Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 724: Ba của chúng ta đến cứu chúng ta đây!
Năm ngày rất nhanh chóng liền trôi qua, và ngày được thống nhất trong thông báo đã đến.
Lúc này, vẫn còn hai phần tư giờ trưa, tổng đàn chung của Thiên Đế Tông yên tĩnh hơn xưa rất nhiều, ít nhìn không thấy đệ tử nào đang luyện kiếm, học hỏi lẫn nhau, hay là đi dạo...
Tất cả đệ tử theo yêu cầu của các trưởng lão, trở về đạo xá của mình, toàn bộ Thiên Đế Tông đều giống như một vò nước lặng.
Ngoài cửa lớn của cung điện đối diện với quảng trường, đặt hai cái ghế vàng, có một người đàn ông mặc đồ màu tím, tuy già nhưng vẫn tráng kiện.
Ngồi bên trái là chưởng giáo của Thiên Đế Tông, tôn hào thiên đế.
Ngồi bên phải là chưởng giáo Thần Đế Tông, tôn hào thần đế.
Đứng ở bên trái của Thiên Đế Tông là một hàng lão giả hạc phát đồng nhan, chính là trưởng lão của Thiên Đế Tông, còn đứng phía bên phải của Thần Đế Tông là một hàng các lão giả hạc phát hồng nhan, là trưởng lão của Thần Đế Tông.
"Chỉ còn hai phần tư giờ nữa là đến giữa trưa. Mang hai con trai của Diệp Bắc Minh đến đây." Thiên Đế Tông thản nhiên mở miệng nói.
“Vâng, thiên đế!”
Lập tức có trưởng lão cao giọng hét lên: “Mang hai con trai của Diệp Bắc Minh đến đây!”
Ngay sau đó, dưới sự hộ tống của cao thủ hoá thần cảnh viên mãn, hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi, bị áp giải đến trước mặt của thiên đến và thần đế.
"Các người nhốt tôi và anh trai tôi gần mười lăm năm rồi, chẳng có gì cả, chẳng có gì nghiên cứu để hiểu tại sao các người không cho chúng tôi đi, các người rốt cuộc muốn như vậy để làm gì, sẽ không sợ một ngày nào đó ba tôi từ thiên hoang trở về sẽ tìm các người tính sổ sao? ”
A Bảo tức giận nhìn thiên đế nói.
"Hỗn xược! Nói chuyện với thiên đế như vậy sao! Quỳ xuống cho tôi!"
Đế tử của Thiên Đế Tông đứng dậy quát.
“Quỳ xuống?”
A Bảo chế nhạo: “Ba tôi từ nhỏ đã dạy dỗ hai anh em chúng tôi. Con trai của Diệp Bắc Minh chỉ quỳ gối trước trời đất và cha mẹ. Những người khác không đủ tư cách để bắt anh em chúng tôi quỳ xuống!”
“Có phải không? ”
Đế tử lạnh lùng cười nhạo bước tới, một bàn tay chụp lấy cai của A Bảo, một cước đá vào chân của A Bảo.
Nhất thời khiến đầu gối của A Bảo gập lại, cả người mất đi trọng tâm, không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, A Lạc nhanh chóng đỡ lấy A Bảo, nhanh chóng hỏi: “Sư huynh, anh không sao chứ?”
Không đợi A Bảo mở miệng, đế tử bẻ quạt hai tay của hai người ra phía hông, xách A Bảo và A Lạc lên như xách gà vậy.
"Hai người không phải vừa mới quỳ lạy trời đất cha mẹ sao? Vậy hôm nay tôi phá lệ cho các người, để cho hai người quỳ xuống trước Thiên Đế Tông của tôi!"
Đế tử cười lạnh nói xong, hai tay đẩy thật mạnh xuống.
Rầm Rầm!
A Bảo và A Lạc liền úp mặt xuống đất và đập mạnh xuống đất, máu phun ra.
Hai người định lật người, nhưng không đợi đến lật người, chân của cả hai đã bị bàn chân to của đế tử giẫm lên, dù thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Bỏ chân chó ra!”
“Nếu ba tôi biết anh đối xử với tôi và anh trai tôi như thế này, ông ấy nhất định sẽ lột da rút gân anh!”
A Bảo và A Lạc không khỏi, nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
“Ha ha!”
Liền gây ra một trận cười lớn.
Đế tử vừa giẫm lên chân hai anh em vừa cúi xuống, nói: "Ba của các người đã tới Bắc Hàn rồi, bị người của bọn ta xem như là cẩu mà truy đuổi suốt năm năm nay, nói thật cho hai cậu biết, hôm nay tôi muốn đem hai cậu để câu dẫn Ba các cậu đến cứu, nếu ba của hai cậu không dám tới, tôi liền chém một trong hai người các cậu, vậy cho hỏi hai cậu sợ hay không "
“Cái gì? Ba tôi đến Bắc Hàn rồi? "A Bảo cùng A Lạc kinh ngạc thốt lên.
“Đúng vậy?” Đế tử nói: “Nếu không tin thì có thể hỏi mọi người.”
A Bảo cùng A Lạc đột nhiên nhìn về phía trưởng lão hai bên.
"Ba của hai cậu thực chất đã đến đây, chẳng qua ba của hai cậu đối với hai cậu cũng coi như là anh dũng, đến Bắc Hàn hơn năm năm, cũng không dám tới cứu hai người các cậu, còn được ba của hai cậu biết mà đòi lột da rút gân đế tử, tôi thấy chính là giết hai cậu ba của hai cậu cũng không dám đến cứu đâu "
“Ba của hai cậu chính là con thỏ đế, gặp người đều bỏ chạy, bị toàn bộ Bắc Hàn chúng ta truy đuổi mấy trăm vòng, cũng không dám đến trước mặt chúng ta đánh một trận, thật không phải là đàn ông mà"
“Cậu nhóc, chúng tôi cũng hy vọng rằng ba của cậu có thể đến cứu hai cậu, vì vậy chúng tôi có thể chém anh ta thành tám khối. Thật đáng tiếc ba của hai cậu chỉ là con rùa rút đầu, chắc cũng không dám tới cứu hai cậu đây! "
“……”
Các trưởng lão người này một câu người kia bồi thêm một câu, tất cả là kích động hai anh em bọn họ, làm cho trong lòng hai anh cảm thấy trông rỗng
“Có phải là thật sự tuyệt vọng? Có phải là thật sự thất vọng?”
Đế tử vẻ mặt tự mãn. Anh ta nhếch mép nói: "Qua buổi trưa, nếu ba của hai cậu không mắc bẫy mà đến cứu bọn cậu, đến lúc đó chúng ta chém một trong hai người các cậu, bây giờ tôi cho hai người các cậu một cơ hội sống, ai trước tiên đứng dậy thì người đó không cần chết, còn chậm một bước, thì lập tức bị kéo ra ngoài chém. ”
A Bảo cùng A Lạc bị giẫm lên chân. Ngay khi đứng thẳng người đã ở tư thế quỳ, đế tử muốn anh em bọn cậu vội vàng quỳ lạy đế tử.
Không ngờ, anh em bọn họ lại thờ ơ, không lao thẳng lên như anh ta mong đợi.
“Sao, ai thẳng trước không cần chết, hai người còn không mau đứng thẳng sao?” Đế tử kinh ngạc hỏi.
“Thẳng cái đầu mẹ mày!” A Bảo chửi mắng: “Muốn giết thì giết tôi. Còn nhiều chuyện nhảm nhí làm gì. Ba tôi hiện tại có thể không đánh được các người, đợi đến một ngày nào đó ba ta vượt qua được các người, ông ấy nhất định đánh các người thành tro bụi báo thù cho anh em chúng tôi, các người không tin thì cứ chờ xem, một ngày nào đó các người sẽ chết thực sự rất thảm. Các người đều sẽ chết một cách rất thảm, nhất định sẽ, nhất định sẽ! "
“ Cút con mẹ nó! " Đế tử bị chọc giận nhấc lên giẫm lên chân A Bảo, trên lưng A Bảo đập mạnh một cái.
Phụt!
Khi A Bảo bị giẫm lên, cảm thấy xương sống sắp gãy, một ngụm máu phun ra.
"Buông anh trai tôi ra! Đồ khốn kiếp buông anh tôi ra!"
Hai mắt của A Lạc đỏ ngầu lên nhìn về phía đế tử gào thét: " Hai anh em chúng tôi là cùng một mẹ sinh ra, nếu sống thì cùng sống, nếu chết thì cùng chết, đừng nghĩ giết một đứa đi thì có thể dọa được ba của chúng tôi, sẽ làm cho ba tôi liều chết mà cứu một người còn lại. Mặc kệ các người giết người nào trong hai anh em chúng tôi, người còn lại cũng không sống tạm bợ đâu, nghĩ muốn trực tiếp chặt đứt ý nghĩ liều chết đến cứu đứa còn lại của của ba tôi, cũng chặt đứt những bí mật mà các người muốn có được của hai người chúng tôi đấy! ”
“Thằng chết tiệt dám uy hiếp bản cung này! ”
Đế tử sắc mặt dữ tợn. Anh ta túm tóc A Lạc, kéo đầu cậu lên, gầm gừ bên tai cậu: “Tin hay không thì tùy, nếu ba cậu không dám tới, tôi sẽ chặt cậu!”
Nhưng anh ta chỉ kịp dứt câu. Có một âm thanh huýt sáo phá vỡ không khí.
“Cẩn thận!”
Sắc mặt của đế tử đột nhiên thay đổi, dùng hết sức tung một chưởng về phía phấn quang.
Bùm!
Quyền ảnh đánh trúng phấn quang.
Sau đó, liền nhìn thấy một số ít tuyệt phẩm thần binh rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tuyệt phẩm thần binh rơi trên mặt đất.
Lúc này, với một tiếng vo ve, tuyệt phẩm thần binh phóng về phía bầu trời với tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó, một giọng nói truyền đến từ Cửu Trùng Thiên. “Anh dám đối xử với con trai tôi như vậy sao, tôi sẽ dùng thiên đao rách anh thành hàng ngàn mảng!”
Vừa nói ra những lời này, hầu như mọi người đều nhìn như phản xạ có điều kiện, liền nhìn thấy một luồng sáng đủ màu từ cửu trùng thiên chiếu xuống.
Mọi người ngay lập tức liền náo động!
"Yêu thú bảy màu! Là Diệp Bắc Minh đến!"
"Tôi tưởng anh ta không dám đến, không nghĩ tới là anh ta sẽ đến!"
"Haha! Đến là tốt! Không sợ anh ta đến! Chỉ sợ anh ta không đến! "
“ .....”
Tất cả những người có mặt đều rất vui mừng.
"Anh ơi! Là ba! Là ba đến cứu chúng ta!"
Mặc dù A Lạc không nhìn thấy ánh sáng kia nhưng đã nghe thấy giọng nói, chính là giọng của ba mình, Diệp Bắc Minh, khiến cậu bé bật khóc ngay lập tức.
“Sư huynh nghe thấy, là ba của chúng ta, không sai, ba của chúng ta ở đây cứu chúng ta!” A Bảo cũng vui mừng bật khóc.
Vào thời điểm này.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Hai anh em cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhanh chóng muốn trở lại bên cạnh ba, nhưng đã bị tóm chặt không thể giãy dụa.
"Các người không phải chỉ muốn Diệp Bắc Minh tôi sập bẫy sao? Tôi mang theo một lượng lớn cơ duyên đến, như thế nào lại không dám thả con tôi ra? Sợ tôi mang theo con chạy trốn sao?"
Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
Thiên đế nghe vậy, phất tay áo, ý bảo vị trưởng lão kia buông tay, sau đó hét lên một tiếng:
“Khởi trận!”