Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 722: Chap-728




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 729: Thiên Địa Liệt!​

“Lợi hại! Sư tổ Huyền Thanh quá lợi hại rồi!”

“Diệp Bắc Minh, cho cậu ngang ngược kiêu căng này, cho cậu có được cơ hội trong tay này, ở trước mặt sư tổ Huyền Thanh, cậu chỉ là một tên cặn bã mà thôi, sư tổ Huyền Thanh muốn lấy mạng của cậu, còn dễ hơn việc bóp chết một con kiến đấy!”

“Hả giận! Thật là hả giận! Vẫn là Chân Tiên lợi hại, ngược đãi Diệp Bắc Minh như một con chó vậy, tôi ngược lại muốn xem thử, cậu ta còn có thể chống đỡ được bao lâu! Ha ha ha!!!”

“.…..”

Tất cả mọi người ở Thiên Đế Tông đều cực kỳ vui vẻ, sư tổ Huyền Thanh chỉ cần đưa tay nhấc chân một cái, đã đánh Diệp Bắc Minh chảy máu rồi, nếu như thật sự tấn công, chẳng phải sẽ giết chết Diệp Bắc Minh ngay trong chớp mắt sao?

Trong chốc lát, bọn hắn chỉ cảm thấy niềm vui mừng đến quá đột ngột rồi.

Có một Chân Tiên đứng lên ra mặt thay cho bọn hắn. Đã có đầy đủ sức mạnh, cũng không cần phải lo lắng rằng mình sẽ chết ở trong tay Diệp Bắc Minh nữa.

Những tu sĩ ở trong thành, cũng cảm thấy trở nên sôi động hẳn lên vì điều này.

“Cũng nhờ có Chân Tiên giúp đỡ, tiện tay vỗ ra một chưởng, đã đánh Diệp Bắc Minh thành dáng vẻ này rồi. Nếu như vỗ thêm vài chưởng ra nữa, chắc chắn sẽ đánh chết Diệp Bắc Minh!”

“Chân Tiên mà không lợi hại, còn có thể gọi là Chân Tiên sao? Chỉ có thể trách Diệp Bắc Minh xui xẻo mà thôi, nếu như sư tổ Huyền Thanh không xuất hiện đúng lúc, có lẽ vào lúc này cả Thiên Đế Tông đã chết sạch hết rồi.”

“Tuy rằng Diệp Bắc Minh bị thương nghiêm trọng bởi một chưởng này. Nhưng mà vẫn khâm phục cậu ta có thể chống đỡ được một chưởng của Chân Tiên, vẫn chưa bị đánh đến nổ tung, cũng đã vô cùng mạnh rồi, thảo nào cậu ta dám đi vào cái bẫy do Thiên Đế Tông bày ra, thật ra cũng rất có bản lĩnh đấy, chỉ là vận may không tốt mà thôi.”

“.…..”

Ở trên đỉnh của Thông Thiên Lầu.

“Cái tên Diệp Bắc Minh đáng chết này, hại chết phái Huyền Đế chúng ta rồi, nếu như không phải do ý kiến rách nát của cậu ta, chúng ta cũng sẽ không cần phải tấn công phái Thần Đế, cũng sẽ không rơi vào kết cục có nhà cũng không thể về như bây giờ, nếu như cậu ta chết rồi, vậy thì sau này chúng ta phải sống trong những ngày tháng trốn chạy rồi, chết rồi cũng phải kéo chúng ta xuống làm đệm lưng, thật là một con chó đầy mưu mô……”

Cửu trưởng lão của phái Huyền Đế ngồi ở dưới đất như một người mất ba mất mẹ, trong miệng không ngừng lải nhải, nói ra những lời chỉ trích.

“Đủ rồi cửu trưởng lão!”

Ngô Cẩm Trình nói với vẻ mặt cầu xin: “Đừng có lẩm bẩm nữa có được hay không? Đầu óc cũng nghe những lời lải nhải của ông đến phình to ra rồi, ai mà có thể ngờ được sẽ nhận được kết quả như thế này chứ?

“Nếu như Huyền Đế có thể dự đoán trước được, cũng sẽ không làm như vậy rồi, nếu như Diệp Bắc Minh có thể dự đoán trước được, cũng sẽ không chạy đến Thiên Đế Tông rồi, chỉ có thể nói rằng vận may của Thiên Đế Tông quá tốt.”

“Bây giờ niềm hy vọng duy nhất, chính là đợi xem có phép lạ nào xảy ra mà thôi, nếu như không có, sau này chỉ có thể chạy trốn đến tận chân trời mà thôi.”

“Còn có phép lạ con khỉ gì nữa!” Cửu trưởng lão khóc lóc ê chề nói: “Anh đừng có nói với tôi là, anh đang đợi một Chân Tiên nào đó xuất hiện để giúp đỡ Diệp Bắc Minh đấy, đó là chuyện không thể nào xảy ra được, xác suất của điều này còn nhỏ hơn so với việc Diệp Bắc Minh bị Tiên Hải Mê Tông đánh trúng đấy, dù có muốn cũng không muốn phép lạ như thế này xảy ra đâu!”

Ngô Cẩm Trình: “……”

Trong lòng của anh ấy quả thật đang cầu nguyện sẽ có một Chân Tiên xuất hiện từ trong không trung một lần nữa để giúp đỡ Diệp Bắc Minh, thế nhưng không thể không đồng ý rằng cửu trưởng lão nói rất đúng, xác suất có thể xảy ra của điều này gần như bằng không, sẽ không xảy ra một chuyện trùng hợp đến như vậy đâu.

“Xem ra là trời muốn tiêu diệt Diệp Bắc Minh, trời muốn tiêu diệt phái Huyền Đế của tôi rồi!”

Ngô Cẩm Trình cảm thấy tuyệt vọng mà nhắm đôi mắt lại.

Lúc này ở trong Thiên Đế Tông.

“Ba!”

“Diệp Thiên!”

Ba người anh em Đóa Đóa bọn họ, còn có Thẩm An Kỳ, đều bay xuống từ trong hố sâu. Bọn họ tụ lại với nhau, nhận lấy sự bảo vệ của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhìn thấy Diệp Thiên bị đánh bị thương nằm ở dưới đất, đều kinh ngạc mà kêu lên.

“Ba không sao.”

Từ trước đến nay, Diệp Thiên luôn là hình ảnh kiên cường nhất, lợi hại nhất ở trong mắt của những đứa con của anh. Anh không muốn đứa con của anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này, liền đâm Tiên Khấp Kiếm xuống mặt đất, chống thân thể như tấm gỗ mục nát của mình đứng lên, đưa cánh tay lên mà lau đi vết máu ở bên khóe miệng.

Một chưởng này, quả thật đã làm anh bị thương không nhẹ, khiến cho các cơ quan nội tạng của anh như muốn nổ tung ra vậy.

Anh lướt mắt nhìn một cái, nhìn thấy trên gương mặt vợ con đều tràn đầy nước mắt, anh không thể có lý do để bỏ cuộc được, anh phải trở nên kiên cường mà sống tiếp, mở ra một con đường sống vì vợ con của mình.

Thế là, anh vừa thôi thúc thần niệm, một quả hồ lô bay ra, nắp hồ lô tự động mở ra, một loạt Đại Nguyên Khí Đan bay vào trong miệng của anh.

Sau khi uống những viên đan dược của hồ lô vào, dưới tác dụng của đan dược, những cơ quan nội tạng bị chấn động đến vỡ nát của anh bắt đầu dần dần khôi phục lại.

“Ha ha!”

Lúc này sư tổ Huyền Thanh cười nói: “Cậu còn muốn hồi phục vết thương à, muốn chịu thêm mấy đòn của bản tiên nữa sao?”

Diệp Thiên cầm lấy thanh kiếm, hầm hừ nói: “Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, nhớ lại năm xưa, một khi Diệp Bắc Minh tôi nổi giận lên. Loại rác rưởi như cậu liền tan thành trăm mảnh ngay lập tức.”

“Vì vậy ông đừng có mà khoái chí quá sớm, nếu như ngày hôm nay tôi không giết được ông, chết ở trong tay ông, một trăm năm sau. Không cần biết ông trốn ở hành tinh nào, tôi cũng sẽ tìm thấy ông, lột da của ông ra, tôi cũng sẽ tìm ông trả thù, dùng máu thịt và linh hồn của ông để luyện đan, khiến cho ông bị biến thành rác rưởi. Mãi mãi không được đầu thai!”

“Láo xược!”

Thiên Đế nghe thấy vậy liền tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói khoác lác để đe dọa sư tổ của phái Huyền Thanh tôi sao, cậu cho rằng sư tổ Huyền Thanh dễ bị dọa sợ đến như vậy à? Tôi nói cho cậu biết, không có tác dụng gì đâu, những lời đe dọa chỉ sẽ khiến cho cậu chết nhanh hơn, chết một cách thảm hơn mà thôi!”

“Ha ha!”

Diệp Thiên nhếch miệng mà nở một nụ cười mỉa mai: “Bây giờ ông có thể xem như là lời đe dọa, thế nhưng một trăm năm sau, ông sẽ biết rằng những lời nói của tôi vào ngày hôm nay, có phải là đang đe dọa hay không thôi.”

Diệp Thiên đang chuẩn bị cho hai điều.

Một, anh đang kéo dài thời gian, để cho vết thương hoàn toàn khôi phục, dùng hết sức lực để tấn công, xem thử có cơ hội để phá vỡ trận pháp, để cho thê nhi của anh trốn khỏi Bắc Hàn hay không.

Hai, anh quả thật cũng muốn đe dọa đối phương, để xem đối phương có đủ thông minh rồi buông tay cho việc này hay không, nếu như ngừng tay, vậy thì liền bỏ qua vụ việc này, nếu như không chịu ngừng tay, cứ muốn tính mạng của Diệp Bắc Minh anh, thì cùng lắm lại mượn xác để sống lại một lần nữa. Sau đó tu luyện một trăm năm, đợi đến ngày trở thành Chân Tiên, mới đến trả thù.

Đối với một con quái vật đã sống được hàng trăm ngàn năm mà nói, khoảng thời gian mấy trăm năm chỉ là một việc búng tay một cái mà thôi, không hề cảm thấy lâu một chút nào.

“Hừ!”

Sư tổ Huyền Thanh hầm hừ nói: “Cậu chỉ đang đe dọa bản tiên mà thôi, nhưng mà bản tiên cũng không phải là một con kiến nhỏ nhoi mà cậu muốn đe dọa thì có thể đe dọa được, còn muốn một trăm năm sau tìm đến bản tiên để trả thù sao, cậu cho rằng bản tiên sẽ cho cậu cơ hội để trả thù à?”

“Cậu sai rồi, bản tiên sẽ đập nát thân thể của cậu trước, giam cầm nguyên thần của cậu, đục khoét bằng Cửu Thiên Lôi Hỏa, khiến cho cậu ngay cả cô hồn dã quỷ cũng không thể làm được”

Nói xong, ông ta liền nắm bàn tay thành nắm đấm rồi dữ dội đánh tới.

Ngay trong chớp mắt, một bóng hình của nắm đấm khổng lồ. Mang theo sức mạnh long trời lở đất, đánh về phía Diệp Thiên một cách dữ dội.

“Ba!”

Đóa Đóa hoảng sợ mà kêu lên một tiếng, dẫn theo nhóm người và chạy về phía Diệp Thiên.

Cùng lúc đó, cả người Diệp Thiên cũng run lên.

Một giây sau đó!

Rầm!

Nắm đấm đánh vào Thất Sắc Hào Quang ở xung quanh người Đóa Đóa, bị biến thành không khí, mà Diệp Thiên đã vượt lên trên đỉnh đầu của Đóa Đóa, được bao bọc bởi Thất Sắc Hào Quang từ trên người Đóa Đóa.

“Không ngờ rằng, lại còn do Thất Khiếu Linh Lung tâm có thể phá vỡ trận pháp này, để cho cậu ta thoát được một nạn này.” Sư tổ Huyền Thanh híp đôi mắt lại.

Sau đó ông ta lại nói một cách khinh thường: “Chỉ là tạm thời mà thôi, đợi đến khi Thất Sắc Hào Quang biến mất, tôi sẽ tiễn cậu xuống dưới địa ngục.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười lên nói: “Vậy thì tôi tặng ông một chiêu trước rồi mới tính tiếp!”

Vừa nói xong, anh giơ cao Tiên Khấp Kiếm lên, bước ra khỏi Thất Sắc Hào Quang, thôi thúc chân nguyên đang cuộn trào ở trong cơ thể, đưa vào trong thanh Tiên Khấp Kiếm.

Ngay trong chớp mắt, Tiên Khấp Kiếm liền trở nên to hơn gấp ngàn lần, xông đến bên rìa của trận pháp, thanh kiếm mang theo ánh cam rực rỡ, giống hệt như ánh sáng của thần phật mà chiếu xuống mặt đất thành một mảnh vàng rực rỡ, tất cả mọi người đều được gột rửa ở dưới ánh sáng của thanh kiếm, như đang gột rửa cả vực sâu của địa ngục.

Ngoài sư tổ Huyền Thanh ra, tất cả mọi người ở trong thánh Thiên Đế giống như bị điểm huyệt vậy, không hề nhúc nhích một chút nào, nguy cơ chết chóc nồng đậm đang tràn ngập cả cơ thể của bọn hắn, khiến cho bọn hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh như mưa.

“Kiếm quyết thật lợi hại!”

Sư tổ Huyền Thanh không khỏi cau mày lại, dưới ánh sáng đang gột rửa, tuy rằng ông ta không bị ảnh hưởng, thế nhưng cũng cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm nồng đậm.

“Xem thử là thanh kiếm của em nhanh hơn, hay là nắm đấm của tôi nhanh hơn!”

Sư tổ Huyền Thanh lại ra hết sức lực mà đấm ra một lần nữa.

Rầm ầm ầm!

Bóng hình của nắm đấm giống như một con rồng hung tợn gầm lên, lao về phía Diệp Thiên với tốc độ ánh sáng, chỉ ngay trong chớp mắt đã đến gần Diệp Thiên, Đóa Đóa muốn bay lên để chặn lấy, thế nhưng căn bản không phản ứng trở lại được.

“Chiêu thức thứ sáu của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, Thiên Địa Liệt!”

“Chém!”

Diệp Thiên hét lớn lên một tiếng, hai tay nhấc kiếm lên rồi hung hăng chém xuống.

Vút!

Bóng hình của nắm đấm đang lao tới một cách dữ dội với tiếng gió rít lên, bị cắt ngang qua như cắt một miếng đậu phụ, ngay lập tức tan thành mây khói,vậy mà dường như thanh kiếm khổng lồ không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, xé nát đai đen rộng đền cả trăm thước ở trong không trung, để lộ ra nhát nhém dài ngàn mét về phía sư tổ Huyền Thanh.

“Thật mạnh!”

Vẻ mặt của sư tổ Huyền Thanh ngay lập tức thay đổi, khi nhìn thấy sắp bị chém trúng, ông ta không hề quan tâm đến điều gì nữa, nhanh chóng lắc mình một cái, mau chóng nhảy ra xa mấy công lí từ trên lưng con Bạch Tượng.

0,01 giây sau.

Vút!

Thanh kiếm khổng lồ chém vào con Bạch Tượng, con Bạch Tượng ngay lập tức bị chém nát thành sương máu.

Ngay sau đó!

Rầm!

Thanh kiếm khổng lồ chém xuống đất.

Một vách núi rộng cả trăm thước, sâu đến mấy chục thước được hình thành ngay lập tức, rồi kéo dài ra, ngay lập tức chia đôi cả mảnh đất rộng mấy ngàn công lí vuông của Thiên Đế Tông.

Một giây sau đó!

Rầm ầm ầm!

Hộ Tông Đại Trận mà Chân Tiên đã bày ra, giống như một trái dưa hấu bị chém đứt lìa, bị nứt vỡ ngay trong chớp mắt, linh lực của trời đất giống như nước mà trút vào bên trong.

Khiến cho kẻ thù phải khiếp sợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.