Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 728: Quỳ xuống tự sát, để tạ lỗi thiên hạ
Ở Bắc Hàn tính đến giờ, tổng cộng có bốn bị chân tiên hợp đạo.
Vị Huyền Thanh lão tổ này, chính là vị thứ tư, cũng là vị chân tiên lão tổ thứ hai của Thiên Đế Tông.
Vào đến chân tiên hợp đạo, thọ nguyên vô hạn, có thể cùng tuổi với đất trời. Thực lực so với tu sĩ đại viên mãn hóa thần không biết mạnh hơn gấp mấy lần.
Thiên Đế Tông đã từng làm thực nghiệm, chân tiên một huy tụ. Có thể đánh tu sĩ đại viên mãn hóa thần bay xa một trăm nhìn km, chân tiên hét lớn một tiếng, có thể làm vỡ ngũ tạng của tu sĩ đại viên mãn hóa thần.
Đang bên bờ nguy hiểm, chân tiên đến, Thiên Đế sao có thể không kích động? Sao có thể không vui mừng? Sao có thể không mừng như điên?
Bấm tay một cái, phá giải được lực uy hiếp của tiếng chuông, giết Diệp Bắc Minh, chẳng phải là dễ như lấy đồ trong túi sao?
“Ha ha ha!!!”
Lúc này, toàn bộ hóa thần may mắn sống sót còn trong Thiên Đế Tông đều đang vui sắp rồ rồi.
“Huyền Thanh lão tổ quay lại thật đúng lúc! Chúng ta coi như là không phải chết rồi!”
“Các người nhìn đi! Kiếm của Diệp Bắc Minh đen hết rồi! Bây giờ chắc là không đáng sợ đến vậy đâu nhỉ? Ha ha ha!”
“Vừa cho rằng cậu ta có khả năng, bảo cậu ta dừng tay, không nên đuổi cùng giết tuyệt, giờ thì biết sợ đã muộn rồi. Ngày chết của cậu ta đã đến rồi!”
“…”
Hóa thần may mắn sót lại, và hóa thần bị phá hủy thân thể chỉ còn lại nguyên thần, mỗi một người đều nhìn về phía Diệp Thiên bằng ánh mắt trêu tức.
Thú Kim Lân mắt xanh và Trương Tử Phòng, cơ thể đều đang run lên bần bật, giống như gặp quỷ vậy, vội vàng lui về bên cạnh Diệp Thiên.
“Làm sao giờ tôn thượng? Đây thật sự là một chân tiên, dù cho chỉ là chân tiên tinh phẩm kim đan sở hóa, chỉ bằng một ngón tay của ông ta đã có thể phá được hiệu quả nhiếp hồn của cửu chuyển nhiếp hồn linh, đủ để nói rõ thực lực của ông ta chênh chúng ta rất nhiều rất nhiều lần.”
Thú Kim Lân mắt xanh nói bằng giọng run rẩy.
Diệp Thiên trầm mặc không nói.
Sắc mặt nặng nề vô cùng!
Anh không tài nào ngờ được, lúc này, giữa trời lại xuất hiện một chân tiên, như này đúng thật là nộp mạng rồi!
Mặc dù chỉ là một chân tiên hợp đạo nhập môn sơ kỳ, nhìn thì như chênh ông ta một cảnh giới, nhưng thực ra lại cách xa cả vạn dặm!
Tu vi hóa thần tiểu thành của anh hiện thại muốn giết chân tiên khó như lên trời vậy.
Trừ phi anh có tu vi ở hóa thần đỉnh cấp, may ra còn có một phần thắng, nếu không ngay cả khả năng nhổ một cọng râu của chân tiên cũng không có.
Hóa thần sang đến chân tiên, là cả một quá trình lột xác, tựa như rắn biến thành rồng, tu vi tăng vọt không chỉ một ít này kia, mà là tăng lên giống như bay lên vậy. Căn bản là anh không thể giết được một vị chân tiên với khoảng cách lớn như thế.
“Làm sao đây? Tôi nên làm như nào để giết ông ta? Bảo vệ con trai, con gái và vợ?”
Diệp Thiên lòng nóng như lửa đốt.
Mà Thiên Đế lại mang vẻ mặt phơi phới sắc xuân, trong lòng vui sướng, quỳ lạy Huyền Thanh lão tổ đang ngồi trên lưng voi trắng:
“Đệ tử tham kiến Huyền Thanh lão tổ, dập đầu tái lạy, cung nghênh Huyền Thanh lão tổ vinh quy cố hương!”
Các hóa thần ở đó cũng đều quỳ xuống lạy.
“Đệ tử tham kiến Huyền Thanh lão tổ, dập đầu tái bái, cung nghênh Huyền Thanh lão tổ vinh quy cố hương!”
Một số tu sĩ nguyên anh may mắn thoát nạn cũng chạy hết đến quỳ xuống lạy.
“Đệ tử tham kiến Huyền Thanh lão tổ, dập đầu tái bái, cung nghênh Huyền Thanh lão tổ vinh quy cố hương!”
Thanh thế to lớn, xuyên khắp toàn thành, khiến toàn thành trấn động!
“Cái gì? Huyền Thanh lão tổ của Thiên Đế Tông quay lại rồi? Không phải ông ta mười nghìn năm trước độ kiếp thành chân tiên, phi thăng lên tiên giới sao? Sao lại trở về rồi?”
“Chân tiên trở về, Thiên Đế Tông được cứu rồi, xem ra là ông trời không muốn diệt Thiên Đế Tông mà!”
“Diệp Bắc Minh quá xui xẻo đi? Vốn nắm chắc phần thắng, kết quả Thiên Đế Tông bỗng nhiên có một chân tiên trở về, như này thì cán cân nghiêng hẳn về phía Thiên Đế Tông. Diệp Bắc Minh có mà chạy đằng trời!”
“…”
Vô số tu sĩ trong thành đang bàn tán, ai cũng nhận định là quả này Diệp Thiên xong đời rồi.
Có rất nhiều người, dùng đá truyền âm báo lại tin tức này cho bằng hữu.
Mà lúc này trên tầng cao nhất của Thông Thiên Lâu, Ngô Cẩm Trình và Cửu trưởng lão, và một nhóm cao tầng của Thông Thiên Lâu, toàn bộ đều kinh ngạc đến ngớ người, trợn mắt há hốc mồm nghe âm thanh ồn ào ở Thiên Đế Tông phát ra từ truyền âm.
“Xong rồi! Như này là xong rồi!”
Cửu trưởng lão lảo đảo suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất, cả người cứ như rút mất sức lực, nhất thời trở nên chán chường, trong miệng thì thầm nói rằng: “Huyền Thanh lão tổ của Thiên Đế Tông, mười nghìn năm trước đã thành chân tiên phi thăng lên tiên giới, lúc này trở về, không chỉ mình Diệp Bắc Minh sẽ chết, nếu như để ông ta biết Huyền Đế Tông chúng ta hợp tác cùng Diệp Bắc Minh, thì ngày cả Huyền Đế Tông chúng ta cũng phải chịu tai ương!”
“Vậy ông còn không mau gửi truyền âm cho Huyền Đế. Hỏi xem ông ấy đã ra tay chưa, nếu như chưa ra tay, bảo Huyền Đến mau chóng dẫn người lùi lại đi!” Ngô Cẩm Trình gào khàn cả giọng.
“Được được được!”
Cửu trưởng lão gật đầu như bổ củi, lập tức gửi truyền âm cho Huyền Đế.
“Có phải Diệp Bắc Minh đã diệt được Thiên Đế Tông rồi không?” Huyền Đế hồ hởi hỏi. Một khi Thiên Đế Tông bị diệt, Thần Đế Tông cũng sẽ diệt vong, như vậy Bắc Hàn sau này, chỉ là của duy nhất Huyền Đế Tông thôi.
Nhưng không ngờ câu trả lời của Cửu trưởng lão khiến ông bị dọa suýt đánh rơi đá truyền âm xuống đất.
“Vốn dĩ Thiên Đế Tông sắp đến đường diệt vong rồi, kết quả Huyền Thanh lão tổ của Thiên Đế Tông đột nhiên trở về.”
“Gì cơ!”
Huyền Đế như nghe sét đánh bên tai: “Là vị Huyền Thanh lão tổ đã thành chân tiên phi thăng lên tiên giới của mười nghìn năm trước sao?”
"Đúng vậy Huyền Đế."Cửu trưởng lão vội nói: "Các ông đã ra tay với Thần Đế Tông chứ, nếu như chưa thì mau chóng rút lui, thế cục có biến đổi lớn rồi."
“Phần lớn cao thủ của Thần Đế Tông đều đã qua bên Thiên Đế Tông. Chỉ còn mấy lão tổ trấn thủ, cũng sắp bị chúng ta san phẳng rồi, còn rút lui kiểu gì?” Huyền Đế ảo não nói.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa? Tìm mấy người chịu tội thay, chờ khi Diệp Bắc Minh bị đánh chết lại thông báo cho tôi, đến lúc đó tôi giải tán tông môn, chia mọi người chạy trốn bằng nhiều hướng, có thể chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, việc đến nước này đã không còn đường rút lui rồi!”
Dứt lời, Huyền Đế ngắt truyền âm.
Mà lúc này, bên trong Thiên Đế Tông.
“Huyền Thanh lão tổ, sao bỗng dưng ông trở về vậy?”
Thiên Đế lúc này đã đứng dậy, vẻ mặt rạng rỡ hỏi.
“Bản tiên ở tu tiên giới chân chính, học được rất nhiều thứ, mới biết đạo chính thống ở Bắc Hàn của chúng ta thấp kém như vậy, ngay cả đạo thể cũng không có, cho nên bản tiên đã thu thập một số luyện chế đan phương của đạo thể đan trở về, dự định về Thiên Đế Tông một chuyến, thì phát hiện Thiên Đế Tông đang bị giết hại.”
Huyền Thanh lão tổ chậm rãi nói, chỉ vào Diệp Thiên hỏi: “Đây là người ở đâu, vì sao đối xử tàn bạo với Thiên Đế Tông của tôi như vậy?”
Nhắc đến Diệp Thiên là Thiên Đế đã nổi cáu, bực tức chỉ vào Diệp Thiên nói: “Người này tên là Diệp Bắc Minh, là tông chủ của một tông môn nhỏ ở trái đất, mười lăm năm trước chúng tôi phát hiện một quặng đá ở trái đất ẩn chứa lượng lớn thiên tinh, đã phái mấy chục nghìn đệ tử đi trái đất khai thác quặng…”
“Sau đó, chúng tôi phát hiện đệ tử được phái đến trái đất bị cậu ta giết, nên toàn bộ Bắc Hàn đuổi giết cậu ta, nhưng do tọa kỵ của cậu ta chạy quá nhanh, đuổi suốt năm năm trời vẫn chưa giết được cậu ta.”
“Mấy hôm trước, bởi vì trùng hợp, một đoàn bốn người bên cậu ta đi vào trong tiên cung của Tiên Hải Mê Tung, gặp được cơ duyên, sau đó đã tìm đến giết Thiên Đế Tông của chúng ta.”
“Vốn dĩ từ khi bắt đầu, chúng tôi vẫn có thể chấn giữ được cậu ta. Bất ngờ, cậu ta lấy ra lục lạc, sau khi lắc lên chúng tôi đã không chịu nổi, thậm chí có cả triệu đệ tử dưới nguyên anh chết bởi tiếng chuông, ngay cả hóa thần đại viên mãn cũng không chịu nổi tiếng chuông này.”
“Vốn dĩ tôi đã cầu xin tha thứ. Nhưng cậu ta không những không buông tha cho chúng tôi, còn tuyên ba muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi, may mà Huyền Thanh lão tổ, ngài đuổi đến kịp thời, phá vỡ pháp lực từ pháp bảo của cậu ta, nếu không… nếu không chúng tôi đã chết hết sạch rồi.”
“Huyền Thanh lão tổ, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi đấy!”
Lúc nói đến đây, Thiên Đế cũng tủi thân mà khóc.
“Huyền Thanh lão tổ, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi đấy!”
Từng đệ tử của Thiên Đế Tông cũng cùng gào khóc.
“Các con đừng khóc, nếu để lão tổ ta đụng đến rồi, tất nhiên phải làm chủ cho các em, đứng ở một bên nhìn, xem lão tổ ta đây xử cậu ta như nào.” Huyền Thanh lão tổ nói.
“Vâng! Huyền Thanh lão tổ!”
Đám người vui mừng, lập tức rút lui về phía sau voi trắng.
Huyền Thanh lão tổ nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Diệp Bắc Minh đúng không, cậu tàn sát cả triệu đệ tử thuộc tông phái của ta, có phải nên quỳ xuống tự sát, để tạ lội thiên hạ hay không?”
Diệp Thiên không trả lời ông ta, dùng thần niệm gửi tin tức cho Thú Kim Lân mắt xanh và Trương Tử Phòng: “Quay về bên cạnh Đóa Đóa, lập tức kích phát thất khiếu lung linh tâm của con bé.”
“Vậy còn ngài, tôn thượng?” Thú Kim Lân mắt xanh gửi lại tin tức.
“Tạm thời mày đừng quan tâm, tôi sẽ thương lượng với ông ta rồi lại nói.” Diệp Thiên trả lời.
Thú Kim Lân mắt xanh và Trương Tử Phòng hai mắt nhìn nhau, lập tức hóa thành một quầng sáng bay vào trong hố sâu.
Có lẽ do Diệp Thiên không nói gì, Huyền Thanh lão tổ bình thản nói: “Nếu cậu không bằng lòng quỳ gối tự sát tạ tội, vậy bản tiên sẽ ngược cậu đến chết!”
Dứt lời, ông ta ngay cả pháp thân cũng lười mở ra, trực tiếp tung môt chưởng ra không trung.
Uỳnh rầm!
Không gian rung động.
Chỉ thấy một chưởng ảnh rất lớn, như núi như biển, đánh về phía Diệp Thiên.
Thấy vậy, Diệp Thiên cầm kiếm, thân thể bỗng nhoáng lên một cái, vẽ ra một đường parapol trên không trung, chém mạnh về phía chưởng ảnh đang đánh đến.
Choang!
Âm thanh va vào sắt vang lên.
Lửa tóe ra rất nhiều.
Mà chưởng ảnh đó, lại vẫn bền chắc như lúc đầu, không hề bị tổn hại, tiếp tục đánh về phía Diệp Thiên.
Chỉ trong 0.001 giây.
Rầm!
Chưởng ảnh đánh lên người Diệp Thiên.
Binh!
Âm thanh khó chịu vang lên.
“A!”
Diệp Thiên khó chịu kêu lên, cả người bay ra ngoài, chạm vào pháp trận lại bị bắn ngược trở về, ầm một cái quỳ rạp trên đất, phun ra một ngụm máu.
Dù cho có pháp bảo hộ thể, nhưng không cách nào hoàn toàn kiểm soát được pháp bảo tiên phẩm, phòng ngực không đủ mạnh, vẫn không đánh nổi một chưởng của chân tiên.
Đương nhiên, nếu như không có pháp bảo đỡ cho phần lớn đòn đó, một chưởng này đủ để đánh cho người anh biến thành mảnh vụn.
Ngũ trọng đạo thể, vẫn không đánh nổi một chưởng công kích của chân tiên.
“Hoan hô hoan hô!!!”
Thấy được Huyền Thanh lão tổ tùy ý dùng một chưởng đã đánh được Diệp Thiên phụt máu, khắp Thiên Đế Tông nháy mắt bùng nổ.