Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 87: Chap-87




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 87: Giả vờ giỏi lắm​

**********

Diệp Thiên và Tần Thành đi ra khỏi phòng khách thì thấy mười mấy tên sát thủ đang tiến vào. Thanh kiếm trên tay tên sát thủ đều có máu đang chảy xuống, ánh mặt trời chiếu xuống càng làm những giọt máu đó them chói mắt. Mười mấy người vệ sĩ của nhà họ Tần bị sát thủ ép lùi về phía sau từng bước, không dám tiến lên chiến đấu. ở trên mặt đất đã năm sẵn mấy tên.

Một mùi máu tanh nồng bao trùm khắp biệt thự sang trọng của nhà họ nó!” Khỏe Tần Chí Thành giật liên tục, bàn tay của ông nằm chặt lại kêu răng rắc, nộ khí trong mắt ông bao phủ toàn thân.

Chí Thành?” Ánh mắt của tên sát thủ quét lên người của Chí Thành, dùng giọng nói không thuần mấy đặt ra câu hỏi. “Là Chí Thành hiện ngang trả lời. “Giao Tần Liên Tâm ra đây thì chúng tôi có thể tha cho ông một mạng, nếu không ông đợi chết đi!" Tên sát thủ đứng đầu giơ thanh kiếm đang ở trong tay lên, giống như đang cảnh cáo Tần Chí Thành không được làm trái ý hắn ta. mẹ mày Thành cũng rất tức giận, muốn ông tự tay giao nộp cháu gái mình á, đừng có mơ. “Nói như vậy là ông không muốn giao ra đúng không?” Tiên thủ lĩnh cười lạnh một tiếng.

Tân Chí Thành hừ lạnh: “Có bản lĩnh thì bước qua xác của ta này." "Nói hay Diệp Thiên cười giơ ngón tay cái về phía Tân

Chí Thành.

Tần Chi Thành hừ một tiếng, quay đầu trừng mắt với Diệp

Thiên. "Xem ra ông rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt đây mà, vậy thì đừng trách bọn tôi tiêu diệt nhà họ Tân" Nói xong mười may tên sát thủ giơ vũ khí tiến nhanh về phía Tân Chí Thành. “Cậu đi cứu người trước đi, cứu được một người cũng coi như là cứu, dù sao thì bọn họ cũng đi theo tôi bao nhiêu năm rồi. Tôi không nỡ nhìn họ chết." Tần Chí Thành nhìn về phía Diệp

Thiên, dùng khẩu hình ra lệnh cho anh. “Một mình ông đấu được không?” Diệp Thiên cười như không cười. "Nói thừa, vết thương của tôi đã khỏi rồi chẳng nhẽ còn sợ mấy tên nhãi ranh này à?" Tần Chí Thành trợn mắt với Diệp Thiên. "Với cả dù cậu có giỏi thế nào thì thà rằng để cậu đi cứu người còn hơn, cứu được hai người thì cũng coi như tôi được lời. “Được thôi, vậy ông cẩn thận chút." Diệp Thiên không tranh giành người với Tần Chí Thành nữa, anh đi nhanh tới đảm vệ sĩ của nhà họ Tần đang bị đám sát thủ đánh.

Anh đã cảm nhận được có một cỗ lực mạnh mẽ đang tiến gần tới đây, nó rất giống với thứ ở trên người sư phụ của Bạch Mẫu Đan.

Nếu như đã đến đây giúp đỡ rồi thì anh cũng lười ra tay. “Chết đi, chết đi!”

Kết quả anh vừa mới đi qua một một sát thủ thì có tên giả kiếm về phía Diệp Thiên. “Diệp Thiên, cẩn thận!” Tân Liên Tâm đứng ở trong phòng khách nhìn ra hét to lên, cũng không thèm để ý tới lời của ông nội, cô nhanh chân chạy tới chỗ của Diệp Thiên.

Mà giây phút này Tần Chí Thành cũng bắt đầu động thủ rồi.

Vốn dĩ ông định đi cứu Diệp Thiên, kết quả vừa mới nhấc chân lên hai bước liền bị sát thủ bao vây, mà thực lực của mấy tên sát thủ này vượt xa dự tính của ông, thể là ông cũng không quan tâm tới Diệp Thiên nữa, mà cùng nhau chiến đấu với bạn sát thủ “Diệp Thiên, anh mau trốn đi" Mặt nhìn thấy tên sát thủ đang tiến sát tới Diệp Thiên thì lòng dạ của Tần Liên Tâm nóng như lửa đốt. Cô không dám nghĩ nếu như thanh kiếm này rơi trên người Diệp Thiên thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Đúng lúc sát thủ cách Diệp Thiên tâm một mét thì Diệp Thiên chỉ về phía Tần Liên Tâm và hét: "Em gái nhỏ! Tên sát thủ đó lập tức quay đầu lại.

Một giây sau, một cây kim bạc dài hơn 20cm đâm vào tim tên sát thủ đó.

Bị giết ngay tại chỗ.

Phù!

Tần Liên Tâm thở phào một hơi.

Sau đó khỏe mỗi nở một nụ cười khiến tất cả đều nín thở. "Diệp Thiên, anh thật giỏi nha."

Cô rất khâm phục Diệp Thiên, chỉ một câu nói thôi mà cũng có thể giết chết một tên sát thủ. Mà ông nội còn không cả động được vào cọng tóc nào của tên sát thủ “Tên sát thủ này yếu quá." Diệp Thiên cười đều, sau đó cúi xuống bắt đầu giải cứu người.

Ngoài hai người bị đâm thủng tim và một người bị cửa vào cổng họng ra, thì những người còn lại đều bị thương nặng. Tuy rằng không khác gì người chết, nhưng mà hôn vẫn chưa lìa khỏi xác cho nên Diệp Thiên vẫn có cách cứu bọn họ.

Dưới sự giúp đỡ của Tần Liên Tâm, Diệp Thiên chỉ dùng ba phút ngắn ngủi đã cầm máu gọi hồn mấy người này quay trở lại, tạm thời thì không chết nổi. Lát nữa đưa đi viện rồi truyền thêm tí máu vào là tỉnh.

Giây phút này gặp phải sự truy sát mạnh mẽ của mấy tên sát thủ thì Tần Chí Thành có chút yếu thế hơn, dựa vào những năm tháng ông tu hành võ đạo thì không thể nào đấu lại với mấy tên sát thủ này, thậm chí trên người còn bị thương máu đang chảy ra. “Diệp Thiên, mau nghĩ cách đi, cứ như thế này ông nội không chịu được nữa đâu." Tần Liên Tâm kéo cánh tay của Diệp Thiên và khóc lóc. "Vợ cứ yên tâm đi, ông sẽ không có chuyện gì đâu." Ngữ khí của Diệp Thiên rất chắc chắn Có hẳn ở đây chẳng nhẽ có thể để mấy tên sát thủ kia giết chết Tần Chí Thành sao?

Nhưng mà hắn cũng chưa thèm giúp, phải để ông ấy nấm chút khổ sở đã, để ông ấy căm hận Dương Thiên Định. Đến lúc đấy mới có thể đoàn kết đấu giặc ngoài, chứ không ông cụ suốt ngày màng hàn thôi. “Nhưng mà... "Aaaa..."

Tần Liên Tâm đang định nói cái gì đó nhưng còn chưa kịp nói đã nghe thấy một tiếng hét vang lên, phía sau lưng Tân Chí Thành bị chém một kiểm, máu đang chảy xuống. “Ông nội.

Gương mặt của Tần Liêm Tâm trắng bệch, cô thất thanh hét lên. “Tâm Nhi, ông nội không chịu được nữa rồi, cháu nhanh chóng dẫn mọi người rời đi đi!” Tần Chí Thành hét lên.

Kết quả câu nói của ông thu hút tên sát thủ quay đầu lại nhìn về phía Tần Liên Tâm.

Chẳng nhẽ cô là Tần Liên Tâm?

Nghĩ như thế, tên sát thủ cầm đầu lười để ý tới Tân Chí Thành nữa. Mục tiểu của bọn họ là Tần Liêm Tần, bắt được cô đã rồi tính sau. “Không hay rồi!” Nhìn thấy tên cầm đầu quay người đi về phía Tần Liên Tâm thì sắc mặt của Tần Chí Thành thay đổi. Ông muốn xoay người đi cứu Tân Liên Tâm, nhưng lại phát hiện ra bản thân mình căn bản không thể di chuyển được, khiến ông cảm thấy rất tuyệt vọng. “Cô là Tần Liên Tâm?" Tên sát thủ cầm đầu tiến lên phía trước, cười điệu cười xấu xa. Tần Liên Tâm sợ hãi run rẩy, may là có Diệp Thiên đang nằm lấy tay cô khiến cô cảm nhận được mấy phần an toàn, nếu không sợ rằng cô đã ngất xuống dưới đất vì quá sợ hãi. không được sợ! Diệp Thiên chắc chã sẽ giết chết hắn ta.

Trong lòng cô tự an ủi mình như thế.

Nhưng mà Tần Chi Thành nhìn thấy tên sát thủ ngày càng gần Tần Liên Tâm thì trong nhất thời đôi mắt của ông mang theo một mảng chết chóc.

Đúng vào lúc này một giọng nói oanh liệt truyền tới. “Những tên ngông cuồng kia, có Lý Tề Thế ta nguyên lão của Nội Kình đang ở đây, các ngươi còn không mau dừng tay lai."

Lời này vừa vang lên mang theo rất nhiều sức hút, cuộc chiến đấu đột ngột dừng lại. Tất cả mọi người đều nhìn sang phía phát ra giọng nói, ngay cả mấy người nhà họ Tân đang trốn trong phòng khách cũng chạy nhanh ra, chỉ riêng Diệp Thiên là như đã biết trước mọi chuyện.

Một ông lão tóc hoa râm dẫn theo bốn người cả nam lẫn nữ đang hiên ngang tiến tới. Đặc biệt là ông lão cầm đầu tay hất về phía trước, bước đi nhanh như gió tạo cho người khác một cảm giác thần bí khó nói nên lời.

Giây phút này, tất cả mọi người của nhà họ Tần giống như được uống một viên thuốc an thần, trái tim đang căng thẳng treo ngược lên trong nhất thời đã bình tĩnh trở lại

Chỉ vì hai chữ Nội Kình.

Vậy Nội Kinh là gì?

Ở thời cổ đại, Nội Kinh chính là người bảo vệ ở bên cạnh hoàng đế. Đến bây giờ, nó cũng là một chức vụ rất hùng mạnh. Đã thế lại còn là nguyên lão của Nội Kình nữa, còn lợi hại hơn nhiều. Danh hiệu này có thể sánh vai với các quan chức cấp cao của nhà nước. “Bạch Mẫu Đan?"

Sau mấy giây, Tần Liên Tâm đứng đó không tin vào mắt mình nhả ra ba chữ này. khi ảnh mặt của cô quét lên trên người của Huyết Mai Quế thì lại một lần nữa kinh ngạc.

Đây chẳng phải là người phụ nữ được Diệp Thiên chữa trị vết thương tối ngày hôm qua mà?

Hai cô ta là người của Nội Kình à? Thật hay giả vậy? "Giải tán. Mau giải tán đi

Đến lúc này tên cầm đầu mới bừng tỉnh lại, hắn ta trồng như chuột gặp mèo, sau khi sợ hãi cũng không thêm bất Tân Liên Tâm nữa, nhanh chóng chạy đi mất.

Chỉ trong mấy cái chớp mắt mà mười mấy tên sát thủ đã bỏ chạy như gió bay vậy. “Hừ chỉ là mấy bọn nhãi ranh thôi cũng muốn chạy trốn trước mặt ông đây à, nếu các ngươi đã không muốn sống thì để ông đây tiễn các người xuống địa ngục vậy. Lý Tề Thế bày ra bộng dạng tự đắc, hai tay giơ lên, mười mấy chiếc lá ở trong tay tựa như một vũ khí sắc bén phi thắng về phía bọn sát thủ đang bỏ chạy.

Một chiếc lá giết chết một người, trong chớp mắt mười mấy tên sát thủ nằm la liệt dưới đất.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Mất họ mở to lên không tin nổi.

Quá trâu bò rồi, thật sự quá lợi hại mà Tân Chí Thành lại càng kinh ngạc hơn. “Trong khoảng cách trăm mét mà giết người cứ như giết gà vậy!Tôn sư, đây quả là cảnh giới không ai đọ được mà!” Ông ấy cực kỳ kích động, trong đôi mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Đúng là cao thủ mà “Được đẩy lão Lý, tôi cho ông 100 điểm." Diệp Thiên cười

Hãn không ngờ tới rằng chỉ câu nói này của mình lại nhận nói. lấy ánh trợn lên và lời mắng của Tần Chí Thành. "Tên tiểu tử này ăn nói kiểu gì vậy? Với cả cậu nên gọi là cụ

Lý, biết chưa hả?”

Dạy bảo Diệp Thiên một câu, sau đó Tân Chí Thành vội vàng tới tiếp đón Lý Tề Thế. Ông cung kinh nói: “Tân Chí Thành tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ của ông Lý, vãn bối không biết phải trả món nợ ân tình này như thế nào. “Không cần." Lý Tề Thế xua tay rồi hỏi: "Những tên sát thủ này là những người tình anh nhất của Nhật Bản, sao các người lại chọc tới họ vậy?” “Không giấu ông, tất cả đều là nghiệp mà thành cháu rể này của tôi tạo ra." Tần Chí Thành giơ tay chỉ về phía Diệp

Thiên, sau đó kể một lượt chuyện Diệp Thiên chọc vào Cung Kỳ

Ha. né. “Ha ha ha!!!" Lý Tề Thế nghe xong thì nghiêng đầuc ười nức "Hi hi..."

Bạch Mẫu Đan và Huyết Mai Quế cũng bịt miệng cười theo. Nhằm vỡ trứng của nhà người ta, cũng chỉ có một mình Diệp Thiên mới nghĩ ra được.

Ngay cả Vũ Lãnh Hổ và Bạch Chỉ Phiến cũng cảm thấy da đầu run lên, không kìm được lùi chân lại mấy bước. “Để cụ Lý chê cười rồi." Tần Chí Thành xấu hổ nói. "Không sao đâu. Lý Tề Thế phẩy tay nói: "Tôi thấy anh Diệp làm rất đúng mà, đối phó với loại người bị ối như thế thì cũng nên nên như vậy “Cái gì cơ?”

Tần Chí Thành hơi kinh ngạc: 'Cháu rể của tôi có tài cán gì đâu mà cụ Lý lại gọi nó như thế chứ."

Ông cho rằng dựa vào thân phận nguyên lão Nội Kình của cụ Lý mà gọi Diệp Thiên là Tiểu Diệp cũng coi như là cho Diệp Thiên mặt mũi lắm rồi. Nhưng gọi một tiếng anh thì quả là không bình thường rồi. “Ha ha." Lý Tề Thế bật cười. "Không giấu gì ông, lần này tôi tới đây chỉ yếu là muốn cảm ơn anh Diệp “Cảm. Cảm ơn á?" Tần Chí Thành kinh ngạc nói không nên lời.

Rốt cuộc Diệp Thiên đã làm cái gì mà có thể khiến nguyên lão của Nội Kình đích thân tới đây cảm ơn hắn? Chẳng nhẽ. Mối quan hệ này chính là chỗ dựa của hãn khiển hẳn không sợ bất cứ kẻ nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.