Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 675: Chap-681




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 682: Đóng cửa giết chó!​

“Không ổn!”

Nghe thấy tiếng vang lên ở bên ngoài, cả nhà họ Tần lập tức biến sắc, lộ ra vẻ lo lắng, hoảng sợ, sợ hãi, tâm lý khiếp đảm.

“Đến đúng lúc lắm!”

Duy chỉ có Diệp Thiên mang vẻ mặt tức giận, bước nhanh ra phía ngoài.

Anh đang muốn đến Thiên Đế Tông để tìm bọn họ tính sổ, không ngờ bọn họ lại tự dâng mình đến tận cửa. Như vậy chính ra lại hợp khẩu vị của Diệp Thiên.

Vốn dĩ, tối qua anh quay về, đã muốn đến Thiên Đế Tông ngay để cứu con trai. Nhưng cân nhắc việc cứ thế đập tan Thiên Đế Tông sẽ gây nguy hiểm cho người đào mỏ.

Bất kể là có diệt được hay là không, cũng sẽ chọc giận chủ quản khu mỏ, đến lúc đó chỉ cần ra lệnh một cái, nói không chừng toàn bộ đệ tử Tuyết Thần Tông đều rơi vào tàn sát.

Cho nên, anh mới muốn phá hủy khu mỏ cứu người trước.

Dù sao khu mỏ bên đó không có cao thủ, bị phá hủy thì Thiên Đế Tông sẽ không cảm thấy Diệp Bắc Minh rất lợi hại, cho nên sẽ không ra tay với con trai anh, cùng lắm là phái người đến giết anh thôi.

Nhưng nếu tiêu diệt Thiên Đế Tông trước, chủ quản khu mỏ bên đó sẽ biết Diệp Thiên giỏi cỡ nào. Trước khi trốn đi, chắc chắn sẽ giết sạch đệ tử Tuyết Thần Tông đang đào ở khu mỏ đó để trút giận.

Không thì anh đã sớm chạy đến giết Thiên Đế Tông rồi.

“Diệp Thiên, nhất định không thể xúc động!”

Tần Chí Thành vội ngăn lại trước Diệp Thiên nói: “Chiến hạm trên không của Thiên Đế Tông, tân tiến hơn nhiều so với chiến hạm trên không lần trước cháu lấy được. Không chỉ kích thước lớn, tốc độ nhanh, phòng ngự cũng cao, mấu chốt là cao thủ bên họ đông, còn mở ra chiến hạm trên không đi đến đây, e rằng đã chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến. Quá nguy hiểm rồi. Cháu mau dẫn Liên Tâm và Đóa Đóa rời khỏi, không cần quan tâm chúng ta.”

“Đúng vậy, Diệp Thiên, chủ quản mấy khoáng thạch chỉ là con tôm con tép, nhân vật thực sự lợi hại đều ở tổng đàn Thiên Đế Tông. Có thể con không biết, năm đó vũ khí hạt nhân thằng Mỹ mười mấy phát nghiên cứu chế tạo mới nhất, uy lực của một phát kinh khủng hơn gấp trăm lần bom Hydro, còn không phá nổi chiến hạm trên không của Thần Đế Tông, mà nghe nói thực lực của Thiên Đế Tông còn mạnh hơn Thần Đế Tông. Lúc này, Thiên Đế Tông phái chiến hạm trên không đến, rõ ràng là có chuẩn bị mới đến, chỉ dựa vào sức của mình con, sợ rằng không rung chuyển nổi bọn họ. Chẳng may đánh xuống mấy quả bom sét xuống, thì Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Đóa Đóa, Nữu Nữu thì toi cả rồi!”

Dương Thu Thanh cũng lo lắng khuyên nhủ.

Có thể nói, Thiên Đế Tông đã lưu lại bóng ma trong lòng họ.

Diệp Thiên chỉ là một người, sao lại có thể rung chuyển được Thiên Đế Tông?

Cho nên trước mắt, chỉ có thể thuyết phục Diệp Thiên đưa vợ cùng con gái rời đi. Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, hàng trăm hàng nghìn năm sau thực lực của Diệp Thiên tăng cao, lại về báo thù cho bọn họ cũng không muộn.

“Ông, mẹ, không việc gì đâu, có thú kim lân mắt xanh ở đây, không có chuyện gì cả.”

Diệp Thiên biết, chỗ Thiên Đế Tông đến đây chắc chắn không phải chủ lực, dùng tu vi của anh hẳn là cũng đủ để đối phó, huống chi còn có thú kim lân mắt xanh ở đây.

Với cả, anh cũng muốn mang chiến hạm trên không đến, như vậy đã có thể để người của Tuyết Thần Tông an toàn ở trong chiến hạm trên không rồi, cũng sẽ có một cái tông môn.

Nghe Diệp Thiên nói chắc chắn như thế, mọi người cũng không nói gì nữa.

“Mong cho Diệp Thiên có thể đẩy lui địch cách xa ngàn dặm!”

Bọn họ cầu nguyện trong lòng, sau đó bước đều cùng Diệp Thiên đi ra sảnh lớn của nhà họ Tần.

Mà lúc này, chiến hạn trên không của Thiên Đế Tông đã đến Giang Thành, thông báo việc phát động công kích đối với Diệp Bắc Minh, lập tức khiến cho toàn thế giới chấn động.

“Trái đất này, đúng là phải có Diệp Bắc Minh ở đây thì mới náo nhiệt, cậu ta vừa quay về đã làm ngay chuyện lớn, chúng ta lại Có náo nhiệt để xem rồi!”

“Nghe nói trong một buổi tối hôm qua, Diệp Bắc Minh phá hủy hết sạch khu mỏ của Thiên Đế Tông, như thế chính là động vào vảy ngược của Thiên Đế Tông, sao Thiên Đế Tông có thể tha cho cậu ta được?”

“Xem ra lần này đại sư Diệp lành ít dữ nhiều, Thiên Đế Tông chỉ một con tôm con tép cũng có thể quét sạch con cháu. Huống chi trong Thiên Đế Tông còn có mấy vị cao thủ hủy diệt khác đang tọa trấn, tiêu diệt Diệp đại sư e là dễ như trở bàn tay.”

Trong nhất thời, toàn thế giới cũng đang thảo luận việc này, đều cho rằng, Diệp Thiên gần như ăn chắc là không sống được.

Ngay cả chưởng tông, trưởng lão của Thần Đế Tông và Huyền Đế Tông cũng đã biết được việc này.

“Thiên Đế Tông cũng là chuyện bé xé ra to, chỉ đối phó với một người trái đất, cũng phải phải chiến hạm trên không đến, đúng là làm mất mặt tinh cầu Bắc Hàn, mất mặt thần giáo bất diệt.”

Chưởng tông, trưởng lão của Thần Đế Tông biết được việc này, không nhịn được mà trêu tức, cười cợt nói.

“Nếu như tôi là chương tông, trưởng lão của Thiên Đế Tông, cần gì phải ra quân ồ ạt như này? Phái hai nguyên anh đi, đủ để xé Diệp Bắc Minh gì đó thành mảnh nhỏ rồi, đánh tới khi cậu ta hồn phi phách tán mới thôi, còn phải chiến hạm trên không đến, khoe khoang trần trụi với lũ tôm tép, mà cần gì phải khoe khoang với bọn tôm tép chứ? Thật đúng là không hiểu nổi.”

Chưởng tông, trưởng lão của Huyền Đế Tông cười lạnh liên tục.

Mà lúc này, Diệp Thiên đã đi ra đến sảnh lớn của nhà họ Tần, đi đến bên cạnh thủ kim lân mắt xanh.

Chỉ thấy trên bầu trời cách đó không xa, một chiến hạm dài hơn nghìn mét đang dừng lại. Chiến hạm trên không rộng hơn tám trăm mét, trên boong tàu có một vị kim giáp thần tượng và hai vị ngân giáp phó tướng đang đứng, còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ hiện đại, cầm kính viễn vọng nhìn xuống.

Trên boong tàu phía sau, còn có mấy chục nghìn tu sĩ đang đứng chỉnh tề.

“Thằng oắt nào dám to mồm ở trước mặt bản tọa, xuống đây mà nhận lấy cái chết!”

Sau khi Diệp Thiên nhìn qua một lượt, tức giận hô một tiếng.

Anh dùng thần niệm để rà soát, nhưng bởi vì phòng ngực của chiến hạn trên không vẫn đóng, cho nên không rà soát được bên trong, không cách nào thăm dò được thực lực của những tu sĩ này.

Nhưng anh từng đến tinh cầu Bắc Hàn, cũng hiểu được sơ qua về thần giáo bất diệt, cho nên đoán rằng vị kim giáp thần tướng này cùng lắm là hóa thần cảnh nhập môn hoặc cấp bậc tiểu thành.

“Vũ Trung thần tướng, tên đang nói kia là Diệp Bắc Minh!”

Tô Nguyễn Lương buông kính viễn vọng trên mắt xuống, quay đầu nói với kim giác thần tướng.

Vũ Trung thần tượng nghe vậy, hô lên về phía Diệp Thiên: “Tiểu tiên quê mùa, nhìn thấy thương tiện Bắc Hàn, vì sao không quỳ xuống bái lạy, còn dám nói lời kiêu ngạo với bản tướng, ai cho cậu cái gan đó?”

“Hừ.”

Diệp Thiên khinh khỉnh nói: “Cậu mới là đồ quê mùa, quỳ xuống bái lạy bản tôn đi, hoặc bản tôn có thể thu nhận cậu làm nô lệ, nếu không nhất định phải khiến cậu vạn kiếp bất phục!”

“Diệp Bắc Minh, cái gan chó của cậu lớn đấy!

Tô Nguyễn Lương nhảy ra quát: “Cậu cho rằng cậu giết mấy nghìn tên nhãi nhép, đã dám làm càn với Vũ Trung thần tướng, tôi nói cho cậu biết, giống như mấy nhãi nhép đó, một tỷ cũng chẳng bõ cho Vũ Trung thần tướng đánh!”

“Nếu thức thời, thì quỳ xuống mà nhận lấy cái chết, tôi có thể cầu xin thương tình cho người Tuyết Thần Tông của cậu, để bọn họ tiếp tục đào mỏ, dốc sức cho Thiên Đế Tông. Nếu không Vũ Trung thần tướng hạ lệnh một cái, ngàn pháp cùng bắn ra, chắc chắn các người chết không toàn thây!”

“Cẩu tặc là Tô Nguyên Lương?” Diệp Thiên hỏi. Vừa rồi anh cảm thấy có hơi quen mắt, sau khi ngẫm một lúc, mới thoáng nhớ được hình như là Tô Nguyên Lương.

“Đúng vậy.” Tô Nguyên Lương cũng không tức giận, đắc ý nói: “Hiện tại tôi là tâm phúc bên người chưởng tông, trưởng lão của Thiên Đế Tông. Tốt nhất là cậu khách sáo với tôi một chút, nếu không sau khi cậu chết, xem thử tôi ngược chết người nhà cậu như nào.”

Gã ta huênh hoang vô cùng.

Đùa chắc, có bảo hộ của chiến hạm trên không. Trên chiến hạm lại có nhiều cao thể như vậy, còn có Vũ Trung thần tướng ở đây, hắn sẽ sợ Diệp Bắc Minh chắc?

Ở trước một đội hình lớn mạnh như thế, hắn cảm thấy Diệp Bắc Minh chết là cái chắc rồi!

“Đợi chút nữa coi coi tôi tiêu diệt cả nhà cậu như thế nào!”

Diệp Thiên lạnh giọng nói.

“Ha ha!”

Tô Nguyên Lương cười nói: “Thật sự không biết cậu lấy cái dũng khí đó ở đâu ra mà dám mạnh miệng như vậy, căn bản cậu không biết Thiên Đế Tông khủng bố đến mức nào. Nhưng rất nhanh thôi, cậu sẽ biết rõ ràng ngay thôi.”

Dứt lời, gã ta nhìn về phía Vũ Trung thần tướng nói: “Vũ Trung thần tướng, mau phái người xuống lấy cái đầu chó của Diệp Bắc Minh.”

“Ừ.”

Vũ Trung thần tướng gật đầu, hờ hững hỏi: “Ai bằng lòng xuống dưới lấy cái đầu chó của Diệp Bắc Minh?”

“Tôi bằng lòng!”

“Tôi bằng lòng!”

“Tôi bằng lòng!”

“…”

Sau lưng có rất nhiều tu sĩ nhao nhao giơ tay.

Vũ Trung thần tướng cũng không quay đầu lại, dùng thần niệm quét một lượt, thản nhiên nói: “Chu thiên tướng, vậy để cậu đi xung phong.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Một vị đồng giáp tướng quân sau lưng đứng ra, khẽ hô một tiếng: “Mở của trận!”

Một giây sau!

Ầm ầm!

Pháp trận bảo hộ chiến hạm mở ra một cửa lớn trong suốt có thể thấy rõ được.

Đúng vào lúc này, Diệp Thiên hóa thành một luồn ánh sáng, bay vọt về cánh cửa kia, còn không quên gửi truyền âm cho thủ kim lân mắt xanh: “Bảo vệ phía dưới cho tốt, bản tọa đi cuối chiến hạm.”

Lúc gửi xong truyền âm, Diệp Thiên đã bay vào trong của trận được mở ra.

Vừa đúng lúc vị Chu thiên tướng kia muốn ra khỏi cửa trận, chạm trán với Diệp Thiên.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn.

Vị thiên tưởng đó như va chạm với yêu thú, cả người bay ra ngoài, đụng vào hàng rào phòng ngự ở đối điện, lúc rơi xuống đất miệng phun máu, giống như chó chết, giật giật mấy cái rồi không nhúc nhích nữa.

Kinh động cả chỗ đó

Nói đến đây, ông ta hét lớn một tiếng: “Đóng cửa trận lại! Bản tướng muốn đóng cửa giết chó!”

“Rõ!”

Ầm ầm.

Cửa trận đóng lại.

“Ông nhầm rồi.”

Lúc này, Diệp Thiên nói: “Là bản tọa muốn đóng cửa giết chó mới đúng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.