Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 660: Chap-666




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 667: Chấn động Thiên Hoang!​

Thời khắc này toàn thành đều tĩnh mịch!

Tất cả mọi người đứng im như pho tượng!

Tất cả đều trố mắt đứng nhìn, ngửa đầu nhìn lên trên không trung, Sơn Hải Chung to lớn như biển cả, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh hoàng, hoảng hốt, ngạc nhiên, sợ hãi và rất nhiều biểu cảm phức tạp khác.

Bọn họ chính mắt thấy được từng đệ tử của Lạc Nhật Tông bị năng lượng khủng bố hấp thụ vào trong chiếc chuông lớn, tận mắt chứng kiến chiếc chuông lớn có thể quay cuồng với sấm sét, lấy từng sinh mệnh dung luyện thành không khí.

Bọn họ thề rằng đây chắc chắn là một cảnh tượng thảm thương nhất mà bọn họ đã từng chứng kiến trong cuộc đời, chắc chắn chưa từng có tiền lệ thảm hại và vô nhân đạo hơn thế này!

Hàng triệu đệ tử, hàng triệu sinh mạng!

Cứ như vậy...

"Diệp Bắc Minh này đúng là tán tận lương tâm! Anh ta là ma quỷ! Anh ta nhất định là ma quỷ!!!"

Trong lòng rất nhiều người đều phát ra tiếng gào thét như vậy.

Bọn họ biết rằng kể từ hôm nay, Thiên Hoang không còn Lạc Nhật Tông nữa.

"Tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!"

Sau một hồi lâu mới có người phun ra một câu nói đau lòng nhức óc như vậy.

"Đây mà là tàn nhẫn sao?"

Bên cạnh có một lão già long tộc nói: "Năm đó, Thiên Long Tinh của người long tộc chúng tôi bị tứ đại tiên tông xâm chiếm, hàng tỷ người của long tộc đều bị tàn sát. Mặc dù tôi chưa tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng chỉ cần là người thì đều có thể tượng tượng ra cái gì gọi là cực kỳ bi thảm thật sự."

"Cho nên so với tai hoạ mà tổ tiên của người long tộc đã phải gánh chịu, đây thì là cái gì chứ? Cảm giác thật tàn nhẫn hả? Người Thiên Hoang mấy người là người, chẳng nhẽ người Long tộc chúng tôi không phải là người sao?"

"Hy vọng Diệp Thượng Tiên có thể tàn nhẫn hơn nữa, để càng nhiều người Thiên Hoang chết dưới long uy của ngài ấy. Tổ tiên người Long Tộc chúng tôi trên trời linh thiêng, cũng có thể nhắm mắt được!"

"Con mẹ nó..." Tu sĩ bị sặc túm lấy cổ áo của ông lão Long Tộc, dữ tợn nói: "Có tin là ông đây sẽ bóp chết ông không!"

"Mày bóp đi? Nếu như tao nhíu mày một cái, thì tao không phải người Long Tộc!" Ông lão người Long Tộc kiên cường nói.

"Được rồi, ông đây sẽ bóp cổ ông đến chết!"

Vị tu sĩ đó bóp lấy cổ ông lão người Long Tộc, định ra sức.

“Đừng gây chuyện nữa, coi chừng Diệp Bắc Minh tàn sát hàng loạt người dân trong thành, mau thả người Long Tộc này ra đi.” Một tên tu sĩ ngăn lại, khuyên nhủ vị tu sĩ kia.

Trong lòng tu sĩ đó run lên, nhanh chóng buông ông lão người Long Tộc ra, lập tức hóa thành một vệt sáng rồi bỏ chạy ra ngoài thành.

Vào lúc này, rất nhiều tu sĩ của Thành Quang Minh chỉ sợ Diệp Bắc Minh sẽ giết hại người dân trong thành, hàng chục triệu, hàng trăm triệu tu sĩ giống như con kiến chuyển chỗ, rối rít chạy ra ngoài thành.

"Quá tốt rồi! Lạc Nhật Tông bắt nạt Linh Bảo Tông chúng tôi mấy ngàn năm, cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Đúng là ông trời có mắt, ông trời có mắt!"

Trong tiệm trà, Long Ngạo thần tướng đứng trước cửa sổ nhìn thấy hàng triệu đệ tử của Lạc Nhật Tông bị thông thiên đinh dung luyện, kích động đến mức rơi nước mắt vì vui mừng.

"Ha ha! Hả giận quá đi!"

Lâm Cảnh Hiên cũng sung sướng đến phát rồ: "Tên khốn kiếp Sở Vũ Thần này, lúc đang bị hàng vạn con yêu quái quật ngã suýt chút nữa đã bị tôi giẫm chết. Bây giờ anh ta chết thảm như vậy, trong lòng tôi lại sảng khoái không thể tả nổi, ha ha!"

Nói xong, anh ta không quên nói với Đoá Đoá: "Đoá Đoá, ông lão đã đâm vào ngực em chắc chắn là đã bị sư phu nung luyện trong chuông lớn rồi."

"Dạ dạ!"

Đoá Đoá gật đầu, kiêu ngạo nói: "Cũng không nhìn xem ba em là ai, dám bắt nạt em, ba không trừng trị bọn họ mới là lạ!"

"Ha ha!"

Mọi người phá lên cười đầy sảng khoái.

Ngay sau đó, tin tức Lạc Nhật Tông bị Diệp Bắc Minh chà đạp đã nhanh như chớp truyền khắp cả Thiên Hoang, khiến cho cả Thiên Hoang chấn động!

"Trời ạ! Thật hay giả vậy, Lạc Nhật Tông đã bị một mình tên Diệp Bắc Minh chà đạp tiêu diệt sao? Điều này quá đáng sợ! Lạc Nhật Tông là một trong thập đại tiên tông cao cấp, có hàng triệu đệ tử, hàng vạn Nguyên Anh, hai Tôn Hoá Thần. Chúa ơi, một mình Diệp Bắc Minh mà có thể tiêu diệt Lạc Nhật Tông sao?"

Sau khi có một tu sĩ biết được tin tức, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, quả thật là không thể tin được sự thật này.

"Một mình hạ được cả một tông. Quá đáng sợ. Nhớ lại bốn năm trước, Diệp Bắc Minh còn bị lão tổ Đạo Huyền của Lạc Nhật Tông đuổi từ Bắc Cực đến Nam Cực. Cậu ta bị đánh như chó chết, không thể trốn thoát đi đâu được, bị rơi vào đường cùng nên đành nhảy vào hang Vạn Yêu. Không ngờ sau bốn năm cậu ta lại có thể một mình tiêu diệt toàn bộ Lạc Nhật Tông, thật đúng là ba ngày không gặp kẻ sĩ, làm tôi cũng muốn nhảy vào hang Vạn Yêu!"

Có tu sĩ phục sát đất, vô cùng cảm thán.

"Hừ, thực lực của Lạc Nhật Tông quá yếu. So với tứ đại tiên tông thì kém mười vạn tám trăm dặm. Đạp đổ được Lạc Nhật Tông thì có gì ghê gớm chứ? Có gan thì tiêu diệt tứ đại tiên tông, đó mới gọi là bản lĩnh!"

Có tu sĩ khinh thường nói.

Trong lúc nhất thời, cả Thiên Hoang đều đang thảo luận về vấn đề này.

Trong lòng của các tông nhân đều bàng hoàng, đặc biệt là các tông môn đã tham dự truy sát người nhà Diệp Bắc Minh, rất nhiều người trong số họ đều không thể chịu được áp lực, sợ bị trả thù, khẩn cấp triệu tập đại hội, sau khi bàn bạc thì nhất trí đồng ý sẽ tạm thời trao trả tất cả đệ tử của tông môn đi, để lại mấy viên linh thạch, tiên thảo, tiên dược, tốt nhất là Diệp Bắc Minh đừng tới, nếu tới thì lấy đi những thứ mà bọn họ đã bỏ lại, có lẽ cơn giận đối với bọn họ mà nói có thể nguôi ngoai một chút.

Tông môn không tham gia truy lùng người nhà Diệp Bắc Minh đã treo cờ trắng lên thật cao, viết: Lương tâm môn phái nhỏ, chưa từng phải người đi truy lùng con gái của thương tiện, thần linh ở trên nhìn rõ mọi việc, chớ trách cứ!

Cùng lúc đó, thành chủ của mười hai thành Bắc Lương thành, cùng Phách Lăng Thành đã tham gia vào việc tiêu diệt thành chủ Bắc Lương vương chỉ sợ Diệp Bắc Minh biết được Bắc Lương Vương - người được coi như là ba vợ của anh đã bị giết, người tình Hoàng Phủ Thường và con trai của anh mất tích thì sẽ điên cuồng trả thù, cho nên sau khi truyền âm bàn bạc, tất cả đều bỏ trốn khỏi thành, ẩn náu sâu trong núi để tránh tai họa.

Mà người vui vẻ nhất, không ai khác chính là chưởng giáo của Linh Bảo Tông.

"Ha ha ha!"

Khi biết được tin Nhật Lạc Tông đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt, chưởng giáo của Linh Bảo Tông đã điên cuồng cười suốt mười lăm phút đồng hồ, tâm trạng vô cùng tốt.

Diệp Bắc Minh ơi Diệp Bắc Minh, lúc trước tôi trách oan cậu rồi, hóa ra không phải cậu đi đến Nhật Lạc Tông để chịu chết, mà là thật sự có năng lực tiêu diệt được Nhật Lạc Tông, tôi đây bội phục, phục sát đất, cậu đã giúp tôi tiêu diệt được một mối họa trong lòng!

“Chưởng giáo, Nhật Lạc Tông và Linh Bảo Tông ở gần nhau, bây giờ Nhật Lạc Tông đã bị tiêu diệt, tại sao chúng ta không xuất binh chiếm lĩnh toàn địa bàn của Nhật Lạc Tông luôn?” một trưởng lão của Linh Bảo Tông kích động nói.

“Không vội.”

Chưởng giáo Linh Bảo Tông lắc đầu nói: “Cứ theo dõi tình hình trước đã rồi lại nói, nếu như tôi đoán không sai, bây giờ tứ đại tiên tông đỉnh cấp đang thương lượng xem làm sao để đối phó với Diệp Bắc Minh, cho nên cứ phải chờ có kết quả rồi hẵng quyết định, tùy tiện hành động sẽ gặp tai họa.”

“Chưởng giáo nói rất đúng!”

Các trưởng lão và thần tướng của Linh Bảo Tông đều biểu thị đồng ý. Không ngoài dự đoán của chưởng giáo Linh Bảo Tông, giờ phút này, các chưởng giáo của tứ đại tiên tông đỉnh cấp đang thương lượng xem làm sao để đối phó với Diệp Bắc Minh.

“Tôi đoán là mọi người đều đã biết, sở dĩ Diệp Bắc Minh có thể chuyển bại thành thắng là bởi vì cậu ta có một thanh thần binh còn cao hơn cả cực phẩm, nguyên nhân chính là bởi vì như thế cho nên cậu ta mới chém được Lý Đạo Chân, bằng không thì cậu ta chẳng phải là đối thủ của Lý Đạo Chân.” Chưởng giáo Vô Cực Tông nói.

“Không sai, sứ giả của tôi ở Nhật Lạc Tông cũng truyền âm nói như vậy, nếu như không phải Diệp Bắc Minh có thanh thần binh kia thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Lý Đạo Chân, nếu như tôi đoán không sai, thần binh kia chắc chắn là do cậu ta lấy được từ trong hang Vạn Yêu, có lẽ bên trong nhẫn không gian của cậu ta còn có rất nhiều bảo bối lấy được từ trong hang Vạn Yêu.” Chưởng giáo của Thánh Kiếm Tông nói ra suy nghĩ ở trong lòng mình.

“Có lý!” Chưởng giáo Thần Đạo Tông nói: “Hang Vạn Yêu là do Thiên Đạo huyễn hóa mà thành, vô cùng thần bí, bên trong tầng thứ bảy của hang Vạn Yêu có lẽ còn ẩn chứa cơ duyên to lớn, bị Diệp Bắc Minh chiếm, cho nên cậu ta mới có thể đột phá Kim Đan thành Nguyên Anh, điều phải mất ít nhất một trăm năm mới có thể hoàn thành được, bốn năm trước, trong khoảnh khắc sống chết ở trước mắt cũng không thấy cậu ta lấy bảo bối tốt như vậy ra, bây giờ lại có bảo bối tốt như thế, chắc chắn là cậu ta lấy được từ trong hang Vạn Yêu!”

“Đúng.”

Chưởng giáo Vô Cực Tông nói: “Lời nói của hai vị chưởng giáo rất có lý, xem ra chúng ta phải cùng nhau liên hiệp phái cao thủ đi giết Diệp Bắc Minh, sau đó cướp lấy nhẫn không gian của cậu ta mở ra là có thể biết cậu ta đã lấy được bao nhiêu bảo bối ở hang Vạn Yêu, đến lúc đó chúng ta sẽ chia đều, các vị trưởng lão nghĩ sao?”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Chưởng giáo Thần Đạo Tông và chưởng giáo Thánh Kiếm Tông dẫn đầu biểu thị thái độ.

“Chưởng giáo Thái Cực Tông, ông thì sao?”

Có lẽ không nghe thấy chưởng giáo của Thái Cực Tông tỏ thái độ cho nên chưởng giáo của Vô Cực Tông mở miệng hỏi.

“Ừm….”

Sau khi chưởng giáo của Thái Cực Tông suy nghĩ một chút, cắn răng nói: “Tôi cũng đồng ý!”

Ông ta không cam tâm.

Nhỡ đâu trong nhẫn của Diệp Bắc Minh có rất nhiều bảo bối, mà ông ta lại không đồng ý, đến lúc đó Diệp Bắc Minh bị giết, bảo bối bị chia, Thái Cực Tông của ông ta không có phần, như vậy chẳng phải sẽ bị thiệt thòi lớn hay sao?

Cho nên trước tâm hồn tham tiền, ông ta chỉ có thể đồng ý.

Nếu như có thể tiêu diệt được Diệp Bắc Minh, lấy được bảo bối, đây là chuyện tốt, nếu không diệt được, cao thủ phái đi còn bị cậu ta giết thì ông ta vẫn còn một lá bài tẩy.

Đó chính là Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi.

Dù sao hai người bọn họ cũng cứu vợ con của Diệp Bắc Minh, chỉ cần có mối quan hệ này thì ông ta tin tưởng, cùng lắm Diệp Bắc Minh sẽ chỉ xử lý người mà ông ta phải đi chứ không ra tay với ông ta.

Đến lúc đó ba tiên tông khác bị diệt, ông ta chưởng quản Thái Cực Tông, như vậy không phải có thể một nhà độc quyền của toàn bộ Thiên Hoang sao?

Cùng lắm đến lúc đó để Diệp Bắc Minh đền tội là được.

Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được, cho dù CÓ quỳ xuống đền tội thì có đáng là gì, một khi Diệp Bắc Minh tha cho ông ta, vậy ông ta sẽ trở thành người có tiếng nói khắp Thiên Hoang, ai dám không nghe theo ông ta, ông ta muốn tiêu diệt ai thì tiêu diệt, quá là uy phong hãnh diện!

“Nếu đã như vậy, mỗi tông môn chúng ta sẽ phải các tu sĩ từ tu vi Hóa Thần trở lên đến Bắc Lương, tôi sẽ phải người nhắn cho Diệp Bắc Minh nói công chúa và đứa con trai của cậu ta và công chúa sinh ra đều ở Bắc Lương chờ cậu ta đến đoàn tụ, như vậy chắc chắn cậu ta sẽ đến, đến lúc đó chúng ta sẽ đánh phục kích cậu ta, có thể đánh chết cậu ta luôn là tốt nhất, nếu không diệt được, đến lúc đó chúng ta sẽ phân phát đệ tử tông môn, toàn bộ Thiên Hoang lớn như vậy, chẳng lẽ cậu ta còn có thể đào sâu ba thước tìm chúng ta hay sao? Chưởng giáo Vô Vực Tông nói.

“Biện pháp này tốt đấy!”

Lúc này Chưởng giáo Thần Đạo Tông tán dương: “Thay vì chờ Diệp Bắc Minh tới, còn không bằng tập trung lực lượng đánh một trận với cậu ta, như vậy không chỉ có phân thắng lớn, mà còn có thể dẫn mầm tại vạ đến chỗ khác, thắng là tốt nhất, còn bại thì phân phát đệ tử tông môn, tôi không tin Diệp Bắc Minh sẽ luôn ở Thiên Hoang không chịu đi, nếu như cậu ta thật sự không đi thì chúng ta cũng có biện pháp tống cậu ta về Trái Đất, đến lúc đó Thiên Hoàng chính là thiên hạ của tứ đại tông môn chúng ta!”

“Nói hay lắm, tôi hoàn toàn đồng ý!”

Chưởng lão Thánh Kiếm Tông tỏ rõ thái độ tại chỗ. “Tôi cũng đồng ý

Chuông giáo Thái Cực Tông lúc này cũng tỏ thái độ thẳng thắn.

“Vậy thì cứ quyết định như vậy, tôi sẽ báo sứ giả đang ở thành Quang Minh truyền lời nhắn cho Diệp Bắc Minh.”

“Xem ra lần này trở về, mình phải bỏ thêm một chút thời gian để luyện chế đan dược, giúp đệ tử Tuyết Thần Tông có thể ngưng tụ thành công Kim Đan tinh phẩm trở lên trong vòng một trăm năm, sau đó lại bồi dưỡng hai đứa con trai và Đóa Đóa trở thành người kế thừa mình.”

Nghĩ đến đây, anh càng hy vọng trở về Trái Đất hơn.

Kết quả là, anh thông qua cảm ứng huyết mạch, nhanh chóng đi vào quán trà mà đám Đóa Đóa đang ngồi.

Người một nhà còn chưa kịp ăn mừng thì đột nhiên có một âm thanh vang lên.

“Diệp Bắc Minh, Công chúa của Bắc Lương, Hoàng Phủ Thường và con trai của anh với công chúa, Hoàng Phủ Tư Thần Diệp Hyện tại đang ở thành Bắc Lương, chờ anh đi đến đó đoàn tụ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.