Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 668: Chap-674




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 675: Bụi trần lắng xuống!​

Lúc này, trên bầu trời Vô Cực Tông.

Dưới sự chà đạp của Bích Nhãn Kim Lân Thú, mười tám đại năng Hóa Thần chỉ còn lại năm vị.

Năm người này đều là Hóa Thần đại viên mãn, theo thứ tự lần lượt là Lôi Tôn của Vô Cực Tông, Phù Tôn của Thần Cực Tông, Kiếm Tôn của Thánh Kiếm Tông, Đan Tôn của Thái Cực Tông, còn có một lão tổ của Vô Cực Tông.

Là tông môn mạnh nhất trong tứ đại tiên tông, Vô Cực Tông ngoài việc có rất nhiều đại năng Hóa Thần, cũng bởi vì bọn họ có hai vị đại năng Hóa Thần đại viên mãn.

Một phen chiến đấu kịch liệt, năm người đều bọn họ đều quần áo rách rưới, trên người có vết thương do Bích Nhãn Kim Lân Thú để lại, cũng vì thực lực bọn họ mạnh mẽ, không bị giết trong chớp mắt.

“Ngao ô!”

Bích Nhãn Kim Lân Thú gầm lên một tiếng với năm vị đại năng Hóa Thần, nhếch mép cười toe toét, một bộ dáng người chiến thắng.

Sau đó, nó giơ móng trảo vài đường trong không trung, làm bộ sắp phát động tấn công.

“Diệp Bắc Minh, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi sao?”

Lôi Tôn trầm mặc hét lên với Diệp Thiên, nhìn về phía Hứa gia ban đầu tráng lệ, hiện tại đã biến thành phế tích, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Không sai.”

Diệp Thiên không có nhìn ông ta, thờ ơ nói: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới sẽ tái sinh vô hạn. Nếu không giết hết các ngươi, sớm muộn gì sau này cũng sẽ gieo họa. Vì vậy, tất cả các người đều phải chết. “

Nói đến đây, Diệp Thiên khí phách hét lên: “Giết!”

“Dạ, tôn thượng!”

Bích Nhãn Kim Lân thú đáp lại, bốn chân đạp một cái, hóa thành một hình cong, lao về phía năm vị đại năng.

“Lôi Tôn, Đan Tôn, Phù Tôn, Kiếm Tôn, các người lần lượt rút lui theo bốn phương, tôi tới cảnh phía sau, đi Bắc Hàn nương nhờ Bất Hủ thần giáo, tìm cơ hội báo thù cho chúng ta!”

Dứt lời, ông tôi sà xuống tấn công Diệp Thiên.

Bích Nhãn Kim Lân \Thú thấy thế liền lập tức dừng lại trên không và lao xuống đất.

Khi ông tôi đang tiến gần đến Diệp Thiên.

Xoẹt!

Móng vuốt sắc bén của Bích Nhãn Kim Lân Thú đột ngột đâm xuyên qua lưng của lão tổ Vô Cực Tông.

“A!!!”

Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang vọng khắp đất trời.

“ Huyền Cơ sư đệ!!!”

Lôi Tôn điên cuồng hét lên.

Nhưng ngay sau đó, ông tôi hít một hơi thật sâu: “Mau rút lui! Đừng để Huyền Cơ sư đệ của chúng tôi chết một cách vô ích!”

Vừa dứt lời, bốn vị Hóa Thần nhanh chóng rút lui theo bốn hướng.

“Bích Nhãn Kim Lân Thú, nguyên thần của hắn tôi giao cho bổn tọa xử lý, ngươi đuổi theo cho ta, một tên cũng không tha!” Diệp Thiên hét lên.

“Tuân lệnh, tôn thượng!” Bích Nhãn Kim Lân Thú đáp lại.

Thân thể của lão tổ Huyền Cơ bị xé toạc bởi hai móng vuốt phía trước của Bích Nhãn Kim Lân Thú, sau đó nó tùy tiện chọn một phương hướng đuổi theo.

“Diệp Bắc Minh! Tôi và người thề không đội trời chung!”

Nguyên thần của lão tổ Huyền Cơ Vô cùng căm giận, một đầu tóc bạc bay lên, hai cánh tay mở rộng, đất đá từ trong đống đổ nát đột nhiên bay lên, hội tụ dày đặc trước mặt anh, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ thành một ngọn núi lớn, hai tay lão tổ đẩy một cái liền phóng về phía Diệp Thiên.

“Thân xác đã bị mất, nguyên thần cũng chỉ là Hóa Thần cảnh sơ kỳ, người còn chưa đủ tư cách không đội trời chung với ta!”

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, đại kiếm trong tay tăng vọt, thần thức quét qua, xuyên qua núi đá do đất đá tạo thành, tìm được nguyên thần của lão tổ Huyền Cơ đang mượn núi lớn che giấu tầm mắt của Diệp Thiên để tìm cách chạy trốn.

“Lão thất phu, nói muốn cùng tôi không đội trời chung, hóa ra là giương đông kích tây, tôi mà không dùng thần thức quét qua đúng là sẽ để người chạy thoát.”

Diệp Thiên trong lòng suy nghĩ, không nhịn được cảm thấy buồn cười, lập tức phong tỏa tất cả phương hướng có thể chạy trốn của lão tổ Huyền Cơ, hai điểm nối lại thành một đường, một kiếm chém xuống.

Âm!

Thanh kiếm khổng lồ giống như cắt dưa hấu, chẻ đôi núi đất đá, kiếm khí giống như vận tốc ánh sáng, trong chớp mắt đã phóng xa mấy chục ngàn dặm, cắt nguyên thần của lão tổ Huyền Cơ thành hai nửa, sau đó bị uy áp kinh khủng của kiếm khí xé nát thành không khí.

Một vị đại năng Hóa Thần cảnh đại viên mãn, lão tổ Huyền Cơ cứ như thế hoàn toàn biến mất!

Mà lúc này, Bích Nhãn Kim Lân Thủ đã sắp đuổi kịp Đan Tôn của Thái Cực Tông.

“Nghiệt súc! Đi chết đi!”

bicon Tomas

Đan Tôn biết ông tôi không thể chạy trốn khỏi Bích Nhãn Kim Lân Thú liền triệu hồi pháp bảo lò luyện đan cực phẩm của mình, biến lớn như một ngọn núi, trong lò biển lửa ngút trời, công kích về phía Bích Nhân Kim Lân Thủ.

Bích Nhãn Kim Lân Thù không hề né tránh, trực tiếp lao vào biển lửa.

Giây tiếp theo!

Bum!

Lò luyện đan nổ tung.

Bay đầy trời đều là tia lửa chói lọi rực rỡ.

Tuy nhiên, Bích Nhãn Kim Lân Thủ không hề bị thương, bộ lông vẫn tỏa ánh sáng chói lóa như cũ.

Ngay sau đó lại là một tiếng nổ lớn, Bích Nhãn Kim Lân Thú cường tráng va chạm mạnh vào Đan Tôn, khiến thân xác ông tôi vỡ tan thành thịt nát, ầm một tiếng, giống như quả hồng mềm rơi xuống đất, biến thành nước sốt thịt.

Không có thân thể, nguyên thần liền dễ dàng xử lý, trong chớp mắt liền bị Bích Nhãn Kim Lân Thủ xé nát, sau đó thần thức của Bích Nhãn Kim Lân Thú quét qua chu trăm dăm, bắt được một tu sĩ Hóa Thần đang điên cuồng chạy trốn liền ngay lập tức đuổi

theo.

Đan Tôn vừa chết, mấy triệu tộc nhân Long Tộc ở thành Bắc Lương sôi trào.

“Trời ạ! Sao đột nhiên toàn thân tôi tràn đầy lực lượng, trong nháy mắt như như trẻ ra vài chục tuổi thế?”

“Nhìn xem! Thân thể ọp ẹp của tôi đột nhiên có thể đứng thẳng, tôi còn cảm thấy nếp nhăn trên mặt càng ngày càng ít, ngươi xem giúp tôi thử, tôi có phải là trẻ hơn không?

“Ha ha ha! Tôi cảm nhận được linh khí. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khí huyết trong người lăn lộn, sức lực trên người càng ngày càng lớn hơn, giống như một cú đấm đánh ra cũng có thể giết chết một con trâu, các người cũng cảm thấy thế sao?”

Nơi ở của tộc trưởng Long tộc.

“Ha ha ha! Tôi cuối cùng cũng có thể hấp thụ linh khí! Tôi thực sự có thể hấp thụ linh khí!”

Các con trai và con dâu của tộc trưởng đề vô cùng mừng rỡ.

“Cha, ngài đột nhiên trẻ ra rất nhiều, hiện tại nhìn như mới ngoài năm mươi.” Con trai tộc trưởng nói.

Toàn thân tộc trưởng run rẩy, nước mắt chảy ròng ròng, sau đó chạy ra ngoài cổng quỳ lạy trời đất, mừng đến chảy nước mắt hét lên : “Ông trời có mắt! Nguyền rủa của tộc nhân Long tộc cuối cùng đã được hóa giải! Chúng tôi sẽ không còn vô dụng như trước nữa! Chúng tôi cũng có thể tu đạo theo đuổi con đường trường sinh!”

“Diệp tiền bối! Ngài chắc chắn đã giết chết vị Hóa Thần tộc của Thái Cực Tông đã hạ nguyền rủa trên nhất mạch Long tộc chúng ta! Chắc chắn là như vậy! Ngài là cứu tinh của Long tộc chúng ta! Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tộc nhân trong Long tộc sẽ thờ phụng ngài là thần tối cao, muôn đời tôn sùng và quỳ lạy!”

“Hu hu hu!!!”

Tất cả tộc nhân Long tộc đề mừng rỡ như điên.

“Chúng tôi có thể tu luyện! Chúng tôi có thể tu luyện!!!”

Trong lúc nhất thời, khắp thành Bắc Lương đều vang vọng giọng nói này.

Ngay sau đó, lại có mấy trăm vạn tộc nhân Long tộc sôi trào.

“Ha ha ha! Lời nguyền trên người tôi đã biến mất! Tôi có thể tu luyện!”

“Nhất định là thượng tiên Diệp Bắc Minh đã giết chết vị Hóa Thần của Thánh Kiếm Tông đã hạ nguyền rủa lên tổ tiên của Long tộc chúng ta, cho nên lời nguyền trên người chúng tôi mới biến mất!”

“Cảm ơn thượng tiên Diệp Bắc Minh! Từ hôm nay, ngài là vị thần cao nhất trong lòng tộc nhân Long tộc chúng ta! Chúng tôi sẽ xây dựng thần điện cho ngài, để cho con cháu chúng tôi đời đời tưởng nhớ đến ân đức vĩ đại của ngài!”

“......”

Lại qua một đoạn thời gian, lại có gần ngàn tộc nhân Long tộc sôi sục.

“Thượng tiên Diệp Bắc Minh chắc chắn là do ông trời phái đến để cứu chúng ta. Ngài đã giẫm nát Vô Cực Tông, giết chết vị Hóa Thần đã nguyền rủa tổ tiên của chúng ta. Lời nguyền trên chúng tôi đã biến mất!”

“Sau này chúng tôi đã có thể tu luyện mà không cần phải làm nô lệ cho người Thiên Hoang. Quá tốt! Thực sự rất biết ơn thượng tiên Diệp Bắc Minh!”

“Tộc nhân Long tộc chúng tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ công ơn to lớn của Diệp Bắc Minh. Là ngài ấy đã ban cho chúng tôi một cuộc sống mới. Chúng tôi xây một tòa thần điện cho Bắc Minh đại đế, đời đời nhận hương khói và quỳ lạy của chúng ta!”

“......”

Lúc này, Diệp Thiên đã lục soát toàn bộ Thái Cực Tông, nhàn rỗi không có việc gì, anh liền bay lên bầu trời phía trên thành trì Thái Cực Tông, hét vang như chuông ngân: “Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, Thái Cực Tông, hiện đã bị Diệp Bắc Minh tôi tiêu diệt hoàn toàn. Tôi muốn các người đều biết, Diệp Bắc Minh ta, là tộc nhân của Long tộc, vì vậy tôi muốn các người thông báo khắp Thiên Hoang, kể từ hôm nay trở đi, nếu còn ai dám lấy Long tộc làm nô lệ nữa, chính là kẻ thù của Diệp Bắc Minh ta, tôi mà biết là kẻ nào sẽ giết ngay lập tức, nghe rõ chưa? “

“Nghe rõ.”

Toàn bộ những người ở Thiên Hoang nghe nói như thế đều kinh hãi cúi đầu.

“Vậy thì mau đi truyền âm, truyền những gì tôi vừa nói đến khắp Thiên Hoang.” Diệp Thiên nói.

Rất nhanh, tin tức được truyền âm khắp Thiên Hoang.

“Đáng sợ! Quá đáng sợ! Trong vòng chưa đầy một ngày, năm tông môn Tôi Dương Tông, Thái Cực Tông, Thánh Kiếm Tông, Thần Đạo Tông, Vô Cực Tông liên tiếp bị tiêu diệt. Diệp Bắc Minh này không phải là người. Hắn tôi là một ác quỷ!”

“Tu sĩ Hóa Thần của tứ đại tiên tông chiếm hơn một nửa Thiên Hoang, hơn tám phần tu sĩ tài năng ở Thiên Hoang cũng đều tập trung ở tứ đại tiên tông. Hiện tại tứ tiên tông đềy đã bị tiêu diệt, thực lực của Thiên Hoang đã bị suy thoái ít nhất trăm vạn năm, Diệp Bắc Minh đúng là ôn thần!”

“Kể từ hôm nay, ở Thiên Hoàng chỉ có một giọng nói, chỉ sợ sẽ là giọng của Diệp Bắc Minh!”

Vô số tu sĩ Thiên Hoang nắm cổ tay than thở.

“Mau mau mau! Mau thả tất cả những tộc nhân Long tộc ở vùng mỏ, cho bọn họ mỗi người mười ngàn linh thạch rồi đuổi đi, nhớ, một người cũng không giữ lại, dù khu mỏ ngừng sản xuất cũng không được sử dụng nô lệ Long tộc.”

Ông chủ của một mỏ linh thạch nào đó vội vàng truyền âm cho nhân viên quản lý mỏ.

“Tại sao vậy, ông chủ?” Người quản lý khó hiểu.

“Bởi vì tứ đại tiên tông đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt, hắn tôi đã nói, kẻ nào sử dụng nô lệ Long tộc sẽ trở thành kẻ thù của hắn. Tôi con mẹ nó còn muốn sống lâu mấy vạn năm, nhanh chóng thả hết tộc nhân Long tộc cho ta, lập tức! “Ông chủ khu mỏ lạnh lùng nói.

“Được được được! Tôi sẽ lập tức thả người!”

Cùng lúc đó, nhiều trang trại, bãi chăn nuôi, hầm mỏ, xưởng,... đều thả tộc nhân Long tộc, đồng thời cho một lượng lớn linh thạch làm chi phí đi đường.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của người Thiên Hoang nhìn tộc nhân Long tộc đều thay đổi, nếu lúc trước bọn họ xem Long tộc là Con kiến, bây giờ thì tôn thành anh cả.

"Ha ha ha! Ha ha ha!!!"

Người sung sướng nhất hiện giờ không ai khác chính là chưởng giáo của Linh Bảo Tông. “Các vị tướng lĩnh của Linh Bảo Tông, truyền lệnh của ta, ngay lập tức điều quân chiếm lĩnh hết tất cả địa bà của Tôi Dương Tông!”

Bích Nhãn Kim Lân Thủ thở dài nói: “Chính là tu sĩ tên Phù Tôn đó, đã trốn thoát bằng bùa chú. Tôi đuổi theo hắn là tên thứ ba. Tôi đuổi rất lâu, sợ không kịp tên thứ tư, liền tạm thời tha cho hắn, đi giết một tên khác, giết xong lại đi tìm, thế nhưng lại không tìm được hắn ta, chắc đã trốn vào Thiên Lộ đi Bắc Hàn Tinh.”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Không sao, hiện tại trở về địa cầu quan trọng hơn, tạm thời không đuổi theo, hắn tôi Bắc Hàn Tinh cũng phải mất mười năm, mười năm sau chúng tôi chặn lại cửa ra của Thiên Lộ ở Bắc Hàn Tinh là được.”

“Đúng, đúng đúng, mười năm sau, chỉ cần hắn xuất hiện, tôi nhất định sẽ giết chết hắn.” Bích Nhãn Kim Lân Thủ toét miệng cười.

Vì vậy, Diệp Thiên liền ngồi ở lên lưng dã thú thở dài một hơi: “Cũng nên đi một chuyến đến thành Bắc Lương, tham gia lễ truy điệu của nửa cha vợ Bắc Lương Vương, xem xem có tin tức gì của công chúa và con trai tôi không.”

Dứt lời, anh chỉ một phương hướng, Bích Nhãn Kim Lân Thú nhanh chóng phóng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.