Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 719: Chap-725




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 726: Xoay chuyển càn khôn!​

Diệp Thiên hận muốn phát điên!

Là bọn họ xâm lấn trái đất, hại chết mấy nghìn đệ tử của Tuyết Thần Tông!

Là bọn họ bắt con của anh đi, khiến cho anh quay về từ thiên hoang không cách nào đoàn tụ với con!

Là bọn họ vì giết anh, đã truy sát anh khắp Bắc Hàn trong năm năm trời!

Từng điều một dồn nén lại cùng một chỗ, khi đã bùng nổ ra là một trời lửa giận của Diệp Thiên. Chỉ có giết hết bọn họ, mới có thể hóa giải nỗi hận trong lòng anh!

“Gào!”

Diệp Thiên vừa nói xong, Thú Kim Lân mắt xanh há miệng gầm lên, một cơn gió mạnh giống như con rồng, cuồng bạo cuốn về hướng Đóa Đóa.

Cảm ứng được có tiên pháp đánh tới. Thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa lập tức tỏa ra hào quang bảy màu, ngay lập tức đã đập tan cơn gió mạnh như rồng ấy.

Sau đó, anh mở ra kết giới tứ tượng, bảo vệ Bảo Bảo,, Lạc Lạc và cả Đóa Đóa ở bên trong.

Cái này Diệp Thiên đã dạy cho cô bé lúc đến nơi.

Chỉ cần trước lúc hào quang của thất khiếu linh lung tam biến mất, dưới sự bảo vệ của hào quang này, có thể phá vỡ tất cả các loại tiên pháp. Kể cả trận chiến có mãnh liệt hơn nữa, dù có đánh đến long trời lở đất, hủy diệt tinh cầu, cũng không làm tổn thương được đến mấy đứa Đóa Đóa.

Như vậy, Diệp Thiên càng rảnh tay để thoải mái làm những gì cần làm.

Đương nhiên, trận chiến phải kết thúc trước khi hào quang biến mất, nếu không nhiều hóa thần như vậy ra tay, tính tàn phá tạo thành vẫn rất đáng sợ. Nếu trước khi hào quang biến mất vẫn chưa kết thúc trận chiến, hoặc diệt trừ được phần lớn bọn họ. Lúc đó có thể Đóa Đóa không sao, nhưng Bảo Bảo, và Lạc Lạc còn cả Thẩm An Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.

Có lẽ uy áp sinh ra khi các quyền va chạm nhau, độ chấn động cũng đủ để biến họ thành mưa máu, dù sao tu vi của họ quá thấp.

“Chỉ dựa vào ba người các em, cũng muốn giết bọn tôi, đừng có nằm mơ nữa!”

Thiên Đế xem thường, chỉ cảm thấy lời nói giết sạch bọn họ là mấy lời vớ vẩn, thế nhưng ông cũng không dám thả lỏng, quát nói: “Cùng xông lên cho tôi! Nghiền nát ba người bọn họ!”

Thiên Đế vừa ra lệnh, gần hai trăm thiên quân trên đỉnh hóa thần nhất loạt mở ra pháp thân, gần hai trăm pháp thân ba trăm sáu mươi trượng, mọc lên như rừng, đâm thẳng vào mây.

Còn có hơn nghìn thiên quân dưới đỉnh hóa thần, thiên quân dưới nhập môn, cũng từ những phương hướng khác của Thiên Đế Tông mở ra pháp thân, bao phủ toàn bộ bầu trời dưới trận pháp, làm tốt chuẩn bị giúp hỗ trợ tấn công.

Khi thấy nhiều pháp thân ba trăm sáu mươi trượng như thế đột ngột vươn lên từ mặt đất, xông thẳng vào mây, mấy chục tỉ người ở thành trì Thiên Đế Tông nháy mắt sôi trào.

“Hơn một nghìn thiên quân mở ra trận pháp giống nhau, quy mô chiến đấu lớn như vậy, mấy vạn năm qua ở Bắc Hàn, cũng chưa từng có thế trận khủng khiếp như vậy đâu nhỉ?”

“Diệp Bắc Minh như này, xem ra so với trong tưởng tượng của tôi kinh khủng hơn nhiều. Có thể khiến nhiều thiên quân cùng mở ra pháp trận giống nhau như thế, nói rõ được vẫn không thể dễ dàng coi thường thực lực.”

“Nhiều kiến cắn chết voi, kể cả Diệp Bắc Minh lợi hại đi nữa, rốt cuộc cũng khó thoát chết với Thiên Đế Tông. Thế nhưng không thể không bội phục dũng khí của Diệp Bắc Minh, biết rõ là cái bẫy, nhưng vì cứu con, không màng an nguy của bản thân, tình yêu của ba bao la như biển cả mênh mông, vẫn đáng để được kính trọng.”

“…”

Vô số người xôn xao bàn luận.

Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất của Thông Thiên Lâu ở thành trì này, mấy chục bóng người đứng trong vòng bảo vệ trên tầng cao nhất của tòa nhà, trông về phía trận đại chiến của Thiên Đế Tông đang bùng nổ. Các loại vũ khí thần binh, quyền và chưởng dồn hết về một nơi, nổ tung khiến khói bụi cuồn cuộn, trời đất rung chuyển dữ dội, khiến cho sắc mặt của họ nặng nề vô cùng.

“Đế tử, xem ra Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông chuẩn bị vô cùng chu đáo. Diệp Bắc Minh đừng nói là hủy diệt Thiên Đế Tông, chỉ e chính mình cũng chết ở trong Thiên Đế Tông.”

Ông chủ Lý của Thông Thiên Lâu này nói.

Đế tử Ngô Cẩm Trình của Huyền Đế Tông trầm mặc không nói, vô cùng lo lắng cho Thẩm An Kỳ.

Chính mắt cậu ở tầng cao nhất đã sớm nhìn thấy được Thẩm An Kỳ cũng đi theo. Mà hiện tại trận chiến quy mô lơn trong Thiên Đế Tông đang bùng nổ như thế, ra tay toàn là thiên quân hóa thần. Cậu không lo lắng cho tình trạng hiện tại của Thẩm An Kỳ thì là giả.

“Đế tử, báo tin cho Huyền Đế của chúng ta lui đi, không nên tin lời Diệp Bắc Minh, nếu bị người ta biết Huyền Đến mang hơn trăm hóa thần xâm nhập vào khu vực của Thiên Đế Tông, đợi khi Diệp Bắc Minh bị loại trừ rồi, thì sẽ ra tay với Huyền Đế Tông của chúng ta.”

Có vị trưởng lão của Huyền Đế Tông khuyên nhủ.

“Đợi xem thêm đi.” Ngô Cẩm Trình nói: “Pháp thân cao nhất đó là Diệp Bắc Minh, chỉ cần pháp thân đó còn đứng, thì vẫn có hi vọng. Một khi pháp thân ngã xuống, lúc đó thông báo cho Huyền Đế bọn họ rút lui cũng không muộn.”

“Ngã xuống là chuyện sớm muộn, nhìn vào quy mô và thế trận này, không cần nửa tiếng, Diệp Bắc Minh chết là cái chắc. Đế tử cũng đừng có bất cứ hi vọng gì với Diệp Bắc Minh chứ, thông báo cho Huyền Đế rút lui, Đế tử cũng nhân cơ hội rút lui, miễn cho sự bình bại lộ, đợi khi trận chiến kết thúc, lại không lui kịp nữa rồi.”

Vị trưởng lão đó tiếp tục tận tình khuyên bảo.

“Cửu trưởng lão, ý của bổn cung đã quyết, ông cũng đừng khuyên nữa. Nếu ông sợ, thì quay về tông môn trước đi.” Đế tử nói.

Cửu trưởng lão lập tức ngậm miệng.

Mà lúc này, trong Thiên Đế Tông đã đánh đến mức khói lửa tung trời.

Gần hai trăm vị hóa thần, một vòng trên mặt đất, một vòng trên không trung, cùng nhau xuất kích. Các loại nặng lượng từ khắp các hướng không một góc chết vây quanh bắn vào bên trong.

Ầm ruỳnh!!!

Quảng trường rộng ba bốn kilomet vuông, giờ khắc này, đã bị nổ thành một hố vừa sâu vừa to, Thú Kim Lân mắt xanh và Diệp Thiên căn bản không cách nào phá vỡ được vòng vây. Trương Tử Phòng còn bị nổ cho cả người phun máu, quần áo rách tứ tung, thật sự là không có cách nào, tốt nhất là chỉ trốn ở trong kết giới tứ tượng của Đóa Đóa.

Diệp Thiên có pháp bảo hộ thân tiên phẩm. Tuy rằng, hỏa lực của kẻ địch rất mạnh, nhưng cũng không làm gì được anh. Nhưng lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến hành động của anh, chỉ sợ từng nhát kiếm chém ra có thể chưa đợi được kiếm khí đánh trúng kẻ địch, thì đã bị chi chít các loại năng lượng đánh tan rồi.

Thú Kim Lân mắt xanh cũng như vậy, muốn phá ra một lỗ hổng, chưa đợi anh tấn công, đã bị một lố năng lượng đánh sâu vào trong, đánh đến mức hai mắt của Thú Kim Lân mắt xanh đầy sao.

Hơn một trăm đỉnh cấp hóa thần, hơn sáu mươi viên mãn hóa thần, mấy chục đại viên mãn hóa thần. Đội hình lớn mạnh như thế, e rằng thực lực của Diệp Thiên và Thú Kim Lân mắt xanh cũng ở trên bọn họ, nhưng chỉ có lác đác hai người, đối diện với nhiều đỉnh cấp hóa thần cùng liên thủ bao vây tấn công như vậy, cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

“Diệp Bắc Minh, ngừng tay chịu trói, giao ra cơ duyên, sẽ có thể tha cho cậu một mạng. Nếu không, bổn tọa ra lệnh một cái, là hơn một nghìn hóa thần từ nhập môn cho đến đỉnh cấp sẽ cùng nhau công kích các cậu. Như vậy thứ các cậu nhận được chắc chắn là sự hủy diệt, ha ha ha!!!”

Thiên Đế đắc ý cười nói.

“Hừ!”

Diệp Thiên khinh khỉnh nói: “Cho dù các người mưa rền gió dữ, tôi cũng có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời, muốn khiến Diệp Bắc Minh này dừng tay chịu trói, ông nghĩ nhiều rồi”

Dứt lời, Diệp Thiên hô lên với Thú Kim Lân mắt xanh ở trên miệng hố sâu: “Lấy cửu chuyển nhiếp hồn linh xuống đưa cho bổn tọa!”

Diệp Thiên ở trong Tiên Hải Mê Tung có được đến ba món pháp bảo thần binh tiên phẩm, một món chính là “Tiên Khấp Kiếm” anh đang cầm trong tay, một món là pháp bảo phòng ngự ở trên người anh, một món là lò luyện đan.

Tình thế trước mắt, ba món này cũng không có lợi để xoay chuyển thế cục, chỉ có pháp bảo cửu chuyển nhiếp hồn linh tiên phẩm anh làm ra năm đó, mới có cơ hội thế cục này xoay chuyển.

“Được thôi tôn thượng!”

Thú Kim Lân mắt xanh lập tức lấy xuống cửu chuyển nhiếp hồn linh ném xuống hố sâu, nhưng lại bị các loại năng lượng công kích ở trong hố sâu.

“Ha ha!”

Thiên Đế cười nói: “Cậu ngay cả chân tiên cũng không phải. Cho cậu pháp bảo thần binh tiên phẩm, cậu cũng không phát huy hết được thực lực thực sự, muốn gỡ được nút chết trước mắt, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Thiên Đế, đừng nói lời vô ích với cậu ta. Cứ bảo thẳng hơn một nghìn hóa thần, toàn lực hỗ trợ công kích Diệp Bắc Thần, phòng ngự của cậu ta có cao tới đâu, cũng có lúc bị phá vỡ. Lúc đó cậu ta nhất định sẽ thịt nát xương tan. Chúng ta cũng có thể nhặt pháp bảo thần binh tiên phẩm của cậu ta.” Thần Đế nói.

“Tôi đang lo phá hỏng luôn cả pháp bảo tiên phẩm trên người cậu ta, không thì đã sớm hạ lệnh để hơn một nghìn hóa thần trợ giúp công kích rồi.” Thiên Đế đau lòng nói.

“Nhưng cậu ta không buông tay chịu trói, ông không phá vỡ pháp bảo tiên phẩm trên người cậu ta, sao có thể giết cậu ta?” Thần Đế nói.

Thiên Đế gật đầu: “Xem ra, tôi chỉ có thể nén đau bỏ đi niềm yêu thích thôi!’

Ông ta thở dài một hơi, cắn rang hô: “Toàn bộ hóa thần ở đây, toàn lực vây kín, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!”

“Rõ! Thiên Đế!”

Hơn một nghìn vị hóa thần, lập tức bao phủ khắp bốn phương tám hướng.

Nhìn tình trạng này, thành trì mấy chục tỉ người nháy mắt xôn xao.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vọng khắp đất trời.

Chỉ một thoáng, toàn bộ hơn một nghìn hóa thần tụ lại từ bốn phương tám hướng che hết tai của mình lại, rơi xuống dưới, ngã lăn ra đầy trên mặt đất.

Gần hai trăm vị hóa thần trên đỉnh cấp đứng xung quanh hố sâu công kích Diệp Bắc Minh, giờ khắc này cũng dừng hết lại công kích, bịt kín lỗ tai mà lùi vội về phía sau.

Ngay sau đó, đã thấy Diệp Thiên bay lên từ dưới hố sâu.

Chỉ thấy trên tay anh, cầm một chuỗi lục lạc, đang lắc không ngừng, mà mấy chú văn kia, chính là xuất hiện từ tiếng vang của lục lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.