Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 90: Chap-90




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 90: Giả vờ vui vẻ trong đám cưới (Phần 1)​

Ngày 15 tháng tám vốn dĩ chỉ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác, nhưng bởi vì hôm nay là ngày tổ chức đảm cưới của Tần Liên Tâm, cho nên ngày này trở nên vô cùng quan trọng. Có rất nhiều người đều tò mò, rốt cuộc người đàn ông như thể nào mới có thể xứng với tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Tần, mới có thể xứng với người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Thành chứ.

Thời gian tổ chức hôn lễ là lúc 7 rưỡi tối, nhưng mà từ rất sớm đã có rất nhiều người đợi ở bên ngoài khách sạn số 1.

Nghe nói hôm nay đám cưới Tần Liên Tâm chuẩn bị một nghìn bàn khách mời, nhưng số người dự tính đi tham gia hôn lễ là một triệu người. Do không gửi thiếp mời cho nên tất cả mọi người đều có thể tới dự. cho nên số người tới dự lễ cưới vượt qua số dự tính.

Cho nên rất nhiều người tới sớm xếp hàng, sợ rằng đến muộn sẽ không còn chỗ ngồi.

Buổi trưa, nhà của bố mẹ Diệp Thiên đã rất náo nhiệt.

Những chiếc đèn lồng được treo lên, khung cảnh mang đậm màu sắc của đám cưới.

Bởi vì buổi chiều Diệp Thiên và bố của hàn sẽ được đón ở đây rồi đưa tới khách sạn số 1 nơi tổ chức lễ cưới. “Tiểu Thiên à, nghe nói tối nay số người đi tham gia hôn lễ vượt qua một nghìn người, thậm chí tất cả đều là những nhân vật máu mặt ở Giang Thành. Nếu bọn họ mà biết chú rể chính là con, bọn họ có chế cười con và Tâm Nhi không đây." Dương Thục Thanh có chút lo lắng hỏi.

Tuy rằng bà đã biết chuyện Diệp Thiên là ông chủ của Tế

Nhân Đường. Nhưng mà dù sao nhà họ Tân cũng là một gia tộc giàu có, nếu so sánh thì có chút không môn đăng hộ đối. Với cả dù sao thì chúng ta cũng là sống trong khu dân thường, sợ rằng trong đám cưới sẽ có người nói về chuyện này.

Bà cũng nghe nói, có rất nhiều người tới dự hôn lễ với mục đích khác, chính là muốn biết rõ chủ rể là con trai của nhà hào môn nào. "Mẹ yên tâm đi, chắc chắn là sẽ có người chế cười con, nhưng mà con trai của mẹ mấy ngày hôm nay đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi. Ai mà dám chê cười con, con sẽ đánh vào mặt kẻ đó, cứ chê là con lại đánh, đánh tới khi nào thôi thì thôi." Diệp Thiên vô ngực nói.

Vì có thể đánh vào mắt những người này tới tham dự hôn lễ cho nên mấy hôm hắn đã chuẩn bị rất nhiều thứ đề đối phó.

Ví dụ: Nghiên cứu ra mặt nạ, giấy sở hữu tài sản của hơn hai trăm cửa hàng, giấy bổ nhiệm làm bác sĩ Nội Kình. Với cả một số khách mời nặng ký, thậm chí còn có cả video chúc phúc của thầy Thiên nữa, tất cả mọi thứ đã được an bài thỏa đáng.

Ai dám chê cười hắn, một người thì hắn đánh một, hai người thì hắn đánh hai, đánh tới lúc mặt chúng biến dạng tâm phục khẩu phục thì thôi. “Con nói như thế mẹ lại tưởng con giỏi lắm.” Dương Thục Thanh dở khóc dở người

Đứa con trai này là bà nhìn hắn lớn lên, rốt cuộc nó là người như thế nào chẳng nhẽ bà con không rõ sao?

Mà cũng không biết hắn học được ở đâu một thân y thuật tài giỏi, có thể coi như là một nhân tài, dường như không có chỗ nào để chế

Nếu như có thì chắc là khả năng chọn gái và ôm được Tần Liên Tâm người đẹp của Giang Thành vào lòng. “Con trai của chúng ta rất lợi hại mà" Diệp Diệu Hà cười nói: “Xuất thân từ một khu dân thường nhưng cũng có hiệu thuốc riêng của mình, một ngày kiếm được mấy trăm triệu, mà lấy tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Tân thì có mất bao nhiêu thời gian đầu? Con trai của chúng ta bay nhanh phóng như tên lửa ấy, còn bọn họ muốn cười thì kệ bọn họ, dù sao bọn họ cũng đồ kỵ với Tiểu Thiên vì đã trở thành chồng của Tâm Nhi. Đợi thêm ba bốn năm nữa thì Tiểu Thiên nhất định sẽ có địa vị cao, tới lúc đó xem bọn họ còn dám chê cười Tiểu Thiên nữa không" “Với cả, Tiểu Thiên còn trở thành anh em với ông Kim, chỉ dựa vào điểm này thôi con trai chúng ta đã có địa vị cao hơn gấp trăm lần mấy người giàu có ở Giang Thành rồi." “Đúng, đúng, con trai của chúng ta rất có tiếng tăm." Một ngày vui như vậy cho nên Dương Thục Thanh cũng không muốn đấu võ mồm với hai bố con nhà này. Bây giờ bà chỉ mong rằng đám cưới có thể kết thúc viên mãn, có như thế thì bà mới vui vẻ được.

Do Tiểu Thiên không có ai thân thích ở Giang Thành, cho nên tất cả hàng xóm ở khu dân thường đều bảo Diệp Thiên phải xe tới đưa đón bọn họ, tất cả cũng phải hơn trăm người.

Những người hàng xóm này vừa tới thì nhà của Diệp Thiên trong nháy mắt náo nhiệt hơn rất nhiều.

Thắng đến năm giờ thì một đoàn xe tiến tới.

Do đích thân Tần Chí Thành dẫn đầu, ông dẫn theo Tân Liên Tâm và mười mấy người nhà họ Tần tới. Sau một loại nghĩ thức thì Diệp Thiên đi lên xe, bố mẹ của Diệp Thiên và hàng xóm cũng nô nức bước lên xe. Trong tiếng nổ pháo vui mừng thì đoàn xe đi tới khách sạn số 1.

Đúng 6 giờ tối, hầm xe của khách sạn số 1 đỗ vô vàn các loại xe xa hoa quý giá, từng chiếc một nô nức nối đuôi nhau.

Những chiếc xe Bentley, Rolls-Royce bình thường rất ít khi có thể nhìn thấy thì bây giờ đã được chiêm ngưỡng, thậm chí còn có mấy trăm cái. “Ai đang tổ chức đám cưới ở khách sạn số 1 này vậy, tổ chức náo nhiệt quá?" "Đúng vậy, từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy cảnh này, cũng không biết là đám cưới con trai của ông lớn nào nữa. “Quá nở mày nở mặt rồi, khéo một nửa thương nhân giàu có ở Giang Thành đều tới rồi.”

O xung quanh khách sạn số 1 có hàng trăm người đang vây quanh xem náo nhiệt, họ đang bàn tán thảo luận, họ không thuộc tầng lớp thượng lưu ở Giang Thành cho nên không biết được rốt cuộc ai là người tổ chức đám cưới xa hoa này ở trong khách sạn số 1. "Khiếp, lại có mười mấy chiếc xe nữa tới." “Trời ạ, rốt cuộc đây là đám cưới của ai ý vậy, sao lại tổ chức hoành tráng như vậy?" "Ngưỡng mộ chết đi được, lúc tôi và chồng tôi lấy nhay đến ngay cả một chiếc xe hơi cũng không có. Hôm nay không biết đám cưới thiếu gia tiểu thư nhà nào mà có nhiều xe đắt tiền tới như vậy, khủng khiếp thật"

Một nhóm người đứng nhìn ai nấy cũng rất tò mò. “Một đám ngu ngốc. Ngụy Tiến Phúc thò đầu ra khỏi siêu xe và khinh thường nói: “Tối nay là đám cưới của Tân Liên Tâm mỹ nữ đẹp nhất Giang Thành, cả cái Giang Thành này đều đưa tin mà các người lại không biết. Thảo nào phải sống dưới tầng lớp thấp hèn của xã hội, đúng là đáng đời.

Nói xong thì hắn ta nhanh rời đi. “Đ.m, tối nay đám cưới của Tần Liên Tâm thật hoành tráng mà. Bao nhiêu siêu xe nổi tiếng đều tụ tập ở đây. Tôi thật tò mò, rốt cuộc Tân Liên Tâm được gả cho người nào?” Ngụy Tiến Phúc từ trên xe bước xuống, tầm mắt của hắn đảo qua tất cả siêu xe, ánh mắt rất kinh ngạc. “Cậu Ngụy, chắc không phải Tần Liên Tâm gả cho hai người, một người ở Thượng Hải, một người ở Kinh Đô đó chứ?” Chim trĩ đoán. “Đm, nếu đó mà là sự thật thì chẳng nhẽ Tần Liên Tâm tuyệt vời vậy cơ à?”

Đi phía sau Ngụy Tiến Phúc là Lưu Thiếu Khải và Trương Thủy Đồng, và hơn hai mươi mấy người vừa nam vừa nữ vừa đi vừa nói chuyện tiến vào khách sạn số 1.

Lúc này ở bên trong khách sạn số 1 đã có vô số khách mời tới, ở bên trong trang trí các loại hoa tươi, bày trí đồ đạc xa hoa, giống như một cung điện. khiến cho tất cả mọi người tới tham gia đám cưới có cảm giác như mình đang xuyên không về thời cổ đại. "Ôi, cậu Ngụy, cậu Hàn, hai người đến rồi sao" “Lâu lắm rồi không gặp cậu Ngụy, không ngờ rằng hôm nay có thể gặp cậu ở đây. “Đúng vậy cậu Ngụy, chẳng phải phà họ Ngụy có mẫu thuận với nhà họ Tần sao, sao hôm nay cậu lại tới tham gia đám cưới của Tần Liên Tâm vậy?”

Ngụy Tiến Phúc vừa mới đi vào bên trong sánh tổ chức đám cưới thì đã có rất nhiều người nhận ra hắn, bọn họ treo nụ cười giả tạo đi tới lấy lòng hàn.

Mâu thuẫn thì mâu thuận chứ, nhưng ông Tần đã có lời nói rằng tất cả mọi người ai cũng có thể tới dự hôn lễ, thì tôi có gì mà không thể tới. Chẳng nhẽ nhà họ Tần dám đuổi tôi ra à?" Ngụy Tiến Phúc kiêu ngạo nói. “Đúng vậy, đúng vậy.” Một vài người đồng loại gật đầu đồng

Còn những người phía sau Ngụy Tiến Phúc lập tức giải tán ra ngồi ở các bàn gần vị trí trung tâm.

Cũng may là Ngụy Tiến Phúc sai mấy người bạn của hắn đến chiếm chỗ trước, chứ không lúc này mới tới thì cho dù hơn một nghìn cái bàn cũng không có vị trí cho bọn họ ngồi. “Không thể không nói đám cưới của Tần Liên Tâm bố trí thật xa hoa, thật khí phải. Xem ra bỏ ra không ít công sức rồi." Ngụy Tiến Phúc quét mắt nhìn một lượt và nói. "Thật sự là rất cao cấp, nhưng tiếng rằng chú rể thật khiến chúng ta thất vọng, vốn dĩ là một đám cưới cả đời khó quên, nhưng xem ra nó sẽ trở thành một giấc mộng của cuộc đời Tân Liên Tâm.” Trương Thủy Đồng cười lạnh. “Ha ha, nói hay lắm, dù có xa hoa nhưng chủ rể kém cỏi thì

Tần Liên Tâm cũng không vui vẻ được đầu." Ngụy Tiến Phúc cười nói. “Nhưng mà lần này tới đây cũng không bố công có thể học hỏi một chút, khi nào đám cưới của tôi và Thủy Đồng cũng sẽ trang trí như thế này." Lưu Thiếu Khải rất hài lòng với cách bố trí này. “Em mới không thèm trang trí đám cưới giống đám cưới của Tân Liên Tâm, nếu như không phải có ta tổ chức đám cưới vào ngày hôm nay thì bây giờ có lẽ chúng ta đã tối chức rồi Trương Thủy Đồng vẫn tức giận không thôi "Ồ, đó chẳng phải là Diệp Thiên ở khu dân thường sao? Chim Trĩ chỉ tay về một hướng.

Tất cả mọi người đều như theo phía tay Chim Trĩ chỉ, quả nhiên bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên mặc một thân tây trang đang đứng ngắm hoa. “Diệp nghèo túng, chúng ta lại gặp nhau rồi." Ngụy Tiến Phúc gọi một tiếng.

Nghe thấy thể khỏe miệng của Diệp Thiên hơi cười, hắn bước tới và nói: “Ngụy quân tử, sao hôm nay mày lại có nhã ý tới tham gia đám cưới của Liên Tâm vậy?" “Mày chỉ là một tên nhà nghèo kiết xác còn dám tới tham dự, thì tao có gì mà không dám” Ngụy Tiến Phúc từ từ nói.

Diệp Thiên không nhịn được cười một tiếng: “Nếu tao mà nghèo kiết xác thì cảnh một đám các người bị tao trói lại và dùng tiền đập chết các người. Đó chẳng phải ý nói rằng các người còn không cả bằng tao à?" “Mẹ nó!" Nhắc tới chuyện đó khiến Ngụy Tiến Phúc tức điên lên: “Ông mày không thèm so đo với thắng điện như mày, nếu tao mà động tay động chân thật thì dù có là mười đứa như mày tao cũng đánh được. “Ồ, vì Tân Liên Tâm mà anh đem hết của cải tiền tài trong nhà ném ra ngoài, nhưng mà đáng tiếc hôm nay cô ấy sẽ trở thành vợ của người ta rồi, sẽ ngủ cùng người khác, sẽ sinh con cho người khác. Bây giờ tôi đang nghĩ, có hay không bây giờ anh đang rất đau lòng, cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ có cảm giác một đi tìm cái chết? Nếu như có thì tối nay mưa như vậy, mấy con sông ở Giang Thành cũng sâu, anh có thể nhảy xuống đó để giải thoát đau đớn cho mình" Trương Thủy Đồng bày ra bộ dạng chọc tức Diệp Thiên

Nhưng Diệp Thiên lại cười nói: “Ngày tốt như thế này tôi vui còn không kịp, sao có thể đau lòng với khó chịu mà đi tìm cái chết chứ?" "Anh cũng đâu phải là chủ rể, một ngày đẹp như thế này cũng đâu có liên quan gì đến anh, muốn khóc thì cứ khóc đi, ông đây sẽ không ngại cười chế đâu.

Vì một người phụ nữ mà tiêu tốn mất mất tỷ bạc, bây giờ người ta đã là vợ của người khác rồi, có thể vui vẻ được không? Nực cười. "Ai nói tôi không phải chú rể? Tôi chính là chú rể đấy, một đảm ngu ngốc. Lời của Diệp Thiên tựa như một tiếng sét hạ xuống khiến đảm người Ngụy Tiền Bảng đều ngơ ngác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.