Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 698: Chap-704




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 705: Tôi không thể tái giá được!​

Buổi đêm, Lầu Thông Thiên ngừng giao dịch, Chưởng quỹ Vương ở trong phòng sách, vừa nhìn giấy tờ của hôm nay, vừa gõ bàn tính cạch cạch.

Cộc cộc!

Đột nhiên cánh cửa phòng sách bị gõ.

"Vào đi."

Chưởng quỹ Vương thờ ơ mà nói, bàn tay đang gảy bàn tính cũng không hề dừng lại.

Kẹt!

Cánh cửa phòng sách bị mở ra, nhìn thấy Chưởng quỹ Vương đang tính toàn giấy tờ ngày hôm nay, cô ấy cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đứng ở một bên, yên lặng mà chờ đợi.

Tầm nửa canh giờ sau, Chưởng quỹ Vương đã tính xong sổ sách ngày hôm nay. Điền xong sổ sách, thu xếp đồ đạc lại, lúc này mới mở miệng nói: "Có phải là vì chuyện của Diệp Bắc Minh không?"

Tô Thanh Tuyền gật đầu, đưa một trăm viên yêu đan tiên phẩm đặt lên bàn. "Ha ha!"

Chưởng quỹ nhìn thấy yêu đan tiên phẩm, liền cười nói: "Không phải là Diệp Bắc Minh sợ rồi chứ, bảo cô cầm yêu đan đi tìm tôi cứu cậu ta sao? Lúc đầu bảo cậu ta chạy thì không chịu chạy, bây giờ biết sợ cũng muộn rồi, tôi không cứu được cậu ta đâu, đưa đồ này về đi."

"Không phải đâu Chưởng quỹ Vương." Tô Thanh Tuyền nói: "Diệp Bắc Minh bảo tôi cầm mấy viên yêu đan này, là muốn mua tin tức của ông."

Chưởng quỹ Vương nhíu mày: "Sắp chết đến nơi rồi, cậu ta còn cần tin tức gì nữa?"

Tô Thanh Tuyền nói: "Diệp Bắc Minh muốn mua tin tức là có phải Đế Từ của Huyền Đế tông đã mang theo một người phụ nữ từ trái đất về hay không. Bây giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, tình hình như thế nào, bảo tôi chuyển lại những lời này lại cho anh ta."

"Gì cơ?"

Chưởng quỹ Vương đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt khiếp sợ.

Người phụ nữ đó, chẳng lẽ là người phụ nữ của cậu ta sao?

Cậu ta đến Bắc Hàn là muốn lấy lại người phụ nữ đó từ chỗ của Đế Tử hay sao?

Nếu như mà như vậy, vậy thì không phải cậu ta là địch của Đế Tử hay sao?

"Sao vậy Chưởng quỹ Vương?" Tô Thanh Tuyền nhíu mày: "Tin tức này không mua được sao?"

Chưởng quỹ Vương nghe thấy vậy liền hoàn hồn lại, nói: "Cô cầm yêu đan đi đi, đi nói với Diệp Bắc Minh, Lầu Thiên Thông Có thể mua rất nhiều tin tức, nhưng mà những tin tức này thì không mua được, bảo cậu ta đừng có mua mấy tin này nữa, để tránh việc chết lúc nào không hay."

Nói đến đây, Chưởng quỹ Vương làm một động tác tay xua đuổi: "Đưa đi đi."

"Vâng." Tô Thanh Tuyền rất biết điều mà lấy yêu đan đi, rời khỏi phòng sách. Cô vừa đi, Chưởng quỹ Vương liền lấy đá truyền âm ra, gọi cho ông chủ lớn phía sau.

Không lâu sau, đối phương đã truyền âm đến hỏi: "Lại có chuyện gì?"

"Là như vậy thưa Đế Tử." Chưởng quỹ Vương nói: "Vừa nãy Diệp Bắc Minh tiêu một trăm yêu đan để mua tin tức của tôi, hỏi tôi Có phải là Đế Tử đã đưa một người phụ nữ từ trái đất về không, giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, tình hình như thế nào." Đối phương nghe thấy vậy, liền rơi vào sự im lặng một hồi lâu. Rất lâu sau đó, cậu ta mới nói: "Ông trả lời cậu ta như thế nào?" "Tôi nói có những tin tức mà Lầu Thông Thiên không bán được, bảo cậu ta đừng có tìm mua nữa, nếu không sẽ rước họa vào thân." Chưởng quỹ Vương trả lời. "Ha ha." Đối phương cười lớn: "Nếu như không phải là vì cô ta, trong vòng một ngày, Diệp bắc Minh đã chết không có chỗ chôn rồi. Giữ bí mật chuyện này, đừng có truyền ra ngoài, chiêu đãi miễn phí cậu ta đồ ăn ngon, đợi khi cậu ta diệt được mười tám thiên quân thế gia, thì cái chết của cậu ta cũng đến rồi."

Nói xong câu đó, liền ngắt truyền âm.

Lúc này, đại lục Tây Bộ, đang là ban ngày, ánh nắng tươi đẹp. Một vị nhìn có vẻ rất hiên ngang. Người trẻ tuổi đó mặc cảm phục hiên ngang cầm vũ khí, tay vắt sau lưng lại đi ra khỏi cổng lớn của cung điện đồ sộ. "Không ngờ Diệp Bắc Minh cướp Chân võ kiếm lại là cậu, đã đến tận Bắc Hàn để tìm An Kỳ rồi, tam đại thần giáo bất hủ, sinh mạng của mấy trăm ngàn đệ tử, đều chết trên tay cậu sao?"

Người thanh niên trẻ tuổi mặc cảm phục nhìn lên trời cao, thầm nghĩ trong lòng.

"Thảo nào cho dù tôi có đối tốt với An Kỳ như thế nào, cô ấy vẫn cứ nhung nhớ cậu không quên, trước đó tôi không thể nào hiểu được, bây giờ tôi mới hiểu, chỉ bằng sức mạnh, một nghìn, một vạn tôi, cũng không bằng cậu."

Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu ta vẽ ra một nụ cười chua xót.

"Nhưng mà không sao, đợi cậu hủy đi mười mấy thiên quân thế gia, sẽ làm cho cả Thiên Hoang chấn động, đợi tên của cậu được truyền đi, bị Đế Tử của Thiên Đế Tông nghe được, vậy thì anh ta sẽ biết chuyện ở trái đất là do cậu làm, đến lúc đó ba đại thần giáo bất hủ sẽ phải ra chủ lực để đuổi giết cậu, tôi còn không tin cậu không chết. Chỉ cần cậu chết đi, An Kỳ cùng lắm đau lòng mấy năm, đợi cô ấy đi qua những ngày tháng đau thương, thì chính là lúc tôi nạp cô ấy làm tần. Cậu yên tâm, chắc canh tôi sẽ đối tốt với cô ấy hơn là cậu."

Vừa nghĩ như vậy, miệng cậu ta hiện lên một nụ cười đắc ý.

Sau đó chắp tay sau lưng, đi về phía sau vườn hoa.

Lúc này bầu trời phía sau vườn hoa.

Hai người con gái đang cầm kiếm, đang kịch liệt chiến đấu.

Sau cuộc chiến kịch liệt. Một người phụ nữ mặc đồ hiện đại đang chiếm ưu thế tuyệt đối, chiến thắng một người phụ nữ đang mặc đồ cổ trang.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Người thanh niên mặc cẩm phục đi đến, cười nói: "An Kỳ, mấy năm nay, tu vi của em đã tăng lên rất nhiều so với lúc ở trái đất rồi, không đến mấy năm nữa, em có thể ngưng kết kim đan rồi, thực lực còn có thể thêm một bậc nữa, nghìn năm sau, có lẽ cả tôi cũng không phải là đối thủ của em."

Thẩm An Kỳ cười ảm đạm, thu thần binh thượng phẩm lại.

Đế Tử khoát tay, ra hiệu tỳ nữ luyện kiếm với Thẩm An Kỳ đi xuống, sau đó tiến lên mà mỉm cười, rất thân thiết mà hỏi: "An Kỳ, đã dùng hết thiên tinh thạch chưa? Nếu như dùng hết rồi, vậy thì tôi chuẩn bị cho em một chút để tu luyện."

"Vẫn chưa đâu."

Thẩm An Kỳ lắc đầu, nhìn Đế Tử, nghiêm túc mà nói: "Đế Tử, cảm ơn anh đã cứu tôi, đã đến Bắc Hàn được năm năm rồi, cũng không biết tình hình của trái đất như thế nào rồi, tôi có rất nhiều người thân đang phải chịu khổ ở trái đất. Tôi hy vọng anh… có thể đưa tôi về trái đất."

Đế Tử dừng lại một chút, nói: "An Kỳ, tâm tình của em tôi hiểu, em muốn cứu bọn họ, nhưng mà rõ ràng, thực lực của Thiên Đế tông cao hơn của Huyền Đế Tông. Cho dù tôi có giúp em, cũng không thể giúp được những người kia, vì vậy… tôi hy vọng em có thể quên đi quá khứ, sinh sống ở Bắc Hàn."

Nói đến đây, anh ta chỉ về hướng một đại lâu cao chọc trời, nhìn Thẩm An Kỳ mà hỏi: "Nhìn thấy tòa nhà đó không?"

"Thấy rồi." Thẩm An Kỳ gật đầu, nói: "Tiểu Tuệ nói rồi, đó là Lầu Thông Thiên, là toà nhà cao nhất Thuận Thiên thành, bên trong ăn uống chơi bời gì cũng có, toàn bộ Bắc Hàn có trên trăm nhà, làm ăn rất thịnh vượng. Là công ty có thể kiếm tiền nhiều nhất Bắc Hàn."

"Ừ." Đế Tử gật đầu, sâu xa mà nói: "Nếu như tôi đưa toàn bộ hơn hai trăm Lầu Thông Thiên của Bắc Hàn cho em kinh doanh, em có đồng ý ở lại Bắc Hàn, ở lại bên tôi mãi mãi không?"

Vừa nghĩ như vậy, miệng cậu ta hiện lên một nụ cười đắc ý.

Sau đó chắp tay sau lưng, đi về phía sau vườn hoa.

Lúc này bầu trời phía sau vườn hoa.

Hai người con gái đang cầm kiếm, đang kịch liệt chiến đấu.

Sau cuộc chiến kịch liệt. Một người phụ nữ mặc đồ hiện đại đang chiếm ưu thế tuyệt đối, chiến thắng một người phụ nữ đang mặc đồ cổ trang.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Người thanh niên mặc cẩm phục đi đến, cười nói: "An Kỳ, mấy năm nay, tu vi của em đã tăng lên rất nhiều so với lúc ở trái đất rồi, không đến mấy năm nữa, em có thể ngưng kết kim đan rồi, thực lực còn có thể thêm một bậc nữa, nghìn năm sau, có lẽ cả tôi cũng không phải là đối thủ của em."

Thẩm An Kỳ cười ảm đạm, thu thần binh thượng phẩm lại.

Đế Tử khoát tay, ra hiệu tỳ nữ luyện kiếm với Thẩm An Kỳ đi xuống, sau đó tiến lên mà mỉm cười, rất thân thiết mà hỏi: "An Kỳ, đã dùng hết thiên tinh thạch chưa? Nếu như dùng hết rồi, vậy thì tôi chuẩn bị cho em một chút để tu luyện."

"Vẫn chưa đâu."

Thẩm An Kỳ lắc đầu, nhìn Đế Tử, nghiêm túc mà nói: "Đế Tử, cảm ơn anh đã cứu tôi, đã đến Bắc Hàn được năm năm rồi, cũng không biết tình hình của trái đất như thế nào rồi, tôi có rất nhiều người thân đang phải chịu khổ ở trái đất. Tôi hy vọng anh… có thể đưa tôi về trái đất."

Đế Tử dừng lại một chút, nói: "An Kỳ, tâm tình của em tôi hiểu, em muốn cứu bọn họ, nhưng mà rõ ràng, thực lực của Thiên Đế tông cao hơn của Huyền Đế Tông. Cho dù tôi có giúp em, cũng không thể giúp được những người kia, vì vậy… tôi hy vọng em có thể quên đi quá khứ, sinh sống ở Bắc Hàn."

Nói đến đây, anh ta chỉ về hướng một đại lâu cao chọc trời, nhìn Thẩm An Kỳ mà hỏi: "Nhìn thấy tòa nhà đó không?"

"Thấy rồi." Thẩm An Kỳ gật đầu, nói: "Tiểu Tuệ nói rồi, đó là Lầu Thông Thiên, là toà nhà cao nhất Thuận Thiên thành, bên trong ăn uống chơi bời gì cũng có, toàn bộ Bắc Hàn có trên trăm nhà, làm ăn rất thịnh vượng. Là công ty có thể kiếm tiền nhiều nhất Bắc Hàn."

"Ừ." Đế Tử gật đầu, sâu xa mà nói: "Nếu như tôi đưa toàn bộ hơn hai trăm Lầu Thông Thiên của Bắc Hàn cho em kinh doanh, em có đồng ý ở lại Bắc Hàn, ở lại bên tôi mãi mãi không?"

Thẩm An Kỳ nghe vậy nhíu mày, kinh ngạc mà nói: "Những Lầu Thông Thiên này đều là của anh sao?"

"Không sai." Đế Tử nói: "Hơn một nghìn năm trước, tôi được sắc phong làm Đế Tử, nhưng rất ít người ủng hộ tôi, những người

mong ước ngôi vị Đế Tử lại rất nhiều, ở đâu tôi cũng bị xa lánh, thậm chí trong trà cũng có độc, những ngày tháng đó, tôi chưa từng được ngủ một giấc nào yên ổn. Chỉ sợ ngủ đi, thì sẽ không thể tỉnh lại được nữa."

"Vì thế tôi mới nghĩ, nếu như mua chuộc những trưởng lão và thần tượng không tán thành tôi, gia tăng thế lực cho tôi ở trong Tông Môn, thì có phải sẽ không còn ai dám ham muốn vị trí Đế Tử của tôi nữa không?"

"Nhưng mà tôi thực sự không có gì trong túi, không có đồ gì để mua chuộc được bọn họ, vì thế tôi vắt hết óc, cuối cùng tôi nghĩ ra một biện pháp, chính là kiếm tiền của người dân, để mua chuộc những người có ích với tôi."

"Nói là làm, tôi đã tay không ra khỏi tông môn, gửi thư mời với hai gia chủ của thiên quân thế gia mà không có quan hệ thân mật gì với Huyền Đế tông ở Thuận Thiên thành, tìm bọn họ đến uống trà, bảo bọn họ giúp tôi lôi kéo thế lực của người dân, đợi tôi ngồi vào vị trí Đế Tử, thì sẽ cho bọn họ chỗ dựa vững chắc."

"Hai người bọn họ liền động lòng, chỉ dùng thời gian ba ngày, liền đưa tôi đến gặp ba mươi gia chủ của thiên quân thế gia, sau khi tôi bàn bạc với bọn họ, mỗi nhà đều xuất vốn một trăm tỉ linh thạch, tổng cộng ba nghìn tỉ linh thạch, năm mươi thành trì lớn nhất ở đại lục Tây Bộ, liền xây lên năm mươi cái Lầu Thông Thiên. Mỗi một toà đều cao đến cả chục ngàn mét, trực tiếp dùng độ cao để thu hút người đến giao dịch."

"Nếu như anh ta đã chết, thì em đồng ý ở bên cạnh tôi không?" Đế Tử kích động mà hỏi.

Thẩm An Kỳ lắc đầu: "Nếu như anh ta chết rồi, tôi phải nghĩ cách để cứu ba mẹ và con của anh ta, thay anh ta tiếp tục chăm sóc ba mẹ và con của anh ta."

Đế Tử nhe thấy vậy, trong lòng trở nên phức tạp, thật lâu sau mới cười khổ mà nói: "Mặc dù em không phải là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp, nhưng tuyệt đối là người phụ nữ trọng tình nghĩa nhất mà tôi từng gặp, tôi thích em, chính là vì điều này."

Thẩm An Kỳ im lặng hồi lâu, thở dài một hơi: "Nếu như anh ta không xuất hiện trong cuộc đời của tôi, có lẽ tôi, cũng sẽ thích anh."

Nói xong, Cô quay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm An Kỳ, Đế Tử thầm nghĩ trong lòng: "Diệp Bắc Minh không sống được bao lâu nữa, đợi cậu ta chết, tôi sẽ dùng toàn bộ cách để có thể đón ba mẹ và con của cậu ta đến đây, đến lúc đó, chắc em sẽ đồng ý gả cho tôi chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.