Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 691: Quyết chiến mặt trăng
“Đây… là mặt trăng?”
Đứng trên boong thuyền, nhìn xuống mặt đất lồi lõm, không một ngọn cỏ, tổng quản Giang nhướng mày, vẻ mặt mờ mịt.
“Ừ.”
Diệp Thiên gật đầu.
“Vậy tại sao tôi có thể hít thở không khí? Sẽ không trôi nổi?”
Tổng quản Giang ngạc nhiên, khác với trong khoa học nói.
“Chiến hạm Tinh Không có một vòng pháp trận, không gian lớn, không khí dồi dào, sẽ không xói mòn ra ngoài, pháp trận sẽ còn tạo ra ra không khí, bên trong pháp trận, cho dù là triệu năm, mười triệu năm cũng sẽ không thiếu không khí, mà chiến hạm Tinh Không nặng đến chục triệu tấn, cồng kềnh như vậy, chỉ cần không cất cánh, sao có thể trôi nổi.” Diệp Thiên nói.
“Ách...”
Giang Sơn cái hiểu cái không gật đầu.
“Nữu Nữu, ba đưa chúng ta lên mặt trăng chơi nhé.”
Có cha ở đây, Đóa Đóa cũng không sợ, thấy mẹ và mẹ nhỏ dẫn Nữu Nữu ra đây, Đóa Đóa liền nói chuyện cười đùa tí tửng.
“Đây chính là mặt trăng, tại sao cái gì cũng không đẹp thế?”
Nữu Nữu gãi đầu, phá vỡ vẻ đẹp lúc cô bé nhìn mặt trăng từ địa cầu.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, tám chiến hạm Tinh Không lại bắn về phía Tuyết Thần Nhất Hào, lít nha lít nhít đạn pháp nổ tung bên ngoài pháp trận, hình thành từng màn pháo hoa rực rỡ, nguy nga tráng lệ.
Đương nhiên pháp trận không yếu ớt như vậy, một lát không nổ được pháp trận, cho nên người bên trong trừ tạp âm hơi lớn, tình cảnh khá đáng sợ, cũng sẽ không xảy ra bất cứ thương tổn gì cho người ta, trừ khi pháp trận bị nổ tung.
“Đừng nổ, cho mấy người mấy tiếng cũng chả nổ được pháp trận, còn không bằng ra trận đánh một phen, ai chết ai sống liền biết.”
Diệp Thiên không nhịn được la lên một tiếng.
Rất nhanh âm thanh lửa đạn ngừng lại.
“Truyền lệnh của bản tọa, lát nữa đánh với Diệp Bắc Minh, thông báo tất cả chiến hạm nổ súng với Tuyết Thần Hào, cần phải nổ tung Tuyết Thần Hao, nổ sạch đệ tử Tuyết Thần Tông, biết chưa?”
Trưởng lão chưởng tông Thiên Đế Tông Lý Tu Nguyên ra lệnh nói.
“Xin nghe mệnh lệnh của trưởng lão chưởng tông.”
Hạm trưởng đáp lại.
Lý Tu Nguyên vung tay lên, ra lệnh lần nữa: “Mở cửa trận, tu sĩ Hóa Thần trở lên, theo bản tọa xuất chiến.”
“Vâng!”
Ầm ầm!
Cửa trận mở ra, năm vị Hóa Thần Thiên Đế Tông ra khỏi cửa trận.
Ngay sau đó.
Ầm ầm!
Tám vị Hóa Thần Thiên Đế Tông, bảy vị Hóa Thần Huyền Đế Tông cũng đi ra khỏi cửa trận.
“Lát nữa tao sẽ dẫn những Hóa Thần kia ra, mày đánh chết hết tu sĩ trong tám chiếc chiến hạm Tinh Không đi, sau đó đến giúp tao, biết chưa?” Diệp Thiên nhìn về phía thú Kim Lân mắt xanh nói.
“Rõ, tôn thượng.”
thú Kim Lân mắt xanh đáp lại.
Sau đó Diệp Thiên quay người dặn dò nói: “Lát nữa thú Kim Lân mắt xanh làm tám chiếc chiến hạm Tinh Không hỏng nặng, Tuyết Thần Hào lái về địa cầu, không nên để lại đây, rất nguy hiểm.”
“Vâng, tông chủ.”
Có thuộc hạ đáp lại.
“Diệp Thiên, đánh tanhg được không?”
Tần Liên Tâm tiến lên, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi Liên Tâm, anh còn muốn cứu con trai chúng ta về, tanhg được.” Diệp Thiên bưng lấy khuôn mặt Tần Liên Tâm, nở nụ cười yên tâm với cô.
“Vậy anh nhất định phải chú ý an toàn, tụi em chờ anh về.”
Tần Liên Tâm nói, hôn một cái lên môi Diệp Thiên.
“Ừ, anh nhất định sẽ về.”
Diệp Thiên cười dịu dàng một tiếng, sau đó quát: “Mở cửa trận.”
Ầm ầm.
Cửa trận mở ra.
Lúc này Diệp Thiên hóa thành một vệt ánh sáng bắn ra khỏi cửa trận, sau đó đóng cửa trận lại.
“Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
Vừa đi ra ngoài, trưởng lão chưởng tông Thần Đế Tông Vương Huyền Đức vẻ mặt đầy oán hận chỉ vào Diệp Thiên quát.
“Không sai, chính là bản tọa.”
Diệp Thiên kiêu ngạo đáp lại,
“Thằng nhãi ranh, mày giết Đế Tử tông tao, mày chết chắc, bản tọa muốn bắt sống mày, dùng lửa màn oanh tạc mày chín chín tám mươi mốt ngày, để mày chết đau đớn đến nỗi không muốn sống.”
Dứt lời, Vương Huyền Đức dẫn đầu lấy ra pháp thân ba trăm sáu mươi trượng, vươn tay ra về tới Diệp Thiên.
“Mẹ nó, cụ nhỏ, rất lợi hại.”
Diệp Thiên ra vẻ sợ hãi, hóa thành một vệt ánh sáng, bay ra phía xa.
Thông qua một chưởng này, Diệp Thiên đã cảm nhận được tu vị của Vương Huyện Đức cực cao, hoàn toàn không phải kẻ anh có thể đối địch được, cho dù là thú Kim Lân mắt xanh thì cũng chưa hẳn là đối thủ của ông ta.
Cho nên Diệp Thiên nhận thức được lúc này đúng là chọc phải phiền toái lớn. Còn may tới mặt trăng, nếu không trận chiến này mặc kệ cuối cùng ai tanhg ai thua, dân số địa cầu giảm mạnh chín mươi phần trăm là tất nhiên.
Nguyên nhân chính là cao thủ quyết đấu tai họa quá lớn, Bắc Hàn Tinh lớn gấp mấy lần địa cầu, người và tuổi thọ còn gấp mấy lần địa cầu. Dân số thì nhiều gấp mấy chục lần địa cầu.
Bởi vì hai kẻ tương đương Hóa Thần tùy tiện đánh nhau cũng khiến cho mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu người chôn cùng, dân số có thể tăng mới là lạ.
“Thằng nhãi ranh đừng hòng chạy trốn.”
Nhưng thấy Diệp Thiên đi xe, Vương Huyền Đức tức giận hét một tiếng, hối hả đuổi theo.
Bởi vì vận tốc cảnh giới Nguyên Anh của Diệp Thiên đại tới sáu triệu cây số, vận tốc Hóa Thần của Bắc Hàn Tinh chỉ Có năm trăm ngàn cây số, dù ông ta đuổi theo cũng không thể bắt được Diệp Thiên.
“Còn chạy rất nhanh nữa.”
Lý Tu Nguyên âm thầm kinh hãi, nhanh chóng hét lên: “Anh Tử Phòng, anh đưa người của anh bọc đánh từ cánh phải, tôi mang người của tôi bọc đánh từ cách trái, nhất định phải bắt được Diệp Bắc Minh, đừng để anh ta chạy mất thì sẽ không còn cơ duyên nào nữa đâu.
“Được, anh Tu Nguyên.”
Trương Tử Phòng đáp lại một tiếng, vung tay lên hô: “Cùng đi với bản tọa bắt sống Diệp Bắc Minh.”
Hai nhóm người nhanh chóng xuất phát.
“Diệp Bắc Minh này cũng không được nhé, chúa lấy yếu sợ mạnh điển hình, biết trưởng lão chưởng tông của tông ta lợi nên nhanh chân bỏ chạy mất, ngay cả người tông cũng mặc kệ, thật sự vô cùng buồn cười.”
Trên Thần Đế Hào, một vị thần tượng cảnh giới Nguyên Anh cười lạnh nói.
“Tuy nói Diệp Bắc Minh chạy rất nhanh, nhưng hai mươi vị Hóa Thần đuổi theo, không bao lâu liền có thể đuổi kịp anh ta, giết anh ta dễ dàng báo thù cho Đế Tử.”
Một vị thần tượng cảnh giới Nguyên Anh khác tinh thần phấn chấn nói.
“Báo.”
Lúc này có tu sĩ chạy tới: “Thần tướng Nguyên Chẩn, Thiên Đế Hào gửi truyền âm tới, bảo chúng ta lấy tiếng pháo làm hiệu. Tập trung hảo lực, phát động công kích với Tuyết Thần Hào.”
“Tốt.”
Thần tướng Nguyên Chẩn lúc này hạ lệnh: “Truyền lệnh của bản tướng, tất cả pháo thủ vào chỗ, lấy tiếng pháo làm hiệu, công kích mãnh liệt về phía Tuyết Thần Hào, để người của Tuyết Thần Tông chôn cùng Đế Tử.”
“Vâng.”
Một đám pháo thủ nhanh chóng ai vào chỗ nấy.
Đúng lúc này.
Ầm ầm.
Cửa trận Tuyết Thần Hào mở ra, một đạo ánh sáng bảy màu thần thánh bắn ra, sau đó hóa thành một con quái vật khổng lồ còn muốn lớn hơn chiến hạm Tinh Không, va vào chiếc chiến hạm Tinh Không Thần Đế Hào gần nhất.
“A, không được.”
Tất cả tướng sĩ trên Thiên Đế Hào bị hù dọa phát ngốc, hạm trưởng càng gấp hơn: “Nã pháo, nã pháo về phía con yêu thú này, đánh chết nó cho ta.”
Kết quả ông ta vừa dứt lời, còn không đợi pháo thủ nã pháo, thú Kim Lân mắt xanh đã cứng rắn vọt tới Thiên Đế Hào.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn vang vọng đất trời.
Chỉ thấy Thiên Đế Hào bị đụng ngã lăn, giống như quả cầu tuyết, lấy tốc độ mười vòng mỗi giây nhanh chóng lăn đi.
“Cái này cái này cái này…”
Mặc khác tu sĩ của bảy chiếc chiến hạm Tinh Không đều sợ hãi muốn chết, trong mắt đầy hoảng sợ, hốt hoảng, e ngại, đủ lại vẻ mặt phức tạp.
Yêu thú này cũng quá lợi hại rồi.
Tất cả mọi người rung động không thôi.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng.
Một giây sau.
Oanh!
Thú Kim Lân mắt xanh bất ngờ quay đầu giết chóc, lại đụng bay một chiến hạm Tinh Không Thần Đế Hào gần nhất.
Ngay sau đó…
Ầm ầm!
Lại đụng bay hai chiếc.
Mãi đến giờ phút này, người của bốn chiếc chiến hạm Tinh Không còn dự lại mới hồi phục tinh thần lại. Thần tướng các hạm và hạm trưởng đều vô cùng khẩn cấp kêu lên: “Cất cánh, nhanh cất cánh.”
Oanh.
Lại một chiếc chiến hạm Tinh Không bị đụng bay.
Mà lúc này ba chiếc chiến hạm Tinh Không còn lại đã cất cánh, lấy tốc độ nhanh nhất mà chạy.
Nhưng...
Chiến hạm Tinh Không Bắc Hàn Tinh, vận tốc chỉ có bốn trăm ngàn cây số, mà vận tốc của thủ Kim Lân mắt xanh lại đạt tới một triệu hai trăm ngàn cây số, trước mặt vận tốc nghiền ép tuyệt đối, ba chiếc chiến hạm Tinh Không sao có thể trốn thoát?
Oanh!
Một chiếc chạy trốn về phía Bắc của Huyền Đế Hào, bị đụng bay rơi xuống đất, nện xuống đất sâu ngàn mét.
Lúc này thú Kim Lân mắt xanh quay đầu một cái, vọt tới phía Nam.
Oanh!
Lại một chiếc Thần Đế Hào bị tông trúng, cũng nện xuống đất sau ngàn mét.
Mười giây sau.
Oanh!
Một chiếc Thiên Đế Hào, Thần Đế Hào cuối cùng cũng bị đụng trúng, rơi xuống đất.
Hai phút thời gian ngắn ngủi, tám chiếc chiến hạm Tinh Không toàn bộ bị đụng trúng.
“Ò Ó O!"
Tất cả mọi người trên Tuyết Thần Hào vui mừng phát điện, nhảy cẫng hoan hô trên boong thuyền.
“Thú Kim Lân mắt xanh quả lợi hại, cũng không biết tông chủ có được từ đâu, nếu có mấy thần thú trâu bò như vậy, ai còn rung chuyện được Tuyết Thần Tông?”
“Ra sức, thủ Kim Lân mắt xanh thực quá mạnh, người người nhìn chiến hạm Tinh Không mà sợ hãi, trước mặt nó giống như bóng da, đụng bay từng chiếc một, quả thực còn kinh khủng hơn tông chủ.”
“Mời vừa rồi tôi còn lo lắng cho sự an toàn của tông chủ, bây giờ nhìn thấy thực lực của thủ Kim Lân mắt xanh, tôi rốt cuộc yên tâm, có thủ Kim Lân mắt xanh, tông chủ chắc canh không sao.”
Đệ tử Tuyết Thần Tông từng người kích động không thôi.
“Mẹ nó, thú Kim Lân mắt xanh thật mạnh mẽ, có nó ở đây, ba chắc canh sẽ không sao.” Đóa Đóa lôi kéo tay của Tần Liên Tâm cười nói.
“Ù."
Tần Liên Tâm lộ vẻ vui mừng, nỗi lo cuối cùng cũng bỏ xuống.
Tuyết Thần Hào nhanh chóng cất cánh, bay về phía địa cầu.
Cùng lúc đó, nước Hải Nam vào ban đêm, cả nước Hải Nam đều sôi trào.
“Trời ạ, mặt trăng này là sao? Vì sao đột nhiên có thêm ba cái hố đen như mực?”
“Chẳng lẽ là đại sư Diệp và người của thần giáo Tam Đại Bất Hủ khai chiến trên mặt trăng?”
“Mày mơ à con.”
Vẻ mặt Vương Huyền Đức không tin nói: “Tuyết Thần Tông Có mày lợi hại nhất thôi, đám khác toàn sâu bọ, đừng nói động đến chiến hạm Tinh Không, đụng vào người một vị Nguyên Anh cũng đụng xong rồi ngỏm, sao dám tông vào chiến hạm Tinh Không?”
“Không sai.”
Lý Tu Nguyên nói: “Đệ tử của Tuyết Thần Tông toàn sâu bọ, dù dùng chiến hạm Tinh Không đụng chiến hạm Tinh Không, chỉ cần va chạm, đệ tử Tuyết Thần Tông cũng sẽ bị đụng chết hết, làm sao phát ra nhiều tiếng va chạm như thế?”
“Đúng là đám ngu.”
Diệp Thiên cảm thấy buồn cười, vừa hay nhìn thấy một ánh sáng bảy màu thần thánh bắn tới, anh đưa tay chỉ qua nói: “Bọn bây xem đi, chính là nó tông để chiến hạm Tinh Không của bọn bây, bây giờ tới tông các người.”