Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 700: Đột phá hai cảnh lớn!
Lúc này, bên trong động thiên, một ngôi nhà gỗ nhỏ ba tầng, một ông lão đang nuôi một đám gà vịt, một cô gái dung mạo đoan trang, không yên lòng mà cắt sửa hoa cỏ.
"Chuyến này đã đi được nửa năm rồi, cũng không biết Thần và ông Vương sắp về chưa, nghe nói tu sĩ Bắc Hàn tinh lợi hại hơn nhiều so với Thiên Hoang, trong khoảng thời gian này trong lòng tôi luôn là thấp thỏm không yên, chỉ sợ Thần nó..."
Khắp khuôn mặt của Hoàng Phủ Thường là vẻ lo âu.
"Công chúa, yên tâm đi, có Vương thượng tiên ở đó, tiểu vương tôn chắc chắn không sao đâu."
Ngụy công công quay đầu, cười khanh khách an ủi.
"Nhưng trong lòng tôi..."
"Lão nô có thể hiểu được." Ngụy công công nói: "Từ lúc sinh ra tiểu vương tôn đã ở đây, chưa từng rời khỏi công chúa, lần này vừa đi là nửa năm, công chúa không lo lắng đó là giả."
"Có điều tiểu vương tôn đã trưởng thành, về sau còn phải mang binh đánh giặc, cướp lại vương quyền nhà Hoàng Phủ, trọng chấn triều cương, trong tương lai, mẹ con phải chia lìa sẽ là tình huống bình thường, công chúa phải chuẩn bị tâm lý, làm quen nhiều hơn, rồi sẽ trở thành tự nhiên."
"Tựa như chim nhỏ vậy, cánh cứng cáp rồi sẽ phải rời đi vòng ôm của mẹ, bay tới một bầu trời thuộc về mình, ngài nói phải không?"
Hoàng Phủ Thường gật đầu: "Những đạo lý này tôi ta đều. Nhưng mà...."
Nhưng mà cô ấy chỉ có một đứa con trai này, càng hi vọng sẽ không có những hận thù kia, ở nơi thế ngoại đào nguyên này, mẹ hiền con thảo sống hết đời.
Nghĩ đến sau này Thần tu luyện thành công, đi ra ngoài đánh đánh giết giết, nếu để cho người ta biết cậu là con trai của dbm, gặp phải bốn tiên tông lớn vây công, vậy phải làm thế nào cho phải?
Theo sự lớn lên mỗi ngày của con, người làm mẹ như cô ấy cũng ngày càng lo lắng.
"Nếu như ba của nó còn ở đây thì thật tốt biết bao!"
Cô ấy không khỏi nghĩ tới Diệp Thiên, trong lòng phiền muộn không gì sánh được.
Đúng vào lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cô ấy.
"Mẹ! Thần về rồi!"
Hoàng Phủ Thường nghe vậy, lúc này tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng ngày nhớ đêm mong, đang đạp gió mà chạy tới phía cô ấy.
"Thần!"
Trên gương mặt của Hoàng Phủ Thường cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, ném cây kéo trên đầu, đạp gió mà nghênh đón.
Một giây tiếp theo, hai mẹ con ôm nhau.
"Thần, mẹ nhớ con chết mất."
Hoàng Phủ Thường ôm con trai thật chặt, nỗi lo lắng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Mẹ, Thần cũng rất nhớ mẹ."
Hoàng Phủ Tư Thần dán đầu nhỏ trong lòng ngực mẹ, rất hưởng thụ sự ấm áp từ cái ôm của mẹ.
Hai mẹ con hàn huyên một trận, Hoàng Phủ Tư Thần rời khỏi vòng ôm của mẹ, từ nhẫn không gian lấy ra một quả bảy màu, nụ cười tươi rói nói: "Mẹ, mẹ xem!"
Vương Thuần Cương ở bên cạnh thấy một màn như vậy, hai mắt trợn trắng, muốn nói gì đó với Hoàng Phủ Thường, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Đây là.... Cơ duyên?"
Hoàng Phủ Thường nhìn quả bảy màu, đột nhiên nghĩ đến lúc Vương Thuần Cương nói mang Thần đi tìm cơ duyên, hai mắt cô ấy lập tức tỏa sáng, khắp khuôn mặt là vẻ kích động.
"Đúng vậy mẹ, đây là cơ duyên Thần lấy được từ Tiên cung trong Tiên hải mê tung đó, lúc ấy Thần đi lầm đường, nhưng đột nhiên một cầu vồng rực rỡ xuất hiện, một lão thần tiên nói lòng hiếu thảo của Thần cảm dộngd dại đạo, liền phái lão thần tiên kia tới dẫn đường cho Thần, sau đó Thần đạp cầu vông kia liền tiến vào Tiên cung, hái quả bảy màu này, nghĩ đến mẹ có tu vi cao, ăn quả này sẽ càng lợi hại hơn, là có thể báo thù cho ông nội và tướng sĩ Bắc Lương rồi. Thần nhịn ăn, cầm về cho mẹ ăn, suýt chút nữa bị vài phần tử xấu cướp đi, cũng may giữa đường xuất hiện một chú và một chị gái còn có một ông lão, cưỡi yêu thú bay qua giúp Thần và ông Vương ngăn lại những người xấu kia, nếu không Thần và ông Vương có khả năng sẽ không về được rồi."
Hoàng Phủ Tư Thần nói hết một hơi.
Nghe xong lời nói này, Hoàng Phủ Thường đột nhiên hơi nhíu mày, gấp gáp hỏi: "Một chú và một chị gái, còn có một ông lão cưỡi yêu thú đến giúp Thần ngăn lại phần tử xấu?"
Cô ấy đột nhiên liên tưởng đến Diệp Thiên, Đóa Đóa và Thiên Hà Kiếm Tiên, cùng với bạch hổ, không phải là giống với miêu tả của Thần sao?
"Đúng vậy mẹ." Hoàng Phủ Tư Thần nói: "Có điều phần tử xấu đánh một chưởng về hướng bọn họ, có lẽ đã đánh chết họ mất."
"Cái gì!"
Hoàng Phủ Thường giật nảy người, vội vàng hỏi: "Chú ấy có phải còn trẻ tuổi giống mẹ không? Chị gái kia có phải cao hơn Thần không? Ông lão kia có phải là người hầu của chủ và chị gái ấy không? Con yêu thú kia có phải bạch hổ không?"
"Ngoại trừ con yêu thú kia không phải bạch hổ, mà là một con yêu thủ có bộ lông bảy màu ra, những thứ khác dường như giống như mẹ nói." Hoàng Phủ Tư Thần nói.
"Yêu thú bảy màu?"
Hoàng Phủ Thường nhíu mày hỏi: "Chị gái kia có phải ôm một động vật nhỏ không?"
"Ông Vương, ông có thấy chị gái kia ôm động vật nhỏ không?" Hoàng Phủ Tư Thần nhìn về phía Vương Thuần Cương, cậu chỉ ngoái đầu lúc chạy trốn cho nên không có nhìn quá rõ.
"Không có."
Vương Thuần Cương lắc đầu.
"Vậy họ có nói gì không?"
Hoàng Phủ Thường nhìn về phía Vương Thuần Cương hỏi. "Có hô một câu, lúc đó tính mạng của tôi với Thần đang trên thế ngàn cân treo sợi tóc, không nghe rõ là nói cái gì, sau đó chưa từng nghe thấy họ nói thêm gì." Vương Thuần Cương trả lời đúng sự thật.
"Cái này
Hoàng Phủ Thường lập tức không có manh mối, cũng không biết rốt cuộc là có phải Diệp Thiên hay không.
"Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, cho dù Diệp Thiên chưa chết, từ Thiên Hoang tới Bắc Hàn, cần tới mười năm, mà bây giờ Diệp Thiên gặp nạn mới qua có năm năm, anh cũng sẽ không xuất hiện ở Bắc Hàn được."
Trong lòng cô ấy âm thầm nghĩ.
"Làm sao vậy mẹ?" Hoàng Phủ Tu Thần hỏi.
"Không có... Không có gì." Hoàng Phủ Thường cười: "Mẹ chỉ nhớ tới bạn cũ, có chút giống so với miêu tả của con, Có điều bạn họ ở trên Thiên Hoang, hẳn không phải là họ."
"Ồ."
Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu, đưa quả bảy màu trong tay đến trước mặt Hoàng Phủ Thường, cười nói: "Vậy mẹ liền ăn quả bảy màu này đi."
Hoàng Phủ Thường cười, đẩy quá bảy màu trở về, cười nói: "Mẹ biết Thần hiếu thuận, nhưng Thần nghe mẹ nói, mẹ hi vọng Thần có thể đỉnh thiên lập địa, có thể cùng Thần... Nói chung, Thần ăn cơ duyên, trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ mẹ, như vậy mẹ đã rất vui."
"Nhưng Thần hi vọng mẹ ăn, như vậy mẹ sẽ trở nên lợi hại hơn, không chỉ có thể sớm ngày báo thù cho ông nội và tướng sĩ Bắc Lương, còn có thể tìm ra người đã bỏ rơi mẹ và Thần. Như vậy mẹ có thể đánh ông ta trút giận." Hoàng Phủ Tư Thần nói.
Hoàng Phủ Thường không nói cho cậu biết ba là ai, cậu ép hỏi từ Ngụy công công, thì biết năm đó ba cậu từng ở Bắc Lương Thành, sau đó bỏ rơi cậu và mẹ rời khỏi Bắc Lương, chẳng biết đi đâu, cho nên cậu vẫn ghi hận trong lòng với người ba chưa từng gặp mặt.
Hoàng Phủ Thường cười khổ, xoa mặt của Hoàng Phủ Tư Thần, nghiêm túc nói: "Thần, tương lai con sẽ là Bắc Lương Vương, tu vi không cao khó có thể củng cố chính quyền, nghe mẹ đi, ăn cơ duyên. Chỉ khi Thần trở nên mạnh mẽ, mẹ mới có thể yên tâm, còn ba con, đợi Thần trưởng thành hoàn toàn, mẹ sẽ nói với Thần về người đó."
"Nhưng mà mẹ..."
Hoàng Phủ Tư Thần còn muốn nói hi vọng mẹ ăn.
Sao nào? Lời của mẹ cũng không nghe sao?"
Hoàng Phủ Thường giả vờ tức giận nói.
"Không phải đâu mẹ,"
Hoàng Phủ Tư Thần liều mạng lắc đầu.
"Vậy còn không ăn cơ duyên đi, nếu không ăn, mẹ sẽ tức giận đó."
Hoàng Phủ Thường chống nạnh, giả vờ tức giận mà thở phì phò.
"Mẹ đừng tức giận, Thần ăn."
Bộ dáng Hoàng Phủ Tư Thần tội nghiệp, do dự, nhìn mẹ mình trợn mắt, vội vàng nhét cơ duyên vào miệng.
Quả bảy màu vừa vào bụng, liền hóa thành một dòng nước ấm trôi xuống thực quản của Hoàng Phủ Tư Thần, phát sinh vụ nổ lớn trong cơ thể cậu, trong lúc đó năng lượng không ngừng tuôn trào, tràn đầy mỗi gân mạch, mỗi huyệt vị của Hoàng Phủ Tư Thần.
"A!"
Trong cơ thể có cảm giác bành trướng, Hoàng Phủ Tư Thần cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, nhịn không được ngửa đầu hét to, gân xanh trên mặt và trên cánh tay đều nổi lên, giống như những con rắn xanh lượn quan trên người cậu, nhìn thấy mà giật mình.
"Vương thượng tiên, Thần nó..."
Thấy bộ dáng đau đớn của con trai, Hoàng Phủ Thường sợ hãi, lo lắng hỏi.
"Không sao cả."
Vương Thuần Cương khoát tay nói: "Tu vi của nó còn thấp, quả bảy màu có thể khiến tu vi của nó tăng vọt, hiện tại nhất định phải chống đỡ, đợi tu vi từ từ tăng lên, cảm giác bành trướng sẽ biến mất dần."
Quả nhiên!
Sau khi hét một lúc, những tiếng kêu đau đớn của Hoàng Phủ Tư Thần yếu bớt, gân xanh trên mặt và trên tay cũng không còn nổi lên nữa.
Mà lúc này, truyền đến tiếng sấm nổ, trời dần dần tối mờ, gió nổi mây vần, cảnh tượng sấm chớp mưa bão ập tới.
"Sắp độ kim đan lôi kiếp rồi!"
Hai mắt Vương Thuần Cương tỏa sáng, lúc này vung tay áo lên:
"Đi!"
Lúc này Hoàng Phủ Tư Thần bay ra ngoài ngàn mét.
Đoàng!
Một đạo thiên lôi lớn như bắp đùi đánh xuống, nện lên đầu Hoàng Phủ Tư Thần.
"A!"
Hoàng Phủ Tư Thần bị đánh trúng kêu lên một hồi.
Ngay sau đó!
Đạo thứ hai!
Đạo thứ ba!
Đạo thứ tư!
"Sao sao sao... Sao Có nhiều thiên lôi như vậy?"
Hoàng Phủ Thường lạnh run, cô ấy nhớ rõ lúc cô ấy độ kiếp, chỉ có hai mươi bốn đạo thiên lôi, Hoàng Phủ Tư Thần đã hai mươi tám đạo thiên lôi rồi mà thiên lôi vẫn còn thay nhau oanh tạc Hoàng Phủ Tư Thần, khiến cô ấy sợ đến mặt mũi trắng bệch.
"Có thể kim đan của nó khá cao!"
Vương Thuần Cương suy đoán, vẻ mặt cũng khó hiểu.
Cho đến khi đạo thiên lôi thứ ba mươi sáu qua đi, trên người Hoàng Phủ Tư Thần phóng ra ánh sáng chín màu, đồng thời có thể thấy rõ, đan điền bên trong của cậu, xuất hiện một kim đan bảy màu lớn như trứng gà.
Nhưng tiếng rống Hoàng Phủ Tư Thần còn đang kéo dài, đồng thời kim đan bên trong đan điền đã dần trở nên lớn hơn.
Khoảng chừng một lúc lâu sau.
Đùng một tiếng, kim đan trong cơ thể Hoàng Phủ Tư Thần nổ tung, tạo nên một nguyên anh trên đài hoa sen.
Cho đến lúc này, tiếng la của Hoàng Phủ Tư Thần mới dừng lại, gân xanh nổi lên cũng biến mất, Hoàng Phủ Tư Thần té trên đất, hít từng ngụm khí, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
"Quả nhiên là con của Thiên tiên! Nguyên anh cũng có đài sen để ngồi! Tôi chưa bao giờ nghe cũng chưa bao giờ thấy điều
này!"
Vương Thuần Cương kích động không thôi hô lên: "Thần, mau đứng lên, lấy phát thân ra cho ông Vương nhìn!"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Tư Thần bảo đảo đứng dậy, thúc giục tiên pháp, xuất hiện pháp thân, chỉ một thoáng pháp thân cao tới sáu mươi sáu trường xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Lợi hại! Lợi hại quá!"
Thân thể Vương Thuần Cương cũng run rẩy: "Pháp thân này, so với kim đan tinh phẩm biến thành nguyên anh, còn cao hơn ba mươi trượng đó!"
"Thằng nhóc thối, nghe ông Vương, chớ nóng ruột." Hoàng Phủ Thường trợn mắt nói.
"Vâng, mẹ!"
Mà lúc này nhóm người Diệp Thiên đã thoát khỏi sự đuổi bắt của Lưu Huyền Cơ, đi tới một ngọn núi không lớn.
"Nếu như phán đoán không sai, Thần và ông lão kia biến mất bên trong đỉnh núi này, chúng ta xuống dưới tìm một chút, nhìn xem có động thiên hay cổng truyền tống không." Diệp Thiên nói.
"Vâng tôn thượng."
thú Kim Lân mắt xanh lên tiếp, đáp xuống, đi vào sâu trong núi lớn.