Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 671: Chap-677




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 678: Tự gây nghiệt thì không thể sống!​

Lúc này sắc trời đã hơi mờ mịt nhưng Diệp Thiên vẫn có thể thấy rõ ràng một bóng dáng của một người phụ nữ quen thuộc đang đứng ở trong hư không, váy bay theo gió, đang nở nụ cười giễu nhìn anh với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Bên cạnh người phụ nữ đó là một người mặc áo choàng màu đen, đầu tóc đặc trưng của một tu sĩ ngày xưa có vẻ giống như người ba mươi tuổi ở Địa Cầu, lúc này đang chắp hai tay, dáng vẻ ngồi tít trên cao, xem thường cả nhà Diệp Thiên ở bên dưới.

Sau lưng đôi nam nữ này còn có mười mấy người đàn ông mặc quần áo người giúp việc, nhìn Diệp Thiên với sắc mặt lạnh lùng giống như chỉ cần chủ nhân của họ ra lệnh thì họ sẽ giết chết Diệp Thiên.

Cùng lúc đó càng ngày càng có nhiều người bay tới.

“Này, thật sự là Diệp Bắc Minh, không phải nói anh ta có thể đã chết ở Thiên Hoang rồi sao, tại sao lại trở về?”

“Trở về cũng vô ích, thời đại của Diệp Bắc Minh đã qua, bây giờ là thiên hạ của thần giáo tam đại bất hủ, anh ta trở về thì chỉ có hai kết cục hoặc là sẽ hóa thành bột mịn trong một ngón tay hoặc là bị bắt đi đào mỏ.”

“Có thể sẽ không bị bắt đi đào mỏ, dựa vào ân oán của Trương Thủy Đồng và anh ta chắc canh sẽ để chủ quản Lâm bắn nát anh ta trong một ngón tay.”

“......”

Ở xung quanh có rất nhiều người dân của thành phố Giang Thành đang nhao nhao thảo luận.

“Ha ha ha!!!”

Nghe thấy tiếng thảo luận ở xung quanh Trương Thủy Đồng ngửa đầu cười to,sau đó nhìn về phía Diệp Thiên hỏi: “Diệp Thiên anh có nghe thấy hay không? Họ cũng đều biết thời đại của anh đã qua rồi. Bây giờ anh trở lại Địa Cầu, trở lại Giang Thành lại gặp phải tôi như vậy anh xác thực sẽ có hai kết cục giống như họ nói, hoặc là tôi sẽ để người đàn ông của tôi sắp xếp cho anh đi đào mỏ với ba mẹ anh, hoặc là tôi sẽ để người đàn ông của tôi bắn nát anh ngay lập tức, anh nói xem anh thích đi đào mỏ hay là bị bắn nát?”

“Cô con đàn bà hèn hạ này!”

Không đợi Diệp Thiên lên tiếng Tần Liên Tâm căm hận nói: “Cô đưa bố mẹ chồng của tôi đi đào mỏ ở đâu rồi? Còn có ba mẹ và ông nội của tôi đâu?”

“Cô mắng ai hèn hạ!” Trương Thủy Đồng tức giận nói: “Lúc trước cô không chỉ mắng tôi mà còn tát tôi, tôi vẫn chưa tìm cô để tính sổ vậy mà cô lại dám nhảy ra mắng tôi, cô thật sự cho rằng người đàn ông của cô còn có thể che chở cho cô được sao?”

“Tôi nói cho cô biết anh ta sẽ không thể che chở được cho cô nữa, chỉ cần một câu nói của tôi thì người đàn ông của tôi có thể bắn nát người đàn ông của cô, đến lúc đó tôi không chỉ có thể tùy tiện tát cô mà còn có thể cởi quần áo của cô rồi thưởng cho người giúp việc của tôi chơi!”

Đóa Đóa nghe xong thì lập tức bùng nổ.

“Người đàn bà thối tha dám mắng mẹ tôi, xem tôi có giết bà hay không!”

Dứt lời cô bé đánh về phía Trương Thủy Đồng, chỉ thấy quyền ảnh giống như một viên đạn bắn ra khỏi nòng.

Thấy thế con ngươi của Trương Thủy Đồng bỗng nhiên co rụt lại kêu lên:

“Nghĩa Xuân, cứu em!”

Cô ta đã đi theo Lâm Nghĩa Xuân chủ quản của quặng sắt nhiều năm rồi. Sau khi học được cách tu luyện từ anh ta thì đã hoàn thành cảnh giới Trúc Cơ, mới vừa vào Thông Huyền Cảnh nên có thể nhìn thấy quyền ảnh kinh khủng từ nắm đấm này.

Ít nhất đối với cô ta mà nói tương đối kinh khủng.

“Khua chân múa tay.”

Lâm Nghĩa Xuân đưa một tay ra ôm eo Trương Thủy Đồng, một tay cong ngón tay lại rồi búng ra sau đó có tinh quang từ đầu ngón tay anh ta bắn ra đánh về phía quyền ảnh mà Đóa Đóa đánh ra.

Bùm!

Quyền ảnh bị nổ tung chỉ với một ngón tay.

Toa hô!

Sau khi tinh quang đánh tan quyền ảnh thì lướt qua giống như sao băng kéo thành đường vòng cung rồi rơi ở trên mặt đất tạo nên tiếng nổ lớn làm cho đất đá bay tứ tung, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét.

“Chủ quản Lâm thật là đáng sợ!”

Ở xung quanh có gần mười nghìn người xem náo nhiệt không khỏi bị dọa sợ bởi một chiêu của Lâm Nghĩa Xuân.

Đóa Đóa tự biết thực lực không bằng người nên rút lui về phía sau lưng Diệp Thiên.

“Ha ha!”

Trương Thủy Đồng lập tức cảm thấy vui vẻ: “Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó mà mày cũng dám diễu võ giương oai trước mặt Nghĩa Xuân nhà tao sao, quả thực là không biết tự lượng sức mình!”

“Ngay cả bản thân Diệp Bắc Minh ba của mày cũng không thể chịu được sự nghiền ép từ một ngón tay của Nghĩa Xuân!”

“Vậy sao?”

Diệp Thiên cười giễu: “Người đàn ông của cô chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà đã làm cho con đĩ như cô đắc ý đến nỗi vểnh đuôi lên trời như vậy sao?”

Anh vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra Lâm Nghĩa Xuân này chỉ là một tu sĩ tinh phẩm Kim Đan đỉnh phong mà thôi.

“Cái gì?”

Trương Thủy Đồng nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin: “Anh cũng dám không để Nghĩa Xuân nhà tôi vào mắt sao? Anh biết Nghĩa Xuân nhà tôi đáng sợ như thế nào không? Tôi nói cho anh biết Nghĩa Xuân nhà tôi thế nhưng là Thần Quân tinh phẩm Kim Đan đỉnh phong, ngay cả những tu sĩ Côn Hư kia cũng có thể bị giết hết một đám lớn chỉ bằng một tay áo của Nghĩa Xuân, anh có tin không bây giờ tôi có thể để Nghĩa Xuân đánh chết anh bằng một tay áo?”

“Cô bảo anh ta thử xem.” Giọng nói của Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Đừng nói là một mình anh ta cho dù là một trăm triệu anh ta đối với tôi mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.”

“Thật điên cuồng!”

Người ở xung quanh không nhịn được thốt ra.

Chỉ cảm thấy Diệp Bắc Minh hoàn toàn điên cuồng kiêu ngạo giống như trước đây, chỉ là kẻ thù của anh sẽ không còn yếu giống như trước nữa.

Họ đều cho rằng lần này Diệp Thiên giả bộ ra vẻ đáng sợ quá trớn thì sẽ bị sét đánh.

Quả nhiên.

Chỉ thấy khóe mắt Lâm Nghĩa Xuân bỗng nhiên co lại, lạnh giọng nói: “Mày tuyệt đối là người Địa Cầu điên cuồng nhất mà tao từng gặp, cũng sẽ trở thành người Địa Cầu thảm nhất mà tao từng gặp.”

Nói đến đây anh ta vung tay lên quát: “Bắt anh ta ra thiên đao vạn quả cho tôi!”

“Vâng!”

Mười người giúp việc ở sau lưng Lâm Nghĩa Xuân lập tức rơi xuống đánh về phía Diệp Thiên.

“Hừ.”

Diệp Thiên khẽ nói: “Những người giúp việc này của anh không đủ cho thú cưỡi của tôi nhét kẽ răng, thú cưng của con gái tôi cũng đủ để tiêu diệt các người.”

Nói đến đây anh khẽ quát: “Hổ trắng nhỏ lên cho tôi.”

“Ngao"

Một con mèo trắng trên vai phải của Thiên Hà Kiếm Tiên nhảy lên và biến thành một con hổ trắng nhào về phía mười người giúp việc.

“Mẹ ơi! Đây là yêu thủ cực phẩm!”

Mười người giúp việc bị dọa sợ nên muốn chạy trốn.

Một giây sau!

Xoẹt xẹt! Xoẹt xẹt! Xoẹt xẹt!

Từng người bị hổ trắng xé thành hai nửa.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều sợ ngây người.

Những người này đều là tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đến từ Bắc Hàn Tinh của Thiên Đế Tông lại bị một con hổ trắng xé nát?

Trời ạ!

Con hổ trắng này thật là đáng sợ!

Thấy thế khóe mắt Lâm Nghĩa Xuân khẽ giật gọi thanh thần đao tinh phẩm ra nhảy xuống chém về phía hổ trắng nhưng vẫn không quên la lên:

“Nghiệt súc! Nạp mạng đi!”

Bỗng nhiên nhìn thấy con dao to lớn ở trong tay anh ta tăng lên gấp trăm lần làm cho người ta cảm thấy chém một đao xuống thì có thể chém mặt đất thành hai nửa.

“Nhanh tránh ra! Đừng để chủ quản Lâm chém chết!”

Ở nơi mà con dao lớn chém tới có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, sắc mặt của tất cả mọi người thay đổi vừa lạ vừa nhanh chóng lui sang hai bên chỉ sợ đao mang kéo dài rồi sẽ chém giết họ.

“Diệp Bắc Minh! Mày chắc canh phải chết! Đã có vô số vong hồn ở dưới trảm yêu đao của Nghĩa Xuân! Mày sẽ là một người trong số đó! Ha ha ha!!!”

Trương Thủy Đồng thấy Diệp Thiên ở trong phạm vi của đao trảm thì không nhịn được cười ha hả.

Ngay khi tiếng cười của cô ta vừa mới vang lên.

“Ngao!!!”

Hổ trắng nhỏ nhảy lên nhanh như chớp giật xông về phía Lâm Nghĩa Xuân.

Bịch!

Lâm Nghĩa Xuân nhất thời chủ quan không né tránh kịp nên bị đụng vào, cả người bay ngược ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang vọng giữa trời đất.

Hổ trắng nhỏ nhanh chóng đuổi theo, vút lên trời cao vồ lấy Lâm Nghĩa Xuân đang bay ngược lên trên rồi há to miệng rộng cắn về phía cổ Lâm Nghĩa Xuân.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết trở nên càng thêm thê lương.

Một giây sau!

Răng rắc!

Hổ trắng nhỏ cắn đứt cổ của anh ta, sau đó xé toạc anh ta ra, vồ nát Kim Đan là anh ta chỉ bằng một móng vuốt.

Từ khi hổ trắng nhỏ xuất kích đến khi Lâm Nghĩa Xuân chết chỉ hoàn thành trong năm giây ngắn ngủi.

Làm cho toàn trường sợ hãi!

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

không ai có thể ngờ hổ trắng này vậy mà hung hãn đến vậy, gần như có thể giết chết Lâm Nghĩa Xuân trong vài giây.

Thậm chí đến lúc chết Lâm Nghĩa Xuân cũng không ngờ anh ta có thể dễ dàng giết chết yêu thú cực phẩm Kim Đan Cảnh cùng giai, cho dù là cực phẩm lục giai cao nhất, vậy mà lại bị yêu thú cực phẩm này cướp đi tính mạng.

Chỉ là anh ta không biết yêu thú cực phẩm này là Diệp Thiên đã cho ăn rất nhiều đan dược nên mạnh hơn tất cả yêu thú cực phẩm khác!

Nó gần như là vô địch dưới Nguyên Anh.

Bùm!

Cơ thể Trương Thủy Đồng khẽ lắc rồi ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng sợ hãi.

“Hổ trắng nhỏ đạp chết cô ta đi.” Diệp Thiên thản nhiên nói.

Hổ trắng nhỏ nghe vậy lúc này đánh về phía Trương Thủy Đồng.

“Đừng!”

Trương Thủy Đồng bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống đất kêu lên: “Diệp Thiên, đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho anh biết ba mẹ anh ở đâu!”

“Không cần, bản thân tôi có thể thông qua huyết mạch tìm thấy được nên càng dễ tìm hơn so với việc cô nói cho tôi biết.” Diệp Thiên nói.

“Vậy anh nể tình vợ chồng năm đó mà tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, ô ô…”

Cô ta bị dọa đến nỗi khóc lên.

“Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều lần rồi, lần này tôi sẽ không buông tha cho cô nữa.”

Diệp Thiên lạnh giọng nói rồi khẽ quát: “Đạp đi!”

“Đừng!!!”

Trương Thủy Đồng sợ hãi kêu lên.

Bịch!

Móng vuốt lớn của hổ trắng đạp xuống, trong nháy mắt đạp Trương Thủy Đồng nổ tung.

“Tự gây nghiệt thì không thể sống.”

Diệp Thiên thản nhiên bỏ lại một câu rồi nói với Tần Liên Tâm: “Mọi người và thú Kim Lân mắt xanh về nhà họ Tần trước đi, anh sẽ đi cứu người nhà của chúng ta.”

thú Kim Lân mắt xanh đáng sợ hơn anh nhiều, có thú Kim Lân mắt xanh bảo vệ thì anh cảm thấy vô cùng yên tâm.

“Được.”

Tần Liên Tâm gật đầu không làm chậm trễ việc Diệp Thiên đi cứu người nhà bò lên trên lưng thú rồi chỉ về một hướng, thủ Kim Lân mắt xanh đi với tốc độ như rùa bò.

Sau khi đám người Tần Liên Tâm rời đi Diệp Thiên bèn dùng huyết mạch để tìm kiếm ba mẹ của anh, anh nhanh chóng tìm kiếm ra nơi mà ba mẹ đang ở sau đó hóa thành một vệt ánh sáng xông về phía đó.

Lúc này ở trên đồng bằng cách phía tây Giang Thành năm mươi dặm Có mấy chục lều vải được dựng vây quanh một cái giếng sâu.

Giếng sâu mười nghìn mét, thỉnh thoảng có một cái giỏ tinh thạch màu vàng được kéo ra khỏi miệng giếng sau đó bị đổ vào trong xe đẩy. Sau khi đổ đầy xe đẩy thì sẽ được đẩy vào trong chiếc lều lớn nhất.

Lúc này đã là giờ cơm tối, một số người đang ngồi ăn cơm ở bên ngoài lều, một số người vẫn còn đang bận rộn.

Những người này tám chín phần mười trên trán đều có khắc bốn chữ màu đỏ Thiên Đế Pháp Lệnh giống như là bị đóng dấu, mồ hôi chảy đầy mặt họ nhưng bốn chữ kia vẫn vô cùng sáng.

“Ăn nhanh lên, ăn xong còn tiếp tục làm việc, cấp trên có lệnh chúng ta phải đào được một nghìn tấn tinh thạch trong mười ngày. Nếu như không đào đủ số lượng thì tất cả các người đừng hòng sống, có nghe thấy không?”

Có một người đàn ông mặc quần áo cổ đại cầm roi da ở trong tay quát.

“Giám sát, một nghìn tấn trong mười ngày, nếu như chúng tôi không ăn không uống không ngủ cũng không thể đào ra được một nghìn tinh Thạch.”

Một ông già có chữ Thiên Đế Pháp Lệnh ở trên trán, ăn mặc rách rưới, gầy trơ xương, hai mắt sắp sụp xuống, dáng vẻ trông như không còn sống được bao lâu nữa.

“Đúng vậy giám sát, chúng tôi đã nhận Thiên Đế Pháp Lệnh của các người nên không có tu vi thì làm sao có thể đào ra nhiều tinh thạch như vậy trong mười ngày chứ, các người kề đao ở trên cổ chúng tôi thì một ngày nhiều nhất chúng tôi cũng chỉ có thể đào ra năm mươi tấn.”

Một người đàn ông trung niên gầy gò ở bên cạnh ông già nói với vẻ mặt đau khổ.

“Vậy thì đừng ăn nữa, đi xuống giếng đào cho tôi!”

Giám sát hét lớn rồi quất một roi tới.

“A!”

Người đàn ông trung niên kêu thảm, bát cơm ở trên tay rớt xuống đất, trên cổ tay lập tức xuất hiện một vết roi đỏ rực to bằng ngón tay.

Bịch bịch bịch!!!

Đột nhiên những người đàn ông và phụ nữ gầy trơ xương quảng bát cơm xuống đất, tất cả đều đứng dậy dáng vẻ như muốn đánh nhau.

“Các người có thể dứt khoát giết chúng tôi đi, không đào được một nghìn tấn thì phải chết vậy không bằng chết đi còn tốt hơn!” Một người phụ nữ khóc lóc om sòm nói.

“Đúng vậy, các người biết rõ chúng tôi không thể hoàn thành được số lượng nhiều như vậy, nếu như chắc canh muốn chúng tôi phải hoàn thành số lượng nhiều như vậy không bằng giết chết chúng tôi đi!”

“Giết chúng tôi đi!”

“Ha ha!”

Trương Thụy Bắc cười to: “Chưa nói đến việc con của bà có chết ở Thiên Hoang hay không, xem như không chết thì trở về lại Có thể như thế nào chứ? Một mình chủ quản Lâm đã có thể chơi chết anh ta cho nên các người đừng hy vọng xa vời rằng món lòng Diệp Thiên kia có thể cứu các người, các người hãy hết hy vọng tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Trương Thụy Bắc tôi đi, hai ha!!!"

Đám người tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một giọng nói từ trên trời truyền đến.

“Trương Thụy Bắc, tôi vừa tiễn con gái của ông lên đường, bây giờ ông có thể xuống dưới với cô ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.