Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 684: Tiên Hải Mê Tung!
Cơ duyên này nói trắng ra là vận may giống như trúng xổ số vậy, trúng thì phát tài nên tu sĩ cũng vậy, một khi đạt được cơ duyên thì tu vi sẽ tăng vọt, tu luyện phải mấy trăm năm thậm chí mấy nghìn năm mấy vạn năm lại được hoàn thành trong thời gian ngắn.
Nhưng thứ này xem trọng duyên phận, có đôi khi cơ duyên ngay ở bên người lại không thể chiếm được, có đôi khi dốc cả một đời đi tìm cũng không thể tìm thấy.
Cho nên cơ duyên không chỉ nên nắm chắc cơ hội mà còn phải có duyên phận, nếu không tất cả đều sẽ vô ích.
Nhưng mà Diệp Thiên biết rõ có thể gặp nhưng không thể cầu nên vẫn ôm một tia hy vọng đến hỏi, ít nhất có thể biết được cơ duyên ở đâu, có thể đạt được hay không lại là chuyện khác.
Nếu không anh cũng không biết mấy chục năm sau hai đứa con trai của mình có còn sống hay không, ngộ nhỡ không còn sống thì anh quả thực không dám tưởng tượng Tần Liên Tâm sẽ đau buồn như thế nào.
“Tính mạng của tôi ở trong tay anh, chỉ cần anh truyền đạo thống cho tôi thì tôi cam đoan sẽ nói cho anh biết cơ duyên ở đâu và cơ duyên như thế nào. Nếu như tôi không nói thì anh có thể giết tôi bất cứ lúc nào.” Thần tướng Võ trung nói.
Diệp Thiên không chút do dự truyền tống cho thần tướng Võ Trung Đại Đạo Tạo Hóa Quyết thông qua truyền đạo kỹ năng.
Đầu tiên, Đại Đạo Tạo Hóa Quyết không phải là thứ mà người nào muốn tu luyện cũng có thể tu luyện thành công. Huống chi thần tướng Võ Trung vẫn chưa tan hết tu vi nghĩ cùng đừng nghĩ sẽ tu luyện được Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, đây cũng là lý do tại sao người của Thiên Đế Tông rõ ràng đã tìm được tìm được Đại Đạo Tạo Hóa Quyết từ con trai mình nhưng lại không thể tu luyện được.
Tiếp theo, đúng như thần tướng Võ Trung đã nói tính mạng của anh ta ở trong tay của Diệp Thiên, Diệp Thiên truyền cho anh ta Đại Đạo Tạo Hóa Quyết nếu như anh ta không nói thì có thể giết chết anh ta bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng nhất là có liên quan tới chuyện hai đứa con trai có thể được cứu càng sớm càng tốt hay không nên anh không cho phép bản thân do dự.
Đủ loại nguyên nhân làm cho Diệp Thiên không hề do dự.
“Đại Đạo Tạo Hóa Quyết?”
Thần tướng Võ Trung đọc một tin tức xuất hiện thêm ở trong đầu thì không khỏi hai mắt tỏa sáng, điên cuồng vui mừng cười to: “Đại đạo áp đảo trên Thiên đạo, phương pháp tu luyện của Bắc Hàn Tinh nghe nói là Thiên Đạo Tạo Hóa Quyết biến đổi thành phương pháp tu luyện đơn giản của Chân Vũ Tu Tiên Quyết, thảo nào chênh lệch lại lớn như thế, hóa ra đạo thống mà anh tu luyện còn cao cấp hơn mà đạo thống Bắc Hàn tu luyện rất nhiều!”
Nói đến đây anh ta kích động hỏi: “Nếu như tôi tu luyện thành công phương pháp này thì cũng sẽ trở thành Kim Đan trong mười năm rồi có thể phân cao thấp với Hóa Thần giống như anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên gật đầu nói: “Tôi đã truyền phương pháp tu luyện cho anh rồi nên anh cũng phải nói cho tôi biết về cơ duyên, lề mà lề mề chọc giận tôi thì tôi sẽ đạp chết anh, vậy thì anh sẽ được một mất mười đấy.”
“Tôi nói.”
Thần tướng Võ Trung đứng dậy rất thẳng tanh nói: “Ở Bắc Hàn có một loại cơ duyên tên Tiên Hải Mê Tung chỉ xuất hiện mười lăm phút trong ngày, nó sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ở trên không trung cao mười nghìn mét của Bắc Hàn nên không có ai biết nơi cụ thể mà Tiên Hải Mê Tung xuất hiện.”
“Nếu như có cơ hội gặp được Tiên Hải Mê Tung hãy đi vào trong một cánh cổng tiên rộng mở. Trong vòng mười lăm phút nếu như có thể đi vào Tiên cung ở giữa Tiên Hải thì có thể tùy tiện lấy bất cứ thứ gì ở trong đó, nghe nói pháp bảo thần binh, các loại tài nguyên tu luyện, đan dược...Cần thứ gì cũng có nhưng chỉ có thể lấy một thứ, sau khi lấy sẽ bị đưa ra khỏi Tiên Hải.”
“Thế nhưng có rất ít tu sĩ có thể vào Tiên cung thông qua những con đường uốn lượn phức tạp càng đừng vọng tưởng bay, ở trong Tiên Hải chỉ có thể đi bộ cho dù tu vi của anh có cao bao nhiêu thì cũng không thể bay được.”
“Thời gian chỉ có mười lăm phút, nếu như có thể vào trong Tiên cung thi có thể lấy được cơ duyên, nếu như không thể đi vào Tiên cung thì mười lăm phút sau Tiên Hải Mê Tung sẽ biến mất như vậy cũng sẽ bỏ lỡ mất cơ duyên.”
“Cho nên nếu như anh muốn lấy được cơ duyên thì phải đi tới Bắc Hàn, còn chuyện có thể gặp được hay không thì phải dựa vào vận may, có thể đạt được cơ duyên hay không thì lại phải dựa vào tạo hóa, đây chính là cơ duyên mà tôi đã nói, nếu như anh không tin thì có thể tùy tiện bắt một tu sĩ của Bắc Hàn để hỏi xem, tuyệt đối ai cũng sẽ biết.”
“Tôi tin.”
Diệp Thiên nói chuyện thông qua nhìn mặt người khác, anh có thể nhìn ra thần tướng Võ Trung không nói láo, ánh mắt của anh ta cũng đủ để chứng minh điều đó, nếu như nói dối ánh mắt của anh ta sẽ đảo tới đảo lui khi bịa ra nhiều chuyện như vậy. Mà mắt của thần tướng Võ Trung không di chuyển chút nào.
“Có bao nhiêu tu sĩ đạt được cơ duyên ở đó rồi?”
Diệp Thiên hỏi, anh muốn biết độ khó để đạt được cơ duyên lớn thế nào.
“Tôi nói cho anh biết vậy.” Thần tướng Võ Trung nói: “Một lão tổ của tôi tìm kiếm Tiên Hải Mê Tung một nghìn năm chỉ gặp được vài chục lần, nhưng không có lần nào có thể đi vào trong Tiên cung, còn có một lão tổ của Huyền Đế Tông liên tục tìm kiếm Tiên Hải Mê Tung suốt năm nghìn năm, sau đó đi vào chín mươi bảy lần nhưng cũng chưa có lần nào có thể đi vào trong Tiên cung, sau đó tất cả đều không lãng phí thời gian đi tìm nữa.”
“Theo như tôi được biết thì trong mười nghìn năm có vài tỷ người đã đi vào Tiên Hải Mê Tung nhưng chỉ Có rải rác tám người gặp vận may có thể đi vào Tiên cung và đạt được cơ duyên, nhưng trong tám người thì có bảy người vừa ra ngoài đã bị giết rồi bị người ta cướp cơ duyên, chỉ có một tán tu tên là Vương Thuần Cương lúc đi vào là Hóa Thần nhập môn lúc đi ra đã trở thành Hóa Thần đỉnh phong.”
“Sau chuyện này đã có rất nhiều tu sĩ tìm ông ta truyền kinh nghiệm cách để đi vào Tiên cung, ông ta bị làm phiền đến nỗi không biết đã trốn ở đâu rồi, hai nghìn năm nay bóng dáng của ông ta cũng chưa từng xuất hiện ở trên giang hồ.”
“Vì vậy anh cũng đừng vọng tưởng có thể tìm được anh ta để anh ta dạy anh cách đi vào, cẩn thận làm phiền đến anh ta thì anh ta sẽ đập chết anh chỉ bằng một chưởng.”
“Tôi biết rồi.”
Diệp Thiên gật đầu.
Theo như lời nói của thần tướng Võ Trung thì không khó để nhận ra rất khó có thể tìm thấy Tiên Hải Mê Tung. Đi vào Tiên cung để đạt được cơ duyên lại càng khó hơn.
Cho nên Diệp Thiên cũng không hy vọng nhiều.
Nhưng mà chuyện đi vào là Hóa Thần nhập môn đi ra lại là Hóa Thần đỉnh phong làm cho tim anh đập thình thịch.
Bây giờ anh đang là Nguyên Anh nhập môn, nếu như đạt được cơ duyên giống như Vương Thuần Cương chẳng phải sẽ trực tiếp đột phá đến Hóa Thần Cảnh sao?
Nếu quả thực là như thế thì tiêu diệt Thiên Đế Tông có gì khó đâu chứ? Còn không phải chỉ là chuyện trong vài phút thôi sao? “Tôi có thể đi được chưa?" Thần tướng Võ Trung hỏi, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn trở về tu luyện Đại Đạo Tạo Hóa Quyết.
"Ha ha."
Diệp Thiên ngượng ngùng cười: “Anh chỉ muốn tôi truyền đạo thống cho anh chứ không nói tôi tha chết cho anh?”
“Cái gì!”
Thần tướng Võ Trung nghe vậy thì cơ thể chấn động mạnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Anh anh anh... Muốn giết tôi?”
“Anh nói xem?”
Diệp Thiên cười giễu, người này biết quá nhiều nếu như thả anh ta đi thật sự không tốt cho lắm, ít nhất anh ta biết được Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, nếu như thả anh ta đi để anh ta trở lại Bắc Hàn Tinh truyền thụ bản Đại Đạo Tạo Hóa Quyết đầy đủ cho Thiên Đế Tông thì hai người con trai của họ sẽ mất đi giá trị hơn là sẽ phải chết.
Cho nên chưa nói đến việc anh không đồng ý thả thần tướng Võ Trung, xem như đồng ý thì Vì sự an toàn của con anh cũng chắc canh phải giết người diệt khẩu, tuyệt không thể nhân từ.
Ung ục!
Thần tướng Võ Trung hung ác nuốt một ngụm nước miếng, một cảm giác nguy cơ tử vong kinh khủng lập tức bao phủ khắp người.
Đột nhiên linh quang của anh ta lóe lên đưa tay chỉ về phía sau lưng Diệp Thiên la lên: “Nhìn kìa, chiến hạm Tinh Không của Thần Đế Tông tới.”
Diệp Thiên vô thức quay đầu phát hiện không có gì hết, lúc quay đầu lại thần tướng Võ Trung vừa liều mạng bay tới chiến hạm Tinh Không.
“Anh lừa tôi cũng không thể trốn thoát được đâu.”
Diệp Thiên cười giễu nói, thần niệm khẽ động.
Vù!
Chuông Sơn Hải bay ra với tốc độ rất nhanh.
Một giây sau!
Bùm!
Vốn dĩ thần tướng Võ Trung đang bị thương nặng lại bị chuông Sơn Hải đánh rơi xuống đất vang lên tiếng đùng, giống như quả hồng bị rơi xuống đất Nguyên Anh vỡ nát không thể chết thêm được nữa.
“Giải quyết xong!”
Diệp Thiên đi đến hàng rào xua tay với người nhà họ Tần nói: “Tôi đi kiểm soát khoang điều khiển, đợi lát nữa ông Lý dựng thang mây để mọi người lên chiến hạm.”
Nói xong anh xoay người đi tới khoang điều khiển.
“O o o!!!”
Người ở phía dưới sướng đến phát rồ.
“Chiếc chiến hạm Tinh Không này thật là lớn còn lớn hơn cả chiếc lần trước nên ở đây khẳng định sẽ rất thoải mái!”
“Tông chủ trở về thì tốt rồi, chúng ta lại có tông môn, dãy cung điện ở trên chiến hạm Tinh Không này còn lớn hơn Tuyết Thần Tông trước đây.”
“......”
Không lâu sau Diệp Thiên kiểm soát khoang điều khiển, Thiên Hà Kiếm Tiên phất ống tay áo mấy cái thang mây cao hơn một nghìn mét nối liền từ nhà họ Tần tới hàng rào trên chiến hạm Tinh Không.
Hơn một trăm người nhà họ Tần nhao nhao leo lên thang mây.
Sau đó Diệp Thiên lái chiến hạm Tinh Không đến một khách sạn ở trên không, Thiên Hà Kiếm Tiên lại tăng thêm mấy bậc thang mây, gọi tất cả hơn tám nghìn người trong khách sạn lên chiến hạm Tinh Không.
Sau đó chiến hạm Tinh Không dừng lại ở trên Tuyết Thần Tông.
Không lâu sau chiến hạm Tinh Không của Thiên Đế Tông bị Diệp Bắc Minh chiếm giữ, toàn bộ quân đội của Thiên Đế Tông bị tiêu diệt, toàn bộ mạng lưới lan tràn ra toàn thế giới gây ra một vụ nổ lớn!
“Trời ạ! Không ngờ! Thật sự không ngờ! Diệp Bắc Minh có thể chiếm giữ chiến hạm Tinh Không của Thiên Đế Tông. Quả thực là bất ngờ, quả ngoài dự đoán!”
“Quá hay! đại sư Diệp quá hay! Thật không ngờ tu sĩ của Bắc Hàn Tinh cũng không phải là đối thủ của đại sư Diệp, chẳng lẽ Địa Cầu lại muốn thay đổi trở thành thiên hạ của Diệp Bắc Minh sao?”
“Tôi cảm thấy là do Thiên Đế Tông chủ quan nên không cử ra chủ lực thực sự, nếu không Diệp Bắc Minh tuyệt không phải đối thủ của họ!”
"......"
Đủ các loại thảo luận và suy đoán.
“Cái gì?”
Khi chưởng tông trưởng lão của Thiên Đế Tông biết được chiến hạm Tinh Không Thiên Đế số hai mươi sáu bị chiếm giữ, tất cả quân của thần tướng Võ Trung bị diệt thì ngây ngẩn cả người.
Ông ta không ngờ đội hình lớn như thế lại bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt hết, chuyện này quả thực làm cho ông ta sợ hãi và rung
động.
“Chưởng công trưởng lão, mạt tướng nguyện dẫn binh đi tiến đánh Diệp Bắc Minh để báo thù cho thần tướng Võ Trung cướp lại Thiên Đế số hai mươi sáu!”
Quả thực không thể tin được đây là sự thật.
“Thần tướng Vu Phi, thần tướng Thiên Ưng, thần tướng Sùng Vũ, các người đi theo bản cung do thám xem việc này là thật hay giả, bản cũng rất tò mò thổ dân Diệp Bắc Minh của Địa Cầu lấy thực lực ở đâu ra mà có thể chiếm lĩnh chiến hạm Tinh Không của Thiên Đế Tông, nếu như là một nhân tài thì bản cung cũng muốn đem thu vào dưới trướng.”
Đế tử của Thần Đế Tông nói.
Ba thần tưởng nhanh chóng thống lĩnh ba mươi nghìn tinh nhuệ leo lên một chiếc chiến hạm Tinh Không, sau đó chiến hạm Tinh Không nhanh chóng cất cánh xuất phát, từ Đại Tây Dương tiến về Giang Thành.
Mà lúc này ở núi Côn Luân có hai bóng hình xinh đẹp một tím một xanh đi ra từ trong hang động phủ đầy tuyết trắng.
Cô gái mặc đồ màu xanh hít sâu một hơi, không khỏi biểu lộ cảm xúc: “Sư tỷ, linh khí của Địa Cầu giống như mưa lớn vượt qua cả Thiên Hoàng, thảo nào Diệp Thiên lại đáng sợ như vậy, hóa ra là có nguyên nhân.”