Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 718: Đạo chủ thuần phục!
“Ông già?”
Nghe được lời cửa Diệp Thiên, Đoá Đoá, Thẩm An Kỳ, Trương Tử Phòng đều lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn xung quanh.
“Làm gì có ông già?”
Trương Tử Phòng liếc mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Chủ nhân, cậu có lầm hay không, ngoại trừ chúng ta ra thì không có một cái bóng ma nào hết, làm sao có…”
Không ngoài dự đoán ông ta chưa kịp nói xong thì đã thấy một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh tiên cung cao nghìn thước, đang từ từ bay xuống dưới.
"Cái này ..."
Đồng tử của Trương Tử Phong đột nhiên co rút lại. Quả thực không thể tin vào mắt mình nữa, liều mạng xoa hai mắt, thiếu chút nữa xoa rớt con mắt ra ngoài.
Ông ta chưa bao giờ nghe nói qua, trong tiên hải mê tung còn có tiên nhân tồn tại.
Chẳng mấy chốc, bóng trắng đó đã dừng lại trước mặt đám người Diệp Thiên, vung cái phất trần trong tay lên, đó là một loại tiên phong đạo cốt.
"Cuộc nói chuyện vừa rồi của các người, tôi đã nghe hết rồi, không thể không nói, cậu hiểu rất nhiều, nhưng nghĩ muốn dọn sạch nơi này, đơn giản mà nói là nằm mơ nói mộng, không ngờ con người cũng giống như đồ vật, mau rời khỏi nơi này đi."
Ông già nhìn Diệp Thiên rồi thản nhiên.
Diệp Thiên còn chưa kịp mở miệng, Đoá Đoá đã kéo cánh tay Diệp Thiên tò mò hỏi: "Ba, ông ấy là ai?"
"Ông ấy không phải người, ông ta là yêu tinh được lai tạo từ thế giới Bắc Hàn, nhân tiên tu đạo, huyễn hoá ra hình người, nói trắng ra là cũng giống như Thú Kim Lân mắt xanh, ban đầu cũng chính là con thú vật mà thôi.” Diệp Thiên nói, nhãn thần của anh có thể nhìn thấu mọi thứ.
Lời vừa nói ra, khóe mắt của lão đạo sĩ giật giật, nhất thời trên mặt lộ vẻ tức giận, phất bụi trần trong tay chỉ vào Diệp Thiên, mắng: "Một người bề dưới như cậu, dám nói tôi là súc vật, có tin hay không tôi phất một cái, liền khiến cậu hoá thành tro bột "
“Láo xược! “
Diệp Thiên hét lớn: “Làm sao nói chuyện như vậy với tôi, lúc Diệp Bắc Minh tôi thành tiên, ông vẫn là con thú vật vẫn chưa huyễn ảo biến thành hình người, chẳng qua sống thêm hai trăm nghìn năm mà thôi, dám nói lão quái vật sống hơn bốn trăm nghìn năm là tôi đây là bề dưới, dòng họ tổ tông của ông cũng không đủ tư cách!"
“Cậu …!”
Sắc mặt Lão Đạo sĩ đột nhiên tối sầm lại.
Làm thế nào mà thằng nhãi này có thể nói lung tung nhiều như vậy?
Cậu ta rõ ràng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, làm sao dám nói bản thân hơn bốn trăm nghìn tuổi, đây không phải là chém gió ư?
Nhưng...
Cậu ta chỉ cần liếc mắt qua liền nhìn ra mình sống hơn hai trăm nghìn năm, hơn nữa những thứ hiểu rõ lại rất nhiều, giống như quả thực có chút không tầm thường.
Phụt!
Đoá Đoá và Thẩm An Kỳ nhịn không được liền cười vang lên.
Chỉ cảm thấy Diệp Thiên cũng rất biết chém gió!
Lão quái vật hơn bốn trăm nghìn tuổi cũng có thể bịa ra được.
Phục rồi!
Trương Tử Phòng trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ u oán.
Sống hơn bốn trăm nghìn năm vẫn là rác rưởi như vậy, ngay cả tu sĩ của hoá thần cảnh viên mãn còn đánh không lại?
Phải biết rằng, lão tổ Hồng Vận của Huyền Đế tông, cũng chỉ hơn một trăm nghìn tuổi mà thôi, tu sĩ có tuổi thọ cao nhất ở Bắc Hàn, cũng chẳng qua là hơn một trăm hai mươi nghìn tuổi mà thôi.
Một tu sĩ hơn bốn trăm nghìn tuổi, còn có thể bị tu sĩ hơn một trăm tuổi đánh?
"Trước khi chém gió cũng không ghi ra bản nháp, còn vô cân cứ mắng người ta là súc vật, cẩn thận phiền lòng người ta, cái mạng nhỏ của cậu cũng không còn đâu."
Ông ta lẩm bẩm trong bụng, cũng bị Diệp Thiên huyết chú, nếu không cũng muốn mắng cho Diệp Thiên vài câu.
Chỉ Có kim lân thú mắt xanh mới không chút nghi ngờ tin vào lời của Diệp Thiên.
“Cậu muốn làm gì?” Lão Đạo sĩ sốt ruột nói.
Nếu không phải Diệp Thiên hiểu biết nhiều, khiến ông ta cảm thấy được Diệp Thiên không tầm thường, nếu không sớm đã phát một cái, làm cho cơ thể Diệp Thiên giã nát rồi.
"Nói cho đạo chủ ở tiểu đạo thế gia ở Bắc Hàn của mấy người, đem toàn bộ mấy thứ ở trong tiên cung gói cho tốt, tôi muốn đem mọi thứ đi, điển tịch công pháp linh tinh gì đó tôi không cần, mấy thứ rác rưởi đó tôi nhìn không tới." Diệp Thiên nói.
“Hỗn xược!”
-
Lần này đến lượt lão Đạo sĩ nổi giận khiến trách: “Cậu cho rằng cậu là ai? Nói muốn gặp đạo chủ của chúng tôi thì liền gặp được hay sao, còn dám mạo phạm điển tịch công pháp của đạo chủ chúng tôi biên soạn là rác rưởi, thật sự rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đem mạng chôn ở đây đi, một thứ cũng đừng nghĩ tới là đem ra ngoài!”
Lời nói vừa dứt!
Cánh cổng của tiên cũng đóng thật mạnh.
Đoá Đoá, Thẩm An Kỳ, Trương Tử Phòng, toàn bộ đều bị doạ một phen.
Đặc biệt là Trương Tử Phòng sắp khóc: “Chủ nhân, cậu điên rồi sao, làm sao lại dám đắc tội với thượng tiên ở đây, cái này làm cho người ta nổi nóng rồi, toàn bộ chúng ta phải chết ở đây rồi!”
“Câm miệng!”
Diệp Thiên trừng mắt liền nhìn Trương Tử Phòng một cái, nhìn về phía lão đạo sĩ kia nói: "Tôi cảnh cáo ông, đừng có mà làm càn, để mấy người đi gọi đạo chủ của mấy người liền phải kêu, nếu như một ngày nào đó tôi lại bước lên Đỉnh Phong, một quyền đánh tung Bắc Hàn tinh, ông và đạo chủ của ông đều phải chết."
Trương Tử Phong nghe vậy, thiếu chút nữa trong lòng nóng vội muốn phun cả máu.
Mę nó!
Có thể đừng có mạnh miệng nữa được không?
Nói thêm gì đi nữa, thật sự là chết người đó!
Cậu không có lo lắng cho bản thân, nhưng cậu cũng phải vì con gái, VÌ VỢ cậu mà lo lắng chứ!
Đừng làm hại chúng tôi được không?
"Ha ha ha!”
Lúc này, lão Đạo sĩ tức giận đến mức bật cười: “Nếu cậu đã nói như vậy, bây giờ tôi liền giết cậu, cho cậu chết, xem thử cậu CÓ thể đến được Đỉnh Phong một lần nữa không, còn thế nào mà đánh bại Bắc Hàn! "
“Hừ! "Diệp Thiên khịt mũi nói: “Có bản lĩnh thì ông liền động thủ đi, Diệp Bắc Minh tôi tu luyện khi còn thời kỳ hỗn độn, do đại đạo thai nghén mà thành đại đạo tạo hóa quyết, thần hồn bất tử bất diệt, cùng đại đạo cộng sinh, hiện tại ông cùng lắm là huỷ thân thể tôi, hai mươi năm sau tôi lại làm một nam tử, ông có thể trì hoãn được việc Bắc Hàn bị đánh bại hai mươi năm, muốn hoàn toàn diệt trừ tôi, đừng nói là ông, ngay cả đạo chủ của ông cũng không có năng lực đó, trừ khi vũ trụ nổ tung, đại đạo diệt vong, nếu không cũng không thể làm tôi chết được."
Lão đạo sĩ: "..."
Bộ dáng ăn nói rất lợi hại nha.
Thật hay giả?
Là đang dọa mình sợ sao?
Mình có nên bẩm báo với đạo chủ không?
Lão đạo sĩ lâm vào thế khó xử, cũng bị lời nói của Diệp Thiên làm cho sợ hãi rồi.
“Ha ha ha!”
Lúc này, một tràng cười sảng khoái vang lên.
"Diệp Bắc Minh, họ là Diệp tên Thiên tự là Bắc Minh, cách đây bốn trăm năm mươi ngàn năm. Được sinh ra tại một làng chài ở phía bắc Minh Hải của Tử Vi tinh, đại đạo lớn nhất trong ba ngàn đại đạo. Từ nhỏ thông minh lanh lợi, cao thủ đứng đầu của Bắc Minh vực, được xưng là tiên tôn huyền cực Hỗn Thế Ma Vương, năm tuổi tu luyện, tám tuổi luyện khí viên mãn, mười lắm tuổi tinh thông linh viên mãn, năm mươi tuổi thần hải viên mãn, năm trăm tuổi kim đan viên mãn, ba nghìn tuổi nguyên anh viên mãn, hai mươi nghìn tuổi hoá thần viên mãn, năm mươi nghìn tuổi hợp đạo viên mãn. Lúc tám mươi nghìn tuổi, cậu là thiên huyền cảnh đại thành, ngoài ý muốn đạt được đại đạo tạo hoá huyết, khổ tu hai mươi nghìn năm không có kết quả, lại tìm hiểu những điều huyền bí, phế bỏ một trăm nghìn năm đạo cơ, lại lần nữa tu đại đạo tạo hoá quyết, khiến cho sư phụ tiên tôn huyền cực của cậu giận dữ, trục xuất cậu ra khỏi phái.”
“Sau đó, cậu phải mất hai trăm nghìn năm để tu trở lại thiên huyền cảnh đại thành, lại có thể chiên thắng tiên vương thiên huyền cảnh đỉnh phong tu luyện đại đạo tạo hoá quyết.”
“Kể từ đó, cậu tự nghĩ ra môn phái, công thành đoạt đất, tiêu phí hơn một trăm nghìn năm, Thái Hư cảnh đỉnh phong, giành được một trong những tám đại tiên đế của vũ trụ trung ương ngân hà thế giới.”
“Sau đó, cậu tuần hành trong vũ trụ mấy nghìn năm, đi qua nhiều tinh vực, khi quay trở về Tử Vi tinh, cậu đã là Thái Hư cảnh viên mãn, chỉ tiếc mấy ngàn năm trước, lúc cậu độ kiếp kim tiên, bị bảy vị tiên đế vây công, vừa chống cự vừa độ kiếp, cuối cùng lại ngã xuống thiên kiếp, một sợi tàn hồn phiêu đãng mấy ngàn năm, cuối cùng tái sinh, lại gầy dựng tiên đồ.”
“Tôi nói cái gì cũng không sai, đúng không? "
Lời nói vừa dứt, một vị đạo sĩ bay ngang không trung xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên, nhìn Diệp Thiên nở nụ cười thâm thúy.
“Tham kiến Đạo chủ!”
Vị đạo sĩ kia cúi đầu.
“Hãy tạ lỗi thượng tiên, sau đó lui ra ngoài.” Đạo chủ nói.
Lão Đạo sĩ kia khựng lại, nhưng cuối cùng cũng không dám vi phạm lời đạo chủ, đứng dậy vòng tay qua eo nói: "Thượng tiên ở trên, xin nhận của vãn bối một cái cúi đầu, vừa rồi có nhiều cái không đúng, mong thượng tiên bao dung. "
“Hừ! "
Diệp Thiên ậm ừ: “Nể mặt đạo chủ của ông đang ở đây, bản tiên liền không so đo với ông, nếu không ngày nào đó giành được chân tiên liền bóp chết ông!
“Đa tạ thượng tiên! Đa tạ thượng tiên! "
Lão đạo sĩ liên tục khom người rồi biến mất trong cung điện.
Về phần Đoá Đoá, Thẩm An Kỳ và Trương Tử Phòng, bọn họ hoàn toàn choáng váng.
Cứ đứng đó như một bức tượng.
Sau đó mới biết Diệp Thiên không có khoe khoang, anh thật sự đã sống hơn bốn trăm ngàn năm.
Lời nói của đạo chủ, hẳn không phải là giả.
“Như thế nào, một tiểu đạo như ông, cũng có thể thăm dò được lí lịch sơ lược đại đạo của bản tiên sao?” Diệp Thiên tò mò, một đạo chủ của tiểu thế gia làm sao có thể có được lý lịch của thượng tiên của đại thế gia?
Anh cũng cảm thấy kỳ quái!
"Ha ha!”
Đạo chủ cười nói: “Thượng Tiên cũng đừng trách, tiểu đạo là nhìn trộm kí ức của cậu, mới biết được lí lịch của cậu.”
“Ông thật quá đáng.”
Diệp Thiên trợn tròn mắt, kí ức bị nhìn trộm rồi thì anh cùng Tần Liên Tâm sinh ba như thế nào, cùng Thần Diệp Hy sinh bé gái như thế nào, cùng Thẩm Kỳ An, cùng công chúa, cùng Dương Tử Hi, toàn bộ đều bị ông ta nhìn trộm.
“Thượng tiên đừng trách, đừng trách, tiểu đạo sẽ kín tiếng, nếu không nhìn trộm, tiểu đạo thật sự không biết lai lịch của thượng tiên, mong rằng thượng tiên bao dung!”
Đạo chủ chắp tay xin lỗi.
“Đem đạo nguyên thành quả pháp bảo thần kinh, bùa đan dược, cùng với tất cả tiên được với tài nguyên tu vi, bỏ vào trong cái nhẫn không gian này cho tôi.”
Diệp Thiên nói xong rồi ném cho đạo chủ một cái nhẫn không gian.
Đạo chủ cầm lấy nhẫn không gian đáp vâng, bắt đầu gói ghém cho Diệp Thiên.
“Một trăm ngàn năm sau, Tiên hải mê tung lại xuất hiện, bản tiên tới tìm ông uống trà.”
Diệp Thiên cầm lấy nhẫn không gian, cười nói.
“Vậy một lời đã định?”
“Một lời đã định!”
"Ha ha!”
Tiếng cười vang vọng khắp tiên cung.