Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 729: Chap-735




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 736: Kết quả tốt nhất​

“Đoá Đoá!”

Lúc này, Bảo Bảo, Lạc Lạc, Thẩm An Kỳ, Thú Kim Lân mắt xanh, Trương Tử Phòng đều hét lên một cách đau lòng.

Bởi vì, thứ đập vào mắt chính là mũi tên nhuộm máu vàng chảy ra xuyên qua từ phía sau Đoá Đoá.

Dù biết rằng Đoá Đoá sẽ lựa chọn làm như vậy nhưng khi nhìn thấy cô ấy thực sự làm đến bước này thì trái tim họ như bị dao cắt.

Đúng là một cô gái thật tốt.

Để cứu ba của mình đã lựa chọn chấm dứt sinh mạng quý giá của mình.

Làm sao có thể không khiến người khác cảm thấy thương tiếc?

“A!”

Không biết là máu huyết ở trái tim của Đoá Đoá bắn lên người của Diệp Thiên đã thiêu đốt thân thể khiến anh cảm thấy đau đớn hay là do lựa chọn của Đoá Đoá khiến anh cảm thấy đau lòng, anh rống lên như một kẻ điên.

“Ba...”

Nhìn thấy dáng vẻ ba mình sống không bằng chết, Đoá Đoá rơi nước mắt như mưa, nói: “Đợi đến khi Đoá Đoá đem Thất Khiếu Linh Lung cho ba ăn thì ba sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.”

Nói xong, cô ấy nghiến răng dùng kiếm cạy lỗ hổng lên, Thất Khiếu Linh Lung tâm của thất thải hào quang lộ ra mờ mờ.

Có lẽ là do quá đau đớn nên toàn thân cô ấy run bần bật, khuôn mặt trở nên méo mó.

“Đừng mà. Đoá Đoá, đừng.”

Diệp Thiên hét khàn cả giọng, cố gắng giữ cho bản thân được tỉnh táo, hơn nữa chửi rủa: “Thú Kim Lân mắt xanh, có phải là chủ ý của tên thối tha nhà ông? Ông muốn chết có phải không?”

“Tôn thượng, tôi tôi tôi...”

“Ông cái gì mà ông. Mau ngăn cản Đoá Đoá lại. Mau lên.”

Diệp Thiên gầm lên.

Hơn nữa anh giãy giụa cực lực vì cố gắng muốn thoát khỏi sự trói buộc của ma khí trên người.

“Vâng vâng vâng!”

Thú Kim Lân mắt xanh làm sao có thể không nghe, ông ta lao về phía Đoá Đoá, nhưng Đoá Đoá không thể cho ông ta lại gần, ôn g ta hoàn toàn không thể vào trong hào quang để ngăn Đoá Đoá lại.

“Đại công chủ, người vẫn nên từ bỏ đi, hãy nghe lời tôn thượng có được không?”

Thú Kim Lân mắt xanh van xin khổ sở nói.

Ông ta sợ nếu Đoá Đoá làm như vậy thì đợi đến khi Diệp Thiên tỉnh táo lại sẽ lột da rút gân ông ta.

“Tôi không muốn.”

Đoá Đoá run rẩy nói: “Tôi muốn ba của tôi thoát khỏi sự đau khổ, sống giống như trước đây để yêu thương mẹ và anh trai tôi.”

Nói xong, cô ấy run rẩy đưa tay còn lại lên và định luồn vào trái tim để bắt lấy Thất Khiếu Linh Lung.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên hét lên với sự kinh hãi muốn chết đi: “Đoá Đoá! Con hãy cho ba một chút thời gian. Cầu xin con hãy cho ba một chút thời gian. Ba nhất định sẽ thoát khỏi ma chướng. Nhất định ba có thể làm được.”

Nói dứt lời, Diệp Thiên nổi lên ý trí đấu tranh với ma chướng, ý muốn bài trừ ma khí ở trong cơ thể.

Giờ phút này, dưới sự máu huyết bắn tung toé ở trái tim Đoá Đoá, ma khí ở trên người Diệp Thiên đã được áp chế rất nhiều, không còn mãnh liệt như trước nữa, thêm vào đó là sự sốt ruột muốn cứu con gái của mình, tiềm năng trong anh đã bộc phát ra, có lẽ có hy vọng thoát khỏi sự trói buộc của ma chướng.

Đoá Đoá nghe thấy vậy thì tay dừng ngay ở trước tim của cô ấy.

Cô ấy cũng hy vọng ba của mình có thể thoát khỏi ma chướng, như thế thì ba có thể trở lại bình thường và như vậy thì cô ấy có thể cũng không phải chết, vẫn có thể trở về trong vòng tay của ba mình.

Vì vậy, cô ấy quyết định cho ba của mình một chút thời gian để xem xem liệu có thể có một kết quả hoàn mỹ.

“A!”

Lúc này, tiếng hét của Diệp Thiên, một tiếng lại thêm một tiếng khiến cho người nghe thấy sởn gai ốc.

Để ép ma chướng ra khỏi cơ thể, hơi giống người phụ nữ lần đầu tiên sinh con, nhưng còn đau đớn hơn rất nhiều, tất cả sự đau khổ phải gánh chịu cũng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Bởi vì ma chướng đã xâm nhập vào da, máu, gân cốt, linh hồn, muốn loại bỏ thì toàn bộ tế bào trong cơ thể đều sẽ bị tổn thương. Khi quá nhiều tế bào như thế cộng lại thì nỗi đau mà anh phải chịu đựng đều tập trung vào thần kinh của anh, nỗi đau đó không thể tả được mà chỉ có người chịu đựng mới biết.

Nhìn thấy Đoá Đoá và những người khác lòng nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng và dằn vặt không gì sánh được.

Nhưng ngay sau đó, dưới sự đột phát của Diệp Thiên, một bóng hình người màu đen dần dần bị ép ra từ trong cơ thể Diệp Thiên.

Nhìn thấy cảnh này, Đoá Đoá và những người khác vô cùng vui mừng, điều này có nghĩa là Diệp Thiên rất có hy vọng thoát khỏi sự trói buộc của ma chướng.

Mà lúc này, máu ở trái tim của Đoá Đoá đã mất quá nhiều khiến cho cả người trở nên suy yếu và tốc độ tiêu tan của hào quang ở trên người cô ấy bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Khi thấy điều này, Thú Kim Lân mắt xanh nhảy dựng lên và móng vuốt đập vào mũi kiếm xuyên qua lưng Đoá Đoá, toàn bộ thanh kiếm ngay lập tức bị bắn ra từ trước ngực Đoá Đoá.

Sau đó Thú Kim Lân mắt xanh vội vàng nói với Đoá Đoá: “Mau qua ôm ba của người đi, giúp ngài ấy một tay, tranh thủ thời gian mau chóng ép ma chướng ở trong cơ thể ra.”

Đoá Đoá nghe thấy vậy liền kéo cơ thể yếu ớt vô cùng lao về phía Diệp Thiên.

Vài giây sau, cô ấy đã lao vào trong lòng Diệp Phàm đang nổi điên, gào rống, giãy giụa nói: “Ba ơi cố lên, ba nhất định có thể ép ma chướng ở trong cơ thể ra ngoài, Đoá Đoá và anh trai đang đợi ba đưa chúng con quay về bên mẹ.”

Diệp Thiên nghe thấy lời này, thêm vào đó là máu huyết chảy ra từ trước ngực của Đoá Đoá va chạm vào người Diệp Thiên đã áp chế ma khí rất lớn và cũng dành thời cơ tốt nhất cho Diệp Thiên có thể chiến thắng ma chướng.

“A!”

Chỉ thấy hai tay Diệp Thiên mở ra, anh ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, sử dụng ra hết toàn khí lực ở cơ thể.

Một giây sau!

Với một tiếng hét, một bóng người màu đen bị Diệp Thiên ép ra từ trong cơ thể bay ra ngoài hơn một trăm mét.

“Tuyệt!”

Bảo Bảo, Lạc Lạc, Thẩm An Kỳ, Thú Kim Lân mắt xanh, Trương Tử Phòng nhìn thấy Diệp Thiên thoát khỏi ma chướng đều reo hò nhảy nhót vui mừng.

Nhưng Diệp Thiên còn chưa kịp vui mừng, cũng không kịp thở phào nhẹ nhõm thì một tay vòng vào lưng của Đoá Đoá, đè lên vết thương ở trên lưng cô ấy, anh đột nhiên cùng Đoá Đoá quay người lại, dùng toàn lực cho một chưởng bay cực nhanh đến, vẫn muốn quay lại ma chưởng trong người Diệp Thiên.

Theo một quyền này của Diệp Thiên đánh ra, chỉ nhìn thấy một quyền ảnh khủng ba giống như một mãnh thú mông muội, hung hăng đánh về phía ma ảnh.

Giây tiếp theo.

Quyền ảnh rắn chắc đánh vào người ma ảnh.

Bùm!

Ma chướng thoát khỏi thân thể rất mạnh mẽ hung hãn, trực tiếp nổ thành đoàn khí màu đen.

Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Ma chướng vô cùng khủng bố, ngay cả khi nó bị nổ tung, nếu không giải quyết thêm thì vẫn có thể tụ lại cùng nhau lại trở thành ma chướng, nếu như chiếm hữu cơ thể của người nào thì sẽ trở thành ma đầu.

Thế là, Diệp Thiên vút lên trời cao nổi lên một câu bùa chú xua đuổi ma thần ra ngoài.

Chỉ thấy phù văn nổ tung.

Ngay sau đó.

Rắc rắc!

Trong hư không giống như đang nổ ra như bắn pháo.

Chỉ thấy những ma khí này muốn tụ tập cùng một chỗ, dưới ảnh hưởng của bùa xua đuổi ma thần đều bị xua tan thành không khí.

Lúc này, Diệp Thiên mới thúc giục tiên pháp làm lành lại miệng vết thương xuyên qua sau lưng Đoá Đoá.

Sau khi lấp kín mặt sau của miệng vết thương, lúc này Diệp Thiên ôm lấy công chủ Đoá Đoá, sau đó ngồi dưới đất để Đoá Đoá tựa vào lòng mình, sau đó anh thúc giục tiên pháp đè lên trái tim của Đoá Đoá để lấp kín vết thương ở trái tim cô ấy.

“Ba, ba không sao chứ?” Đoá Đoá yếu ớt hỏi.

Diệp Thiên gật đầu mà lòng còn sợ hãi nói: “Ba không sao, ngược lại là con đã doạ ba sợ chết khiếp rồi, mau ngồi khoanh chân ở trước mặt ba, ba sẽ giúp con nối tâm mạch bị cắt đứt.”

Đoá Đoá khẽ cúi đầu, mặc dù cô ấy còn rất yếu và mí mắt cũng không thể nhấc lên được, nhưng ba cô ấy đã trở lại bình thường và làm cho cô ấy rất vui, vì vậy cô ấy mới cố gắng không ngủ thiếp đi.

Ngay sau đó, với sự trợ giúp của Bảo Bảo, Lạc Lạc chạy tới, Đoá Đoá ngồi khoanh chân trước mặt Diệp Thiên, nhắm mắt lại.

Diệp Thiên lập tức thúc giục tiên pháp, một luồng ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay bắn ra giống như một tia chớp màu vàng. Một đầu nhập vào trái tim của Đoá Đoá, một đầu kết nối với đầu ngón tay của Diệp Thiên.

Sau một loạt thao tác, tất cả tâm mạch bị kiếm cắt đứt của Đoá Đoá đã được nối lại.

Sau khi Diệp Thiên cất ánh sáng vàng đi, cả cơ thể Đoá Đoá mềm nhũn ra nhưng cũng may được Diệp Thiên kịp thời ôm vào lòng.

“Ba. Đoá Đoá, em ấy...?”

Bảo Bảo, và Lạc Lạc đều đồng thanh hỏi.

“Đoá Đoá đã mất quá nhiều máu vàng, tạm thời hôn mê, giống như mẹ con trước đây, nhưng đây là Bắc Hàn, có luyện chế dược cửu chuyền hoàn hồn đan, một lát nữa ba phải đi luyện đan, dùng trong vài ngày là Đoá Đoá có thể tỉnh lại.” Diệp Thiên nói.

Mọi người nghe thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Thiên vuốt ve đôi má tái nhợt của Đoá Đoá mà tay vẫn không ngừng run rẩy, anh thực sự sợ hãi trước cô gái ngốc nghếch này.

Cũng may mắn là ngoại trừ tổn thương Thất Khiếu Linh Lung sau này có thể là không thể kích phát ra hào quang thì còn lại không có gì cả.

Xem như là vô cùng may mắn trong bất hạnh.

Vì thế, Diệp Thiên ôm lấy Đoá Đoá, giao cho Bảo Bảo,: “Ôm lấy em gái của con.”

“Vâng ba!”

Bảo Bảo, lập tức đón lấy Đoá Đoá, ôm cô ấy vào lòng, ánh mắt vô cùng ôn nhu tràn ngập tình yêu vô tận đối với cô em gái này.

Nếu như không có em gái hy sinh bản thân mình đổi để ba quay về thì bọn họ đã không còn ba nữa.

Mà lúc này, sau khi giao Đoá Đoá cho Bảo Bảo,, Diệp Thiên đột nhiên quay người lại, nhìn về phía Thú Kim Lân mắt xanh, ánh mắt anh lập tức trở nên lạnh lùng.

Phù phù!

Hai chân Thú Kim Lân mắt xanh mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, đập đầu xuống, giọng run run nói: “Tôn thượng, thuộc hạ đã sai rồi, xin tôn thượng trách phạt.”

“Ông không sai.”

Diệp Thiên thản nhiên nói: “Kết quả này chính là kết quả tốt nhất, tôi không những không chết mà tu vi còn tăng tới nửa bước cảnh giới Chân Tiên, mà Đoá Đoá cũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng tôi cũng không cảm tạ ông bởi vì Đoá Đoá là bảo bối ở trong trái tim tôi, tôi không thể nhìn được cảnh con bé bị tổn thuưưởng mà ông lại làm cho con bé suýt nữa mất mạng, phạt thì chắc chắn phải phạt.”

Nói dứt lời.

Rầm rầm!

Thú Kim Lân mắt xanh bị Diệp Thiên đập mấy trăm đấm ngã ở trên mặt đất giống như một con chó chết, chiếc lưỡi dài duỗi ra, vừa thở hổn hển vừa khóc nức nở.

Diệp Thiên lúc này nhụt chí, ném cho ông ta một bình đan dược.

Thú Kim Lân mắt xanh vội vàng nhặt lên, mở ra, đổ hết một lọ ra thì ngay lập tức sinh khí dồi dào.

Mà lúc này, một âm thanh hỗn loạn truyền đến.

Rõ ràng là Ngô Cẩm Trình, con trai của Huyền Đế Tông, cùng với Cửu trưởng lão của Huyền Đế Tông dẫn một đám tu sĩ trong thành đến vây quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.