Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 72: Chap-72




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 72: Mau dừng xe! Sắp đậm phải người rồi!​

Tất cả mọi người đều có mong muốn, người giàu muốn giàu hơn, người có sức mạnh muốn mạnh hơn, xã hội có thể tiến bộ và vì điều này mà có những tranh chấp trên thế giới.

Ngụy Thông mất chưa đầy mười năm đã biến nhà Ngụy từ một gia tộc giàu có trở thành một trong tứ đại gia tộc ở Giang Châu, điều này đã rất đáng nể, nhưng ông ta không bằng lòng với hiện trạng, ông ta muốn tiêu diệt và thôn tính nhà họ Tần, tiếp quản sản nghiệp nhà họ Tần, để nhà Ngụy thống trị Giang Châu, thậm chí toàn tỉnh, thậm chí còn được xếp vào mười gia tộc đứng đầu cả nước.

Ý tưởng chắc chắn là tốt. Nhưng còn cả một chặng đường dài, không một gia đình nào phất lên trong một sớm một chiều mà phải có thời gian ổn định, từ 30 đến 40 năm đến hơn trăm năm.

Nhưng Ngụy Thông cấp tiến hơn. Ông ta tin rằng sự vươn lên của một gia đình không gì khác chính là tiền bạc, tiền bạc tương đương với sức mạnh, sức mạnh có thể giữ cả bầu trời.

Vì vậy ông ta muốn ăn tươi nuốt sống miếng bánh lớn của nhà Tần và bành trưởng tài sản của nhà họ Ngụy. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhưng Tần Chí Thành cáo già, chiêu mộ con rể khiến cho việc triển khai của hắn bị hoàn toàn gián đoạn, thêm vào đó Kim Thiên Hùng rút khỏi liên minh trấn áp nhà Tần, từ một quân bài đắc lực ông ta trở thành chướng ngại.

Nên ông ta nghĩ tới Hồng môn mà ngày trước mình không dám liên hệ, không ngờ được có thể liên hệ thành công. Hồng Môn đã cử ba vị sư phụ đến Giang Châu giúp Ngụy Thông, nhân tiện giúp chuyện làm ăn của Hồng Môn tiến vào thị trường Trung Quốc.

Tất nhiên ông ta biết rằng đây là con đường một đi không trở lại, nhưng một khi người ta bị lợi ích làm cho mờ mắt, họ sẽ làm được nhiều điều mà họ thậm chí không thể tưởng tượng được.

Lúc này, sau vài phút chạy vượt biển, ba cao thủ Hồng Môn đã đến bờ biển. "Long Đằng Tứ Hải." "Hồng Phúc Tề Thiên "

Đúng như khẩu hiệu của Ngụy Thông, và ba người họ buông lỏng cảnh giác. “Ngươi là Ngụy Thông?” Hồng môn phái trưởng lão hỏi. "Tôi chính là Ngụy Thông. Không biết nên xưng hô như thế nào với ba vị?" “Chung Nguyên, hai người họ là sư đệ của tôi Mai Lương và Hoàng Đức Long.” Vị sư phụ lớn tuổi chỉ tay về phía hai người, giới thiệu.

Lão già lưng gù hít một hơi, vẻ mặt có chút kinh hãi: "Chẳng lẽ ba vị lại là đồ đệ của Hồng Thiên Kỳ, đại sư phụ của Hồng Môn Đông Nam Á?" “Chính xác." Chung Nguyên gật đầu. "Tại hạ Cổ Hoài, đã nghe uy danh của Hồng môn phái, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không hề tầm thường, nhìn thực lực của ba vị sư phụ là biết rõ."

Lời nói của ông ta rất dễ nghe, Chung Nguyên bật cười nói: "Thầy ta đã đạt tới tắc nghẽn đỉnh phong cảnh giới biến hóa, nửa bước Vũ Trụ, nửa bước hoàn mỹ. Ta vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chứ không thể theo kịp thầy" "Sư phụ Chung khiêm tốn rồi, ngài mới ngoài sáu mươi tuổi đã đạt đến trình độ biến hóa, trước trăm tuổi chắc chắn có thể tiến đến bước hoàn mỹ!” Cổ Hoài ngưỡng mộ nói.

Bản thân hắn tuy đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng cũng chỉ là một cao thủ nửa bước mới bước vào viên mãn, so với Chung Nguyên cùng tuổi, ít nhất cũng phải thua đến 20 năm luyện công.

Đừng nhìn vào nội lực biến hóa hoàn mỹ đó, chỉ cách nhau có hai bước, nhưng muốn vượt qua hai bước này, khó như lên trời. "Chà, thực ra tài năng võ thuật của con trai tôi là Chung Cường còn trên cả tôi. Nó đã đạt đến sự hoàn hảo về nội lực khi chưa đầy bốn mươi tuổi. Thật đáng tiếc nó đã chết trong trận chiến ở Thượng Hải vài ngày trước. Tôi cảm thấy rất buồn!" Chung Nguyên ngẩng đầu lên và thở dài. Một chút ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm như đại bàng của ông ta. "Cái gì? Con trai của ngài đã chết ở Thượng Hải mấy ngày trước? Tại sao chúng tôi chưa bao giờ nghe nói về trận chiến ở Thượng Hải?" Cổ Hoài có vẻ ngạc nhiên. Một cao thủ với nội lực hoàn hảo đã bị giết. Vụ này chắc chắn không hề nhỏ.

Chung Nguyên nói: "Vài ngày trước, lãnh chúa Lâm

Nhược Tuyên nhờ con trai tôi dẫn người xuống biển Thượng Hải để thăm dò thực lực của Hải vương Thượng Hải Đỗ Đức Trọng. Vì nó lập được đại công, nên Đỗ Đức Trọng càng chú trọng đến việc trừ khử nó. Cuối cùng, hai bên hẹn nhau đến ven sông Giang Châu đánh một trận, giờ đến tro cốt của nó cũng không thể tìm thấy”.

Nói đến đây, Chung Nguyên mất kiểm soát cảm xúc, tức giận nói: “Đó là do Kim Thiện Hùng, chúng tôi đã cho người điều tra, chính ông ta đã đưa một sư phụ họ Diệp đến giúp đỡ đêm đó, không những giết con trai ta mà còn giết hàng chục đệ tử Hồng Môn. Ba người ta đến đây không chỉ để giúp ông Ngụy chiếm lấy vị trí đứng đầu Giang Châu, mà còn muốn khiến tên họ Diệp kia chết không toàn thây, xuống dưới âm ti làm nô lệ cho con trai ta."

Cổ Hoài và Ngụy Thông nhìn nhau, hai người đều ngẩn

Kim Thiện Hùng quen một sư phụ họ Diệp khi nào? "Ba vị sư phụ, đừng đứng đây hóng gió biển nữa, để tôi đưa mọi người về nhà họ Ngụy nghỉ ngơi trước. Hiện giờ vẫn chưa thể đích thân đến tận nơi để giết tên Kim Thiện Hùng đó. Nghe nói ông ta chôn rất nhiều bom mìn ở nhà. Chỉ cần sơ ý giẫm phải là nổ mất xác. Chờ khi tìm được cơ hội, chúng ta giết hắn cũng chưa muộn. ”Ngụy Thông nói.

Sau đó Chung Nguyên mời ba người lên một chiếc xe hơi sang trọng, tiến đến thẳng nhà họ Ngụy.

Khu biệt thự Vịnh Ngọc Long là khu bất động sản do tập đoàn Tần Thị phát triển, tuy giả bên trong khu biệt thự dành cho hôn lễ của gia đình Diệp Thiên là 36 triệu nhưng giá thực tế là hơn 50 triệu, được trang trí theo phong cách ra.

Châu Âu.. “Cha mẹ thì sao, sống thoải mái không?” Diệp Thiên cười hỏi trên số pha trong phòng khách sau bữa ăn. "Thoải mái, làm sao có thể không thoải mái. Đối với một ngôi nhà lớn như vậy, có nhà bếp lớn hơn nhà chúng ta trên đường Farme. Bảo mẫu, tài xế, nhân viên bảo vệ đều có. Mẹ thoải mái đến mức có chút khó chịu." Dương Thục Thanh cười. "Đúng vậy, đến đồ ăn, dọn dẹp đều không phải làm. Cha còn lo lắng sống tốt quá, khéo rảnh rỗi sẽ sinh bệnh" Diệp Diệu Hoa cười nói. "Ba mẹ, nếu hai người rảnh rỗi, có thể để tài xế đưa đi dạo phố.. Giang Châu được mệnh danh là thiên đường, có rất nhiều nơi để vui chơi. Con cũng có thể đến Farmer Road, nói chuyện với mấy người hàng xóm, nếu con và Diệp Thiên có thời gian, cũng có thể dẫn ba mẹ đi du lịch một chuyến. “Tần Liên Tâm ôn nhu nói. “Tâm Nhi đúng là hiểu chuyện” Dương Thục Thanh nói: “Thằng nhóc này vốn nói sẽ ở rể, mấy ngày nay tôi lo lắng không yên, tôi sợ nó sẽ bị bắt nạt như hồi ở nhà họ Giang. Bây giờ xem ra tôi lo lắng thừa thãi rồi. Tâm Nhi nhà chúng ta hơn gấp mười gấp trăm lần con nhỏ tiện nhân Trương Thủy Đồng đó. “Làm sao có thể so sánh Tâm Nhi với Trương Thủy Đồng chứ, một bên là người và một bên là động vật liệu có thể so sánh được không?” Diệp Diệu Hoa trừng mắt nhìn Dương Thục Thanh.

Ấn tượng của hai vợ chồng về Trương Thủy Đồng vô cùng tồi tệ, suýt nữa bị cô ta hại mất con trai, gia đình tan nát, hễ nhắc đến Trương Thủy Đồng là họ lại tức giận, nỗi giận không thể giải thích được.

Còn Tần Liên Tầm nhìn thấy cha chồng và mẹ chồng thích mình như vậy, không khỏi cảm thấy tự hào, từ thề rằng sẽ cùng với Diệp Thiên hiếu kính cha mẹ chồng thật tốt. Suy cho cùng cô cũng đã lấy đi đứa con trai duy nhất của hai vị trưởng lão, nên so với con dâu bình thường, cô càng phải đối xử tốt hơn với hai người.

Nói chuyện đến tận đêm khuya, Tần Liên Tâm đề nghị giúp ba mẹ chồng rửa chân khiến hai người không khỏi kinh hãi.

Nhưng dưới sự khăng khăng của Tần Liên Tâm, đôi vợ chồng già không còn cách nào khác đành đồng ý.

Kết qua, sau lần rửa chân này, đôi vợ chồng già đã xúc động bật khóc. "Vợ chồng ta tích được bao nhiêu phúc đức, cả đời, cả kiếp này mới có được đứa con dâu tốt như vậy!" Hai vợ chồng già cảm thấy vừa vui mừng, vừa xúc động lại vô cùng hạnh phúc. Đêm hôm đó, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm ngủ lại ở nhà ba mẹ. “Không ngờ em lại hiếu thuận đến vậy” Diệp Thiên nói xong liền ôm cô trên chiếc giường trắng muốt, vuốt ve chiếc đầu nhỏ tinh xảo của cô. "Nếu anh đối xử tốt với em, em sẽ đối xử tốt với cha mẹ anh gấp đôi, nếu anh dám đối xử tệ với em mà đi tìm người phụ nữ bên ngoài, em sẽ..." Tần Liên Tâm giơ nắm đấm nhỏ lên thì thào. "Có cô vợ xinh đẹp và tốt bụng như vậy, tại sao anh phải đi tìm một người phụ nữ khác chứ? Em nghĩ anh tệ bạc quá đó." Diệp Thiên cười gần. "Hừm, những gì đàn ông nói đều giống như gió thổi qua tai. Bố em trước đây đối xử rất tốt với mẹ em. Sau này, ông ấy nuôi một người phụ nữ bên ngoài cho đến khi em trưởng thành. Phụ nữ có đẹp đến mấy cũng sẽ như viên ngọc mất đi giá trị khi về già, anh đừng nói như vậy!" Cô nói như thể biết rất rõ về đàn ông.

Diệp Thiên cười nói: "Anh sẽ giữ cho em trẻ trung, giữ cho đôi chân của em thật đẹp, để cho tất cả phụ nữ trước mắt đều trở nên lu mờ, cho nên em không phải lo lắng anh sẽ lừa gạt em." "Hừm. Anh biết làm cho em vui đấy." Tần Liên Tâm đấm vào ngực Diệp Thiên, nói: "Muốn ăn thì mau ăn đi, nếu không em đi ngủ đó. Ngày mai ở công ty còn rất nhiều việc phải làm." "Được, vậy anh sẽ làm bánh hấp ăn nhẹ!"

Ngày hôm sau.

Sau một thời gian, mối quan hệ của Diệp Thiên và Tần Liên Tâm ngày càng tốt hơn. Cứ như đôi bạn trẻ đang yêu, đặc biệt là Tần Liên Tâm, cô không muốn rời xa Diệp Thiên, đến công ty cũng phải là Diệp Thiên đưa cô đi.

Diệp Thiên cũng rất sẵn lòng đưa đón Tần Liên Tâm đến thẳng công ty.

Khi đến bãi đậu xe của tập đoàn Tần, Tần Liên Tâm nhìn qua cửa kính ô tô có mấy chiếc siêu xe đang đậu trước cửa tập đoàn, trước siêu xe có hình trái tim được xếp lại từ các cánh hồng, đứng trước là một người con trai mặc vest trắng. “Tại sao lại là anh ta?” Tần Liên Tâm hơi nhíu mày. “Hắn là?” Diệp Thiên hỏi. "Vương Hằng, bạn học của em khi còn học MBA tại Harvard, người nhà của Kim Lăng Vương, gia đình rất giàu có, lúc đó ở nơi đất khách quê người, mối quan hệ của em với anh ta không tệ, anh ta thậm chí còn theo đuổi em. Sau đó, em biết cuộc sống của anh ta rất phóng túng, thường xuyên cặp kè với mấy người đẹp tóc vàng, em liền chia tay với anh ta. Em nghe nói anh ta làm ăn khá tốt ở Phố Wall trong hai năm qua, không ngờ hôm nay anh ta lại xuất hiện trước tập đoàn Tần Thị như vậy. " Liên Tâm nói không chút che giấu, cô không muốn Diệp Thiên hiểu lầm. “Nhìn dáng vẻ thì chắc là đến cầu hôn em. Diệp Thiên nhìn Tần Liên Tâm hỏi: “Có cần anh đuổi con ruồi nhặng này đi không? "Tất nhiên là cần." "Được, ngồi vững vào."

Vừa nói xong, Diệp Thiên liền nhấn mạnh chân ga, đột nhiên chiếc xe G phóng ra như tên lửa.

Tần Liên Tâm sửng sốt "Diệp Thiên, anh điên rồi! Mau dừng xe lại! Sắp đâm chết người rồi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.