhiên trở nên vô cùng sôi động.
Diệp Thần không hề ngại ngùng, hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi gợi cảm của Tần Liên Tâm. "A a a."
Mọi người kích động hét lên.
Đám người Vương Hằng và Ngụy Tiến Phúc chứng kiến tất cả thì trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. "Mẹ nó, một thằng nghèo kiết xác như nó mà cũng có thể có được như ngày hôm nay. Được tận hưởng mùi vị của người đẹp, tao ngưỡng mộ nó chết mất” Ngụy Tiến Phúc đỏ mặt nói. “Tao cũng vừa ngưỡng mộ lại vừa căm hận. Tao còn chưa được động đến một ngón tay của Tần Liên Tâm mà thắng nghèo rớt mùng tơi này lại có thể ôm eo rồi hôn cô ấy mãnh liệt như vậy. Bây giờ tao hận không thể hoán đổi linh hồn với thắng đó để tận hưởng kỹ thuật hôn của Tần Liên Tâm có tuyệt vời hay không, tiện thể nay nó động phòng với cô ấy luôn. Thế thì đời này của tao sống không uống phí rồi." Trần Thiếu Vũ nói mà nước rãi nước rớt nhỏ ra.
Một lát sau Diệp Thiên và Tần Liên Tâm mới lưu luyến buông nhau ra.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên đột nhiên đặt ở trên người
Trương Thủy Đồng “Cô có thể quỳ xuống hát bài “Chinh phục" cho tôi nghe rồi." Nghe thấy thế, cơ thể của Trương Thủy Đông đột nhiên hơi run lên, cô ta lập tức hưởng ánh mắt cầu cứu về phía đám người Ngụy Tiền "Cậu Vương, cậu mau cứu vợ tôi với. Không phải cậu đã nói là không ai có thể động vào cô ấy sao?” Lưu Thiếu Khải vội vàng thúc giục
Vương Hằng cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn ta không thể nói lời mà không giữ lời được. Kết quả, hắn ta chỉ về phía Trương Thủy Đồng sau đó lớn tiếng nói với Diệp Thiên: “Tao đã bảo lạnh cho người phụ nữ này rồi, mày không có tư cách kêu cô ta quỳ xuống hát cho mày nghe!"
Diệp Thiên cười lạnh: "Mày nghĩ mày là ai vậy? Ở trước mặt tao mày chỉ là một con kiến, mày lấy gì để bảo lãnh cho người tao muốn đối phó vậy?" "Mày.." Vương Hằng tức giận, dường như quyền uy của hắn ta đã bị khiêu khích. Hắn ta tức giận nói: "Nếu như tạo vẫn cứ bảo lãnh thì sao?” “Vậy thì tao sẽ đánh gãy chân mày!” Diệp Thiên khí phách áp đảo đáp lại. "Mày dám!” Vương Hằng tức giận chỉ tay vào mặt Diệp
Thiên, chỉ có thể thốt ra được hai chữ qua kẽ răng. “Không tin thì mày cứ thử xem." Giọng nói của Diệp Thiên rất kiên định, sau đó hãn nhìn về phía Kim Thiện Hùng, phân phó nói: "Cho người đưa người phụ nữ tung đoạn video lúc nãy tới đây, ai dám cản, không cần phải giữ thể hiện cho họ mà trực tiếp đánh gãy chân cho tôi “Được.” Kim Thiên Hào lớn tiếng: "Lãnh Hổ, đưa người phụ nữ lúc nãy đến trước mặt cậu Diệp cho tôi, ai dám cản thì đánh gãy chân người đội “Vâng!
Rất nhanh sau đó Lãnh Hổ đã dẫn người đi tới trước mặt
Trương Thủy Đồng “Cứu tôi! Cậu Vương ơi cứu tôi với!" Trương Thủy Đông sợ hãi khóc nấc lên. "Mẹ nó! Lên cho tao!" Vương Hằng vung tay nói, hắn ta đã nói là sẽ bảo lãnh cho Trương Thủy Đồng rồi, nếu như bị một thắng nghèo kiết xác xuất thân từ khu dân cư tầm thường dọa nạt vậy thì sau này hắn ta làm gì còn mặt mũi nào để giao lưu với tầng lớp xã hội ở tỉnh Nam Hà nữa?
Rất nhanh sau đó liền có một người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi bước ra từ phía sau Vương Hằng. Gã ta đứng ra chặn đám người của Lãnh Hổ lại. “Kim Thiện Hùng, tôi khuyên ông đừng có đối đầu với tôi.
Nhà họ Vương tôi không phải là người ông có thể chọc vào đầu, mau ra lệnh cho người của các ông rút lui, nếu không đừng trách tôi... “Lãnh Hổ, ra tay!” Không đợi Vương Hằng nói xong, Kim
Thiện Hùng đã lớn tiếng quát.
Một giây sau! Lãnh Hổ vung một đẩm về phía người đàn ông kia.
Sau đó
Bùm bụp, hai người xông vào đánh nhau.
Nhưng mà rất nhanh Lôi Hổ đã bị đấm một đấm vào trước người, trong tích tác đã bị đẩy lùi lại chục mét. “Cậu Diệp, ngài Kim, Lẫn Hổ tôi bất tài, thực lực của người đàn ông này cao hơn tôi. Ước chừng nội kinh của hắn ta còn mạnh hơn rất nhiều." Lãnh Hổ chấp tay nói. “Ha ha, nhà họ Vương chúng tôi có nhiều cao thủ lâm, không phải là người mà đám lại choi các người có thể chọc vào đâu Cao thủ nhà họ Vương chúng tôi ở Thành Đô còn ở một tầm cao khác nữa cơ. Nếu mà chọc tức tôi thì tôi tùy tiện gọi một người đến thôi cũng đã đủ san bằng địa bàn của Kim Thiện Hùng ông rồi. "Còn cả tháng nghèo kiết xác kia nữa, đừng có nghĩ rằng có chút tài năng kiếm tiền là đã dám khinh thường tao, cứ dựa vào thực lực trong đầu năm nay để nói chuyện chứ đừng lấy tiền ra nói chuyện. Có nhiều tiền hơn nữa thì mày cũng có thực lực đâu? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tao lấy một người phụ nữ có gia thế tương đương với nhà họ Vương tao. Tới lúc đỏ nhà họ Tân các người không có năng lực mà phản kháng lại đâu!” “Được đẩy cậu Vương!" Đám người Ngụy Tiến Phúc giơ ngón cái tán thưởng. “Mẹ nó!" Kim Thiện Hùng chuẩn bị ra tay.
Lúc này, Diệp Tiên đột nhiên nói: "Lão Lý, phế hàn cho tôi. “Vâng! Cậu Diệp!”
Lý Phúc Lai nhận được lệnh liền nhanh chóng đi tới trước mặt người đàn ông đó. "Không quan tâm nội kinh mày đỉnh thế nào, dám đe dọa cậu Diệp thì xem tao phế mày đây!
Dứt lời, Lý Phúc Lai hơi xoay mũi chân như bay về phía người đàn ông kia. “Không xong rồi, là nửa bước tông sư một chút sau đó phi
Sắc mặt của người đàn ông kia chợt biến đổi, gã a có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Dành
Lý Phúc Lai đánh một quyền lên lưng người đàn ông, khiến gã ta bay đi mười mấy mét sau đó lúc tiếp đất thì đã chỉ còn thoi thóp thở. "Lão Lưu!” Con người của Vương Hằng suýt chút nữa thì bị rớt ra ngoài.
Đúng lúc hắn ta chuẩn bị chạy tới chỗ lão Lưu thì một giọng nói vang lên khiến hãn ta lạnh cả sống lưng. "Cậu Diệp, có cần làm hạn ta cũng phế luôn không?” Lý Phúc Lại chỉ tay về phía Vương Hằng. "Người tôi kêu lão phế là hắn đó, vừa rồi lão phế sai người rồi." Diệp Thiên nói. "Hả?” Lý Phúc Lai xoa xoa đầu: "Vậy giờ tôi phế hắn cũng chưa muộn.
Dứt lời, ông ta liên cười hơ hở đi về phía Vương Hằng. “Đừng tới đây! Ông đừng có tới đây! Ông mà dám động vào một sợi lông của tôi thì nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho ông đâu!” Vương Hằng hoảng sợ lùi về phía sau.
Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên từ phía “Ha ha, cậu Diệp. Ông cụ Vũ tôi cũng tới rồi đây.” sau.