Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 701: Chap-707




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 708: Làm chấn động Bắc Hàn!​

Trương Tử Phòng vừa xông vào đám hoá thần, tung một quyền đánh bay một vị hoá thần cảnh nhập môn, dưới một quyền uy lực, thương vong một mảnh, ngay lúc ông ta muốn thi thố tài năng, đột nhiên một quyền uy bao phủ toàn thân ông ta, khiến cho cử động của ông ta đã bị ảnh hưởng thật lớn, tựa như có hàng ngàn ma quỷ vây bắt lấy, cử động của trở nên vất vả.

“Không ổn!”

Ông ta giãy giụa vài lần đều phát hiện không thể thoát thân, nhất thời lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

“Ha ha!”

Vị chủ nhân họ Triệu của hoá thần cảnh đại thành nhìn thấy Trương Tử Phòng bị trói lại, ông ta cười điên cuồng nói: “Ông vẫn nên hiện ra pháp thân đi, để cho mọi người nhìn xem bộ mặt thật của ông, từ thời cổ đến nay, Triệu Dần tôi chưa bao giờ nghe nói qua có hoá thần làm nô bộc, cho nên tôi rất hiếu kì ông rốt cuộc là ai.”

“Hừ!”

Trương Tử Phòng hậm hực nói: “Ông không sợ tôi lấy ra pháp thân. Liền lấy cái mạng chó của ông sao?”

Nói đùa à. Ông ta là trưởng lão thứ chín của Huyền Đế tông, mặc dù cũng là hoá thần cảnh đại thành, nhưng mà pháp bảo sử dụng, đã có một ít công pháp, thậm chí là tu vi, cũng là ở bên trên của chủ nhân họ Triệu hoá thần cảnh đại thành.

Pháp thân chưa xuất hiện, ví như rồng các tiền than, khiến cho tu vi không thể thi triển, cho nên làm cho lão tổ họ Triệu lấy ra pháp thân, một cái uy áp được phóng thích, trói toàn bôn cơ thể của ông ta.

Nếu Trương Tử Phòng lấy ra Pháp thân, tương đương với long nhập đại hải, có thể trở mình nổi sóng to gió lớn, đừng nói là một lão tổ họ Triệu, cho dù là hai mươi hoá thần còn lại liên thủ với nhau cũng không đủ để giết chết một mình Trương Tử Phòng!

Các trưởng lão của Huyền Đế tông cũng không phải là đồ trang trí, đám người lão tổ thiên quân thế gia cũng không có khả năng so sánh.

Đương nhiên, những người này chỉ là lão tổ nhị lưu thiên quân thế gia, nếu là lão tổ của thiên quân thế gia cao nhất, vậy cũng chưa hẳn có thể đánh lại Trương Tử Phòng.

Xét cho cùng, dân gian cũng có thể tạo ra cao thủ, tiểu điếm cũng có thể trở thành phượng hoàng.

“Vậy ông hãy lấy ra pháp thân đi, để cho tôi xem bộ mặt thật của ông, nhân tiện xem ông có khả năng đó không.” Lão tổ họ Trương chế nhạo nói.

Ông ta rất tò mò về vị thiên quân hoá thần cảnh đại thành, cam tâm tình nguyện làm nô bộc cho Diệp Thiên Minh, đặc biệt muốn biết đáp án đó.

“Đừng có ép tôi!”

Trương Tử Phòng vùng vẫy thêm mấy lần, không thể thoát ra khiến ông ta vô cùng tức giận.

Ông ta thực sự muốn lấy ra pháp thân và dùng tay xé xác tên khốn đó. Nhưng mà!

Một khi pháp thân được lấy ra. Hiện ra nguyên hình, khẳng định sẽ có người nhận ra ông ta.

Dù sao có hàng vạn người, phía xa có hơn một triệu người theo dõi trận chiến, nếu pháp thân xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ bị nhận ra, một khi bị người biết, cửu trưởng lão của Huyền Đế tông làm nô bộc cho Diệp Bắc Minh, truyền tới tai Huyền Đế tông, nhất định sẽ có cuồng phong bão táp.

Khi đó, Huyền Đế tông không chỉ vì ông ta mà bị mất mặt, bị người trong thiên hạ chê cười mà còn khiến Huyền Đế tông nổi giận, dốc toàn lực ra tay giết chết ông ta và Diệp Thiên.

Không chỉ vậy, ngay cả Thiên Đế Tông và Thần Đế tông cũng sẽ huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm ông ta, tra hỏi nguyện nhân phân giáo bị giết.

Nói như vậy, ông ta và Diệp Thiên, chính là núi Thiên Sơn ép trứng, phải chết là điều không thể nghi ngờ!

Vì vậy, cho dù bị nghiền nát thành từng mảnh cũng không lộ thân phận mà trở thành trò cười của toàn bộ người của Bắc Hàn, Trương Tử Phòng không nỡ để mất mặt như vậy!

“Là ông, đừng ép tôi.”

Lão tổ họ Triệu cười nhạo nói: “Ông nếu không hiện ra pháp thân, đừng trách tôi chém ông thành tám khúc, cho ông chết không siêu sinh.”

“Ông...”

Trương Tử Phong chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.

Chẳng qua nghĩ đến Diệp Thiên sec không thấy chết mà không cứu. Ông ta liền cười lớn: “Có bản lĩnh thì ông đem tôi chặt thành tâm khúc đi, nếu như tôi nhíu mày một chút, thì tôi liền mang họ của ông!”

"Ha ha ha!”

Vừa dứt lời, mọi người đã bật cười.

"Triệu sư huynh, nếu lão đệ đoán không sau, pháp thân của người này nhất định đã huỷ, tế không ra pháp thân, nếu không sống chết ở trước mắt, nếu ông ta thật sự có pháp thân, có thể là vì không cho mọi người biết thân phận thật sự của ông ta, mà không lấy ra pháp thân.” Có vị lão tổ nói.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Một vị lão tổ khác nói: “So với tính mạng, bại lộ thân phận thì tính là cái gì, ông ta thà chết cũng không lấy ra pháp thân, không khó kết luận rằng, ông ta quả thật là không có pháp thân, chỉ là một con hổ bị rút răng, cho dù có được tu vi của hoá thần đại thành, cũng không có cách nào thi triển pháp thân, ức hiếp hóa thần cảnh nhập môn còn được, ở trước mặt chúng ta, trong giây phút đều có thể nghiền chết ông ta

“Tôi cũng nghĩ vậy!”

“Tôi cũng nghĩ vậy!”

“Tôi cũng nghĩ vậy!

Một đám hoá thần lão tổ đều hét lên như thế này.

"Ha ha!"

Lão tổ nhà họ Triệu vui mừng khôn xiết, nhảy ra ngoài, gào thét về phía Diệp Thiên: "Diệp Bắc Minh, mày dùng một con hổ bị rút răng có thể doạ chúng tao

à.Cho nên rút lui, tha mạng cho mày sao?" “Mày sai lầm rồi! Mày thật sai lầm rồi! “

“Hiện tại chỉ cần lão tổ nhà tao động sát tâm, lão nô bộc của mày chết là điều không thể nghi ngờ! " “Tao hỏi mày Có sợ hay không? Còn dám kiêu ngạo hay không? Có dám mạnh miệng không? Có giao chân võ kiếm ra không? Dâm đến đây nhận chết không?" Diệp Thiên nghe vậy liền cười nhạo, chậm rãi giơ tay lên, thần niệm vừa ra, Chân võ kiếm bay ra, được anh cầm trong tay.

Nhìn thấy chân võ kiếm, hai mươi vị hoá thần lão tổ còn lại, cùng với mười tám vị chủ nhân của thiên quân thế gia, toàn bộ trước mắt dường như sáng ngời, như gặp mỹ nhân không mặc quần áo, tầm mắt của mỗi người như phóng kim quang.

Khi nhìn thấy điều này, nhiều người bắt đầu bàn luận.

"Có vẻ như âm mưu của Diệp Bắc Minh đã bị nhìn thấu, và vô kế khả thi. Anh ta phải giao ra chân võ kiếm."

"Những người như anh ta chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn muốn dùng một vị hoá thần bị huỷ pháp thân đi hù doại mười tám mạch thiên quân thế gia, cũng may người ta có thiên quân hoá thần đại thành ở đây, nếu không thì bị tên tiểu tử như anh ta hù chạy mất rồi."

“Bây giờ cho dù anh ta có giao ra chân Võ kiếm, mười tám mạch thiên quân thể gia chỉ sợ cũng không giữ lại cái mạng cho anh

ta?"

Lão tổ của nhà họ Triệu cười điên cuồng: “Diệp Bắc Minh, bây giờ giao ra chân võ kiếm có lẽ là quá muộn rồi phải không?" “Tôi chỉ cần dùng lực một chút là có thể đem lão nô bộc của cậu xé ra, sau đó một tay túm lấy cậu là có thể bóp chết cậu. “

“Nói trắng ra, bây giờ cậu chính là miếng thịt bò trên thớt ván. Tôi có thể tàn sát cậu như thế nào thì tàn sát, giao ra chân võ kiếm cũng không thể giải quyết được vấn đề nữa, cậu đã không còn cách nào dùng đến mạng của cậu rồi, chẳng qua tôi có thể giữ lại cho cậu toàn thây, để cho cậu chết bớt thê thảm một chút."

“Ha ha ha!”

Mọi người có mặt đều cười ồ lên, đều cho rằng sống chết của Diệp Thiên đều nằm trong sự quyết định của lão tổ họ Triệu.

Tô Thanh Tuyền vào lúc này tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mình là một tai họa, nếu không phải Diệp Thiên gặp cô ấy, cũng sẽ không rơi vào kết cục như hiện tại.

Nhưng mà lúc này, Diệp Thiên chậm rãi mở miệng nói: "Ông trời muốn làm cho người diệt vong, trước tiên phải khiến cho họ điên cuồng, các người điên cuồng đủ chưa vậy, nếu như đủ rồi vậy thì tôi tiễn các người xuống địa ngục."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sững sờ.

Đặc biệt là người của mười tám mạch thiên quân thế gia, đều đưa mắt nhìn nhau.

Anh ta muốn đưa chúng ta xuống địa ngục?

Thật hay giả?

Anh ta còn con át chủ bài nào chưa đánh sao?

“Hừ!”

Lão tổ họ Triệu ậm ừ: “Diệp Bắc Minh, cậu có năng lực gì thì đem ra đây? Tôi muốn xem, cậu có thể làm sao tống chúng tôi xuống địa ngục!”

“Vậy được thôi.”

Diệp Thiên gật đầu.

Giây tiếp theo!

Xoẹt!

Nhìn thấy thân thể Diệp Thiên nhoáng lên một cái.

Rời khỏi lưng con thú, xuất hiện ở trên hư không, hiện ra pháp thân sáu mươi sáu trượng.

“Ha ha ha!”

Lão tổ nhà họ Triệu lần thứ hai thấy như vậy liền điên cuồng cười: “Chỉ là pháp thân sáu mươi sáu trượng, ở trong mắt tôi cũng giống như con kiến mà thôi, không thấy là tôi có pháp thân ba trăm ba mươi sáu trượng sao? Đứng ở trước mặt tôi, cậu còn không đủ để hại đến tôi!”

Nhưng ông ta vừa tắt giọng.

“Grào!” Tiếng bốn thần thú vang lên, chỉ thấy toàn thân Diệp Thiên hiện ra tứ tượng, hóa thành bốn luồng sáng, lao thẳng về phía lão tổ nhà họ Triệu.

“Đây là cái gì?”

Lão tổ họ Triệu nhíu mày.

Nhưng là giây tiếp theo!

“Không ổn rồi!”

Ông ta đột nhiên phát hiện. Tay chân của ông ta đều bị bốn con quái thú khống chế.

“Cút ngay!”

Ông ta hét lên, chân khí phóng thích từ trong cơ thể giống như đại dương, kết quả làm cho Trương Tử Phòng bị ông ta trói đẩy ra xa, cũng không thể đẩy lùi bốn con yêu thú, hơn nữa móng vuốt của bốn con yêu thú đâm thật sâu vào bên trong tứ chi của ông ta, làm cho ông ta phát ra âm thanh đau đớn, mặc cho ông ta giãy giụa như thế nào cũng không thể đuổi bốn con yêu thú này đi.

cho

"Giúp tôi kéo bốn con yêu quái này ra khỏi người tôi! Nhanh!”

Lão tổ họ Triệu không còn cách nào khác, đành phải cầu cứu các vị lão tổ kia.

Cự kiếm chém lên người lão tổ họ Triệu.

Chỉ nghe một tiếng hét, liền thấy một sợi vàng từ trên trán lão tổ họ Triệu đổ xuống.

Ngay sau đó.

Rầm!

Thanh cự kiếm chém trên mặt đất, và một hẻm núi nhô lên từ mặt đất, chia thành phố Hải Lăng thành hai cũng không biết nó kéo dài đến đâu, và vô số người đã bị chôn vùi trong khe núi sâu.

Làm chấn động Bắc Hàn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.