Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 691: Chap-697




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 698: Muốn giết con tôi, bước qua thi thể tôi trước đã!​

Lời vừa nói ra, đầu tiên Vương Thuần Cương sửng sốt, sau đó chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đạo nhân tóc hoa râm xuất hiện phía sau ông ta.

Vừa nhìn, con ngươi ông ta co rụt, vẻ bình tĩnh thản nhiên trên mặt trước đó biến mất, lộ ra vẻ hoảng hốt, sợ hãi, ngạc nhiên và hoang mang.

Ông ta biết lần này phiền phức rồi.

Bởi vì ba ông lão này, người ở giữa ông ta biết, là một lão tổ của Thần Đế tông, tên Lưu Huyền Cơ, Hóa Thần cảnh viên mãn đại năng, là một người cuồng tìm kiếm cơ duyên, trước đây lúc ông ta tìm cơ duyên đã gặp mấy lần, cũng may lần kia có được cơ duyên không đụng trúng gã, không ngờ lần này lại đụng phải.

Nếu như Hoàng Phủ Tư Thần ăn quả bảy màu, tăng tu vi, không có cơ duyên, đối phương cũng không thể cướp.

Nhưng Hoàng Phủ Tư Thần không có cơ duyên ăn được, làm cho đối phương có mong muốn, ông ta tin chắc Lưu Huyền Cơ sẽ không từ bỏ ý đồ, trừ phi gia cơ duyên ra.

Nhưng ông ta trông cậy toàn bộ vào tu vi của Hoàng Phủ Tư Thần lấn át gã, trở thành chân tiên trước ông ta, sau đó chỉ điểm ông ta trở thành chân tiên, sao có thể cam tâm giao cơ duyên ra?

Đánh thì đánh không lại, dù sao người ta là hóa thần viên mãn, ông ta chỉ là hóa thần đỉnh phong, huống hồ hai bên trái phải còn có hai tên thực lực hóa thần phi phàm, đánh nhau chắc canh thất bại.

"Được, cho ông.

Ông ta nói, đánh tâm lý phòng bị của đối phương trước, sau đó đánh một cái thật mạnh lên mông hươu sao, quá lớn một tiếng:

"Cha!"

Chỉ một thoáng, hươu sao đạp bốn chân, hóa thành một vệt ánh sáng, vọt tới PHủ Động của ông ta.

"Vương Thuần Cương! Để cho tôi bắt được ông thì chắc canh sẽ chết!"

Lưu Huyền Cơ tức điên lên, vung tay lên hô: "Đuổi theo cho tôi!"

Sau đó ông ta dẫn đầu dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

Mà lúc này, Diệp Thiên lại cảm ứng được sư tồn tại của huyết mạch kia, đồng thời phát hiện huyết mạch kia đang ở gần chỗ anh.

Anh đánh giá một chút, dựa vào tốc độ này, khoảng một tiếng sau là chạm trán.

"Ha ha!"

Diệp Thiên khó nén tâm tình kích động bật cười.

"Ba, chuyện gì vui vẻ như vậy?"

Đóa Đóa còn không biết chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mỏ mà hỏi ra miệng.

"Ba phát hiện một em trai hoặc em gái của con, đang ở cách phía trước không xa, có lẽ sẽ nhanh gặp được." Diệp Thiên nói.

"Hả?"

Đóa Đóa kinh ngạc: "Năm đó ba tới Bắc Hàn, có phải đã có em bé với người phụ nữ khác?"

Trong lúc nhất thời, hình tượng của ba trong lòng cô bé có chút sụp đổ.

Cô đã không còn là cô nhóc ngây thơ ngốc nghếch nữa, bây giờ cô đã mười chín tuổi, rất nhiều chuyện đều biết, xuất hiện em trai hoặc em gái ở Bắc Hàn, nói rõ năm đó ba đi hang Vạn Yêu ở Bắc Hàn, đã gieo họa cho cô gái nào đó ở Bắc Hàn, cho nên mới xuất hiện một em trai hoặc em gái ở Bắc Hàn.

"Khụ khụ..."

Diệp Thiên ho khan hai tiếng Vừa cười vừa nói: "Đóa Đóa, con hiểu lầm ba rồi, ba không phải loại người như vậy, em trai hoặc em gái kia, có thể là công chúa tỷ tỷ của con hoặc là chị gái áo tím của con, ngoại trừ hai cô ấy không có người khác."

"Hả?"

Đóa Đóa lại kinh ngạc, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ: "chị gái áo tím cũng bị ba gieo họa rồi?"

Diệp Thiên: "..."

Chỉ biết trong lúc vui vẻ mình lỡ miệng, con bé đã không còn là cô nhóc có thể lừa gạt bằng một câu năm đó nữa.

"Chỉ là tu luyện với chị gái áo tím của con thôi, nếu không ba sẽ không thể đạt tới Nguyên Anh, cũng không thể tung hoành Thiên Hoang rồi." Diệp Thiên có chút lúng túng giải thích.

"Ồ."

Đóa Đóa ồ một tiếng, gương mặt vẻ không tin, thầm nói trong lòng: Còn xem con là đứa nhóc sao, con đã là người lớn, con không dễ lừa đâu.

Trong lòng cô hiểu rõ, nhưng cũng biết không nên nói tiếp làm khó dễ cho ba, liền vừa cười vừa nói: "Cũng tốt Nữu Nữu không

bên cạnh, nếu như có thêm một em trai hoặc em gái cũng tốt vô cùng, hì hì!"

"Ha ha!"

Đóa Đóa hiểu chuyện khiến Diệp Thiên cảm thấy rất hài lòng: "Ba cũng nghĩ như vậy, đợi cứu anh Bảo và anh Lạc của con, một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi, cũng có thể thêm nhiều em trai hoặc em gái chơi với Đóa Đóa, đến lúc đó một nhà chúng ta sẽ Vô cùng vui vẻ hòa thuận, tốt đẹp biết bao."

"Vâng!"

Đóa Đóa cũng rất mong chờ cuộc sống đó.

Lúc này Vương Thuần Cương ôm Hoàng Phủ Tư Thần, cưỡi hươu sao bay khoảng năm phút, cuối cùng dưới sự quấy rối của thần binh và pháp bảo của kẻ địch, chốc lát sắp bị đuổi kịp.

"Thần, ông Vương cản phía sau kéo thời gian cho cháu, cháu nhanh ăn quả bảy màu, sau đó chạy về Phủ Động, dẫn mẹ cháu rời khỏi Phủ Động đi đến bên ngoài Thiên Hoang đi, chỉ sợ bọn họ tìm được Phủ Động rồi sẽ tới Thiên Hoang, biển người mênh mông họ cũng sẽ không tìm được cháu." Vương Thuần Cương vội la lên.

"Không, ông Vương."

Hoàng Phủ Tư Thần lắc đầu nói: "Ông vừa nói, với tu vi của ông, đối phó Lưu Huyền Cơ kia, trong vòng ba chiêu sẽ bại, cho dù ông cản sau, cũng không thể tranh thủ được thời gian cho cháu, hơn nữa ông cũng nói, cho dù cháu ăn được quả bảy màu, tối đa cũng chỉ có thể lên Nguyên Anh Cảnh, sao có thể chạy trốn dưới tay ba người Hóa Thần chứ, cho nên cho dù ông có chặn phía sau không, chúng ta cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ, còn không bằng chiến đấu cùng nhau."

Vương Thuần Cương: "..."

Suy nghĩ cẩn thận đúng như Hoàng Phủ Tư Thần nói, cho dù ông ta có chặn ở phía sau, quả thực cũng không thể chạy trốn. Trừ phi...

Nhưng ông ta thật sự thật không cam lòng giao cơ duyên ra, như vậy quá thua thiệt.

Lúc ông ta không biết như thế nào cho phải.

Đột nhiên Hoàng Phủ Tư Thần hô to một tiếng:

"Cơ duyên cho các người, đừng đuổi theo tôi và ông Vương nữa!"

Dứt lời, cậu lấy một hộp gấm từ trong nhẫn không gian ném ra phía sau.

"Thần, không thể!"

Nhưng thấy một cái bóng mờ từ đỉnh đầu gào thét mà qua. Vương Thuần Cương sợ hãi kêu lên, phát hiện đã muộn, trái tim ông ta lập tức tan nát.

Cơ duyên đó!

Thằng nhóc thúi này, dĩ nhiên vì bảo vệ mạng sống mà vứt cơ duyên đi, ông ta thật sự không cam lòng, trái tim thật đau!

"Ha ha!"

Lưu Huyền Cơ lập tức vui mừng, không ngừng đạp không bay tới, vươn tay ra, một lực hút lập tức kéo hộp gấm về tay.

"Ha ha! Cơ duyên tới tay! Ha ha ha!"

Gã vui sướng đến phát rồ, tiếng cười vang vọng tỏng trời đất.

"Huyền Cơ lão tổ, mau mở ra nhìn xem là bảo bối gì." Một người không có chức vị ở Thần Đế tông nhưng có bối phận cao nói.

"Đúng vậy Huyền Cơ lão tổ, mau mở ra nhìn xem!" Một người tu sĩ khác cũng không có chức vị nhưng có bối phận cao nói.

"Ừm!"

Lưu Huyền Cơ gật đầu, cảm xúc dạt dèo kéo ruy băng trên hộp gấm,s au đó thu ruy băng vào nhẫn không gian, đây là đồ bên trong Tiên Cung, gã cảm thấy trân quý, ném thì quá uổng.

Sau khi cởi ruy băng ra, ông ta từ từ xốc hộp gấm lên.

Đầu hai tu sĩ kia đều lại gần, trán gần như đụng vào hộp gấm, hận không thể rơi cả con ngươi vào hộp gấm, ngắm xem là cơ duyên gì.

Cuối cùng, trong hai giây như cả năm kia, rốt cuộc hộp gấm được Lưu Huyền Cơ mở ra.

Chỉ thấy bên trong chứa một hộp đồ sứ.

"Huyên Cơ lão tổ, mau mở ra nhìn xem là Tiên Đan hay gì."

Hai tu sĩ kích động không thôi, thân thể đều đang hơi rung động, cấp thiết muốn biết bên trong chứa bảo bối gì.

Lưu Huyền Cơ cũng kích động, tay run run cầm lấy bình sứ màu trắng, thu hộp quà vào nhẫn không gian, lại chậm rãi mỏ nắp bình sứ ra.

Sau đó nắp được mở ra hoàn toàn, một mùi hương xông vào mũi.

Khi thấy trong bình là bột phấn màu đỏ, lúc ngửi được mùi của bột phấn màu đỏ, sắc mặt ba người lập tức cứng ngắc, hai mặt nhìn nhau.

Sau đó ba người đồng thanh kêu lên:

"Là son!"

Ngay sau đó!

"A!"

Lưu Huyền Cơ biết mình bị lừa, lập tức phát điên tới cực điểm, hung hăng ném bình sứ xuống, giống như sư tử nổi điên mà bùng nổ hô lên:

"Con mẹ nói! Dám lừa bổn lão tổ! Hại bổn lão tổ vui mừng một phen! Nếu để bổn lão tổ bắt được chắc canh phải băm vằm vạn mảnh hai tên đó!"

"Tức chết tôi rồi! Tức chết tôi rồi!"

"Đuổi theo! Nhanh đuổi theo cho bổn lão tổ!"

"Thần, ông Vương bị cháu làm tức chết rồi, cháu nói cháu hái được trái bảy màu, trực tiếp ăn đi, không chỉ tăng tu vi cũng sẽ không gặp chuyện bị ucớp, tốt biết bao, cần gì phải rơi vào kết cục tiến thoái lưỡng nan này?"

Vương Thuần Cương đau lòng nói, cả người là vẻ không thiết sống nữa.

"Ha ha!"

Hoàng Phủ Tư Thần cười đau cả bụng.

"Thằng nhóc cháu còn cười, thực sự là không tim không phổi, cơ duyên bị mất rồi còn có thể cười, ông vương sắp khóc rồi cháu biết không."

Vẻ mặt Vương Thuần Cương đau khổ, vỗ một cái lên ót Hoàng Phủ Tư Thần, ánh mắt đầy u oán.

"Ai da!"

Hoàng Phủ Tư Thần buồn bực kêu lên cười nói: "Ông Vương à, ông đừng lải nhải nữa, nói thật cho ông biết, vừa rồi cháu đưa họ là một tỏng hai hộp son cháu mua cho mẹ, quả bảy màu còn ở trong nhẫn không gian của cháu đó."

Vương Thuần Cương vừa nghe, tinh thần uể oải lập tức phấn chấn.

"Thật à?"

"Đương nhiên là thật rồi, cháu muốn đem quả bảy màu về cho mẹ ăn. Sao có thể cho họ, đừng có mơ, hừ." Hoàng Phủ Tư Thần ngửa đầu hừ nói.

"Ha ha!"

TRENUENONLINE ***2,

Vương Thuần Cương nghe vậy, ôm khuôn mặt nhỏ nanh của Hoàng Phủ Tư Thần nhéo hai cái thoải mái cười to nói: "Thằng nhóc cháu quả nhiên là con của Tiên Thiên, quá thông minh, quá cơ trí. Ông Vương không uổng công thương cháu, sắp đến Phủ Động rồi, đợi vào Phủ Động chúng ta liền an toàn, ha ha!"

:

Nhưng không ngờ tiếng cười của ông ta vừa vang lên, một giọng nói nổi giận cực điểm đột ngột truyền tới.

"Vương Thuần Cương! Hai người chết chắc rồi! Tôi chính là không muốn cơ duyên nữa! mà muốn đập hai người thành bột

Vào một tiếng.

Một ánh sáng xé rách bầu trời, lúc pháp bảo thần phẩm đụng trúng Vương Thuần Cương và Hoàng Phủ Tư Thần, đánh vào pháp bảo thần phẩm.

Keng!

Âm thanh thanh thủy vang vọng ngàn dặm.

Pháp bảo thần phẩm bị đánh trúng đổi hướng, sau đó quay lại trong tay Lưu Huyền Cơ.

Một giây kế tiếp, chỉ thấy trong hư không, một con yêu thú bảy màu chở mấy người, hiện ra ở giữa Lưu Huyền Cơ và Vương Thuần Cương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.