Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 704: Ông chủ đứng phía sau!
"Hai mươi hai vị hóa thần đang tập trung tại thành Hải Lăng, này chỉ sợ là trong mấy nghìn năm qua ở thành Hải Lăng, là lần có nhiều hóa thần xuất hiện nhất nhỉ?"
"Lần này Diệp Bắc Minh chết chắc rồi, mười tám thiên quân thế gia, năm đó vì tìm kiếm Chân võ kiếm, không thương tiếc mà hủy diệt nhà họ Tô, cậu ta cướp Chân võ kiếm là sai, thế mà cậu ta lại không trốn tiếp đi lại chạy đến thành Hải Lăng, này không phải là chán sống rồi hay sao?"
"Lần trước nhà họ Mục đến đây cậu ta đã tự tìm đường chết, chửi ầm ĩ một trận thì cậu ta cũng chui ra rồi. Mà lần này mười tám thiên quân thế gia, hai mươi hai vị hóa thần tập trung lại, gọi cả nửa ngày bảo cậu ta chui ra chịu chết, cậu ta cũng không dám thò đầu ra đâu, chỉ sợ lúc này cậu ta đã làm rùa rụt cổ, trốn ở trong Lầu Thông Thiên không dám đi ra rồi!"
"…"
Toàn bộ thành Hải Lăng, phố lớn ngõ nhỏ, toàn bộ đều đang thảo luận chuyện này.
Lúc này, Lầu Thông Thiên đã bị bao vây trong ba lớp ngoài ba lớn rồi, hàng vạn tu sĩ từ kim đan trở lên, hai mươi hai vị hóa thần. Bày sẵn trận chờ địch, canh phòng nghiêm ngặt để không cho Diệp Bắc Minh bỏ trốn ra ngoài.
"Diệp Bắc Minh! Đừng làm rùa rụt cổ nữa! Mau lăn ra đây chịu chết!" Tiếng gào này đã vang lên cả nửa ngày trời rồi.
Nhưng Diệp Thiên vẫn không hề đi ra.
"Con mẹ nói, không phải nói hôm qua nhà họ Mục tìm Diệp Bắc Minh báo thù, chửi mấy lần thì Diệp Bắc Minh liền lăn ra sao, sao lần này gọi hơn nửa ngày rồi, cậu ta vẫn không xuất hiện?"
Có một gia chủ của một thiên quân thế gia đang chống nạnh, khó chịu mà hỏi.
"Lần trước chỉ là một hóa thần, cậu ta cảm thấy mình có thể đánh được nên mới ra ngoài, sự thật đã chứng minh cậu ta có thể đánh thắng được, mà lần này, chúng ta lại huy động rất nhiều người, hai mươi hai vị hóa thần, cậu ta có thể không sợ hay sao?" Có một gia chủ thiên quân thế gia cười lạnh nói.
"Không phải là chính cậu ta nói với Chưởng quỹ Vương, bảo toàn bộ chúng ta đến đây sao, sao lại sợ rồi?" Một vị gia của thiên quân thế gia nhíu mày nói.
"Tôi đoán ấy. Cậu ta là muốn dọa chúng ta, để chúng ta cảm thấy cậu ta rất lợi hại, không dám đến giết cậu ta để cướp Chân võ kiếm, ai ngờ chúng ta không trúng kế của cậu ta, lại thực sự kéo toàn bộ hóa thần đến đây, cậu ta liền sợ rồi, đương nhiên không dám ra ngoài." Có một vị gia chủ của thiên quân thế gia nói.
"Gọi Chưởng quỹ Vương của các người ra đây một chút!" Có một gia chủ hét về phía người đang đứng ở cửa. Không lâu sau, Chưởng quỹ Vương chạy ra rồi. "Các vị gia chủ, mọi người gọi tôi sao?"
Chưởng quỹ Vương cung kính chắp tay, nhìn lướt qua mười tám vị gia chủ cười hỏi.
"Đúng vậy."
Có một gia chủ đứng dậy, nói: "Sắp xếp một chút, để chúng tôi vào trong giải quyết Diệp Bắc Minh, cần phải mất bao nhiêu tiền, ông cứ ra giá đi."
"Triệu gia chủ, ông làm khó tôi rồi." Chưởng quỹ Vương nói: "Quy tắc của Lầu Thông Thiên, hễ là khách trong Lầu Thông Thiên, đều được Lầu Thông Thiên bảo vệ, tôi mà cho mọi người vào trong giết người. Thì không phải là phá vỡ quy tắc sao, sau này còn ai có thể tin tưởng Lầu Thông Thiên được nữa, vậy thì làm sao mà Lầu Thông Thiên làm ăn đây?"
"Ây da, quy tắc là chết, người là sống, thay đổi một chút đi, đừng có cứng nhắc như vậy được không hả, cậu ta cứ ở lỳ trong Lầu Thông Thiên, một nghìn năm, một vạn năm, chúng tôi cũng không thể cứ đứng đây canh cả một nghìn, một vạn năm được đúng không?" Triệu gia chủ nói.
"Đúng vậy đấy!"
Có một vị gia chủ bước qua, nói: "Chưởng quỹ Vương, gọi ông chủ đứng sau Lầu Thông Thiên của các người ra đây bàn bạc đi, dàn xếp một chút để bọn tôi vào trong làm thịt Diệp Bắc Minh, có bao nhiêu tổn thất, bọn tôi chịu trách nhiệm hết, giỏi lắm thì mỗi một nhà thiên quân thế gia chúng tôi đều cho các người một tòa Lầu Thông Thiên là được rồi."
Chưởng quỹ Vương cười nói: "Thực ra thì Diệp Bắc Minh trốn trong đó thì các người cũng có lợi, Chân Võ kiếm chỉ có một cái, mười tám thiên quân thế gia các người đến cướp kiếm, muốn giết chết Diệp Bắc Minh, rồi Chân võ kiếm sẽ của ai đây?"
"Chuyện đấy ông không cần quan tâm, chúng tôi đã bàn bạc xong hết rồi, lấy được Chân Võ kiếm, mười tám thiên quân thế gia bọn tôi, hai mươi hai vị thiên quân đánh nhau một trận, ai thắng thì Chân võ kiếm thuộc về người đó, sau đó ai lấy được Chân Võ kiếm, thì đưa cho mỗi nhà thiên quân thế gia mỗi nhà một nghìn thiên tinh thạch, vì vậy ông không cần lo lắng là bọn tôi sẽ chém giết nhau, đây là chuyện không thể xảy ra." Triệu gia chủ nói.
"Đúng! Chúng tôi sẽ không chém giết lẫn nhau đâu!" Mười bảy vị gia chủ còn lại đều sôi nổi bày tỏ. Chưởng quỹ Vương: "..."
Ông ta vốn định khơi gợi mâu thuẫn giữa mười tám nhà thiên quân thế gia, ai ngờ bọn họ lại bàn bạc xong hết rồi.
"Cứ canh trước cổng cũng không phải là cách, quá ảnh hưởng đến làm ăn của Lầu Thông Thiên rồi, chẳng lẽ Lầu Thông Thiên phải phá vỡ quy tắc để cho bọn họ vào giết Diệp Bắc Minh hay sao?"
Chưởng quỹ Vương thầm nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
"Chưởng quỹ Vương, mau đi vào thương lượng với ông chủ đứng sau của các người ra đây, mau nghĩ ra cách giải quyết đi, nếu không thì bọn tôi đánh thẳng vào trong đấy, không có lợi cho ai hết đâu, nếu như muốn đấu đá nhau, mười tám thiên quân thế gia bọn tôi đâu, cũng không hẳn là sợ thế lực đứng sau lầu Thông Thiên của các người đâu." Có một vị gia chủ mất kiên nhẫn mà thúc giục.
"Được, tôi đi thương lượng với ông chủ của chúng tôi."
Chưởng quỹ Vương còn làm gì được nữa? Giờ mà làm cho bọn họ nổi điên lên thật lại xông vào Lầu Thông Thiên, giết chết Diệp Bắc Mịn, thì mặt mũi Lầu Thông Thiên vứt đi đâu?
Hết cách, ông ta chỉ đành quay vào trong Lầu Thông Thiên, sau đó truyền âm đến cho ông chủ lớn nhất đứng sau Lầu Thông Thiên, nói ra ngọn nguồn câu chuyện.
"Quy tắc của lầu Thông Thiên là không được phép phá vỡ, nhưng Lầu Thông Thiên cũng không phải là chỗ lánh nạn, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này, làm cho quy tắc không còn vững vàng, nếu như đã xảy ra chuyện này, vậy thì phải sửa lại quy tắc thôi, từ vây giờ trở đi. Hễ là người muốn trốn đuổi giết trong Lầu Thông Thiên, kỳ hạn dài nhất là một năm, vượt quá
một năm, Lầu Thông Thiên sẽ không hoàn toàn bảo vệ người đó an toàn khỏi khó khăn nữa, hơn nữa có tư cách để đuổi người lánh nạn ở Lầu Thông Thiên ra ngoài, ông nói câu nói này của tôi cho Diệp Bắc Minh và gia chủ mười tám thiên quân thế gia biết đi." Ông chủ lớn đứng sau nói.
"Vâng, Đế Tử!"
Chưởng quỹ Vương cung kính nói: "Nếu như kỳ hạn một năm, mười tám thiên quân thế gia chê dài, vậy thì phải làm sao?"
"Bọn họ mà chê quá dài, vậy thì ông nói với bọn họ, chê dài mà tùy ý làm loạn, thì sẽ hủy diệt mười tám thiên quân thế gia bọn họ, dễ như là núi Thái Sơn đè trúng vậy."
Ông chủ lớn phía sau nói xong câu đó, trực tiếp ngắt truyền âm.
Sau khi Chưởng quỹ Vương nghe xong, lập tức Vô cùng lo lắng, đi ra khỏi Lầu Thông Thiên, nói nguyên văn những lời ông chủ lớn phía sau nói.
"Cái gì cơ? Một năm?"
Biết được kỳ hạn là một năm, mười tám bị gia chủ đều vô cùng mất bình tĩnh.
"Chưởng quỹ Vương, một năm thì quá dài rồi, bọn tôi đã nể mặt Lầu Thông Thiên các người như vậy, các người sửa quy tắc, cũng không suy nghĩ một chút cho bọn tôi, không sợ bọn tôi trở mặt không nể mặt Lầu Thông Thiên các người nữa à?" Triệu gia chủ khó chịu mà hoi.
"Một tháng còn miễn cưỡng được, một năm thì không thể chấp nhận được, nếu như các người khăng khăng một năm, vậy thì bọn tôi đành phải xông vào rồi!" Có một vị gia chủ khó chịu mà nói.
"Đúng! Không đổi thành một tháng, bọn tôi liền xông vào!"
Một đám gia chủ nhao nhao.
"Ha ha!"
Chưởng quỹ Vương cười nói: "Ông chủ lớn nhà chúng tôi đã nói rồi, sửa quy tắc. Đã vô cùng nể mặt các người rồi, hy vọng các người đừng có mà đạp lên mặt mũi nữa, nếu như các người cứ thích gây rối, chống đối với Lầu Thông Thiên, vậy thì xin lỗi nhé, thế lực sau lưng Lầu Thông Thiên chúng tôi, sẽ như núi Thái Sơn đèn trứng mà đè bẹp mười tám thiên quân thế gia các người, không tin, các người có thể thử xem, xem Lầu Thông Thiên chúng tôi có năng lực hay không."
Nói xong, Vương chưởng quẩy làm một động tác mời, ra hiện bọn họ muốn xông vào thì cứ xông vào.
Kết quả mười tám gia chủ, đều bị những lời của Chưởng quỹ Vương dọa cho sợ hãi.
Bởi vì thế lực phía sau Lầu Thông Thiên khủng bố bao nhiêu, bọn họ không rõ, nhưng mà có thể khẳng định được là tuyệt đối không yếu hơn mười tám thiên quân thế gia bọn họ.
Bọn họ vốn cho rằng, người làm ăn sợ nhất chính ta quấy rối, muốn uy hiếp để cho Lầu Thông Thiên chịu thua, nhưng không ngờ lại bị Lầu Thông Thiên lật xe.
Diệt mười tám thiên quân thế gia như là núi Thái Sơn đè trứng, chỉ bằng câu nói này, bọn họ đã có thể hiểu rõ. Thế lực phía sau Lầu Thông Thiên kinh khủng như thế nào rồi.
Chí ít có một ông chủ là thần giáo bất hủ.
Thần giáo bất hủ mà diệt bọn họ, không phải là đơn giản như núi Thái Sơn đè trứng sao?
"Một năm thì một năm, bọn tôi sẽ đợi, những lời vừa nãy, hy vọng sẽ không chọc đến ông chủ lớn nhà các người."
Triệu gia chủ cười xòa.
"Đó là đương nhiên."
Chưởng quỹ Vương nói: "Lầu Thông Thiên chúng tôi vốn là làm ăn, đều có quy tắc giống nhau hết. Cũng không tham của khách một đồng một cốc nào, cũng không làm địch với bất cứ khách nào, nhưng cũng không sợ bất cứ người khác nào gây sự."
Nói xong, Chưởng quỹ Vương chắp tay sau lưng, quay người đi vào trong Lầu Thông Thiên
Cộc cộc cộc!
Đột nhiên của phòng trọ của Diệp Thiên bị gõ.
Kęt!
Diệp Thiên cười: "Tôi sẽ không cho bọn họ Chân võ kiếm, thù của cô tôi đã nói báo thù giúp cô thì sẽ báo giúp cô, nhưng mà không phải là bây giờ, tôi phải chờ các người đưa sáu yêu thủ cực phẩm đến, làm xong công pháp, mới xuống diệt bọn họ, bây giờ mà diệt bọn họ, chắc canh sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, toàn bộ Bắc Hàn sẽ biết, kẻ địch của tôi sẽ chạy đến đây, như vậy thì tôi không đợi được sáu con yêu thú của các người mà phải chạy đi tránh nạn rồi."
"Vì thế không cần gấp, cũng không cần lo lắng, toàn bộ bọn họ đều chết thôi, còn tôi, vẫn có thể sống ung dung như cũ."
Nói xong, Diệp Thiên mở cửa đi vào trong.
"Đúng rồi."
Đột nhiên anh nghĩ ra cái gì đó, lại đi ra ngoài, đưa cho Tô Thanh Tuyền một trăm viên yêu đan tiên phẩm, nói: "Cầm giúp tôi mua tin tức từ Chưởng quỹ Vương, hỏi Đế Tử của Huyền Đế tông, có phải là đưa một người phụ nữ từ trái đất về không, giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, tình hình thế nào, hỏi xong mấy chuyện đó, thì đến đây nói cho tôi, tôi phải canh chừng con gái tôi, để tránh khỏi việc con gái tôi bị ám sát."