Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 659: Chap-665




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 666: Lạc Nhật Tông bị diệt!​

“Sao lại như thế chứ?”

Đạo Chân lão tổ hoảng sợ muốn chết nhìn chằm chằm thứ đang bay lơ lửng bên cạnh Diệp Thiên, trường kiếm lấp lánh ánh cam, trong mắt tràn đầy kinh sợ, chấn động, mặt đầy vẻ phức tạp, không thể tưởng tượng nổi.

Ông thực sự không dám tin, đại trận phòng ngự càn khôn ấn được phóng ra, còn thêm cả tu vi hóa thần của ông, tất cả tu sĩ dưới hóa thần tiểu thành đều không cách nào phá vỡ được tường phòng ngự khủng khiếp đó, vậy mà lại bị một thanh kiếm sắt chém như chém bùn vậy.

Chuyện này thực sự làm sụp đổ tam quan của ông.

“Ôi mẹ ơi!”

Cao tăng Lạc Nhật Tông, thân thể chấn động mạnh mẽ, vốn trước đấy trên mặt còn mang vẻ đắc ý, bình thản, giờ đã biến mất mà thay vào đó là vẻ hoảng hốt và kinh sợ.

“Này này này… là kiếm gì thế? Vì sao uy lực lớn như vậy?”

Sở Vũ Thần mang vẻ mặt kinh hãi, mắt mở lớn như mắt trâu, toàn thân run rẩy, giọng điệu kinh ngạc, run rẩy vang lên.

Ngay cả tu sĩ vây xem trò vui xung quanh, sau khi nhìn thấy rõ ràng một luồng ánh sáng màu cam xẹt qua, bốn bức tường phòng ngự trong suốt giam cầm Diệp Thiên ở bên trong biến mất, cũng không thể giữ nguyên nét mặt bình tĩnh.

“Diệp Bắc Minh, kiếm này là thần binh thuộc cấp nào? Hình như có hình dạng rất khủng khiếp!”

“Lấp lánh ánh cam, chắc hẳn ở trên cực phẩm đi? Thần binh dưới cực phẩm, không có lấp lánh ánh cam.”

“Nhìn kiểu này chắc là thần binh trên cực phẩm, uy lực quá khủng khiếp rồi. Đối mặt với thần binh như vậy, Đạo Chân lão tổ vẫn có thể xử lý được Diệp Bắc Thần sao?”

“…”

Chân Vũ Kiếm ra trận, toàn bộ mọi người đều biến sắc, vốn tưởng rằng Diệp Thiên chết là cái chắc rồi, giờ khắc này tầm mắt đã mơ hồ, không nhìn rõ được thế cục.

“Kiếm này của cậu là thần binh thuộc cấp nào?”

Đạo Chân lão tổ nhíu mày, không nhịn được mà hỏi một câu.

“Thần binh gì không quan trọng, quan trọng là, ông nên hiểu rõ, ông đã đang đứng ở bên bờ vực của cái chết rồi.”

Diệp Thiên lạnh giọng đáp lại, cầm vào chuôi Chân Vũ Kiếm, sử dụng tiên pháp điều khiển Chân Vũ Kiếm. Chỉ thấy Chân Vũ Kiếm dài chừng một mét, trong nháy mắt dài ra gấp trăm lần, gần như cao bằng thân người cậu. Ánh sáng của kiếm nhập vào xuất ra như biển mây cuộn trào, khiến cho không gian u ám bao phủ trong đại ấn, trở nên rực rỡ xán lạn, ngay cả ánh sáng của càn khôn ấn, cũng ảm đạm đi.

“Ha ha!”

Đạo Chân lão tổ tức đến bật cười: “Thực lực của cậu và lão tổ cách nhau quá xa, chỉ dựa vào một thanh thần binh, đã muốn giết lão tổ, cậu xem thường lão tổ quá đấy!”

“Bây giờ, lão tổ sẽ cho cậu thấy, rốt cuộc ai khiến ai đi vào cõi chết!”

Dứt lời, bàn tay lớn của ông ta ấn xuống càn khôn ấn.

Trong nháy mắt, càn khôn ấn với tốc độ chục nghìn mét trên giây nghiền xuống Diệp Thiên.

Một giây sau.

Ầm ầm!

Càn khôn ấn có độ dài và độ rộng một nghìn mét, chiều cao hơn một nghìn mét, giống như một ngọn núi ập xuống, khắp đất trời rung lên bần bật. Nơi ấn giáng xuống, nháy mắt đã lún xuống cả trăm mét, xung quanh nứt nẻ khắp nơi, ngay cả mấy tòa nhà có phòng ngự cấp thấp quanh đó cũng bị chấn động khiến cho đầy vết nứt. Cứ như một trận gió thổi qua, tòa nhà sẽ đổ sụp.

Mà Diệp Thiên, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt tất cả mọi người.

“Diệp Bắc Minh, bị càn khôn ấn đè ở dưới đất rồi sao?”

Nhìn thấy Diệp Thiên biến mất, nhất thời, ai cũng quét mắt nhìn xung quanh, trong lòng đều hiện ra nghi vấn này.

“Ha ha ha!!!”

Đạo Chân lão tổ dùng thần niệm dò xét, phát hiện dưới ấn có người, lập tức đã cười điên cuồng: “Tiểu bối à tiểu bối, cậu ngàn vạn lần không nên chọc điên lão tổ, bây giờ biết sự lợi hại của lão tổ rồi chứ? E rằng, cơ thể và nguyên anh của cậu đều đã bị lão tổ ta nghiền nát rồi!”

Lời này vừa dứt, khắp nơi Lạc Nhật Tông tức khắc sục sôi.

“Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng xử lí xong được Diệp Bắc Minh rồi!”

“Này thì kiêu căng ngạo mạn, dám giết Lạc Nhật Tông, lần này rơi vào kết cục thịt nát xương tan rồi nhỉ?”

“Chỉ có tí tu vi đấy, cũng dám không coi Đạo Chân lão tổ ra gì, thật đúng là không biết trời cao đất dày. Loại tu sĩ Vô tri như này, chỉ e cậu ta có tu luyện đạo chính thống đi nữa, thì rốt cuộc cũng không thành được đại đạo!”

Sở Vũ Thần kích động khôn cùng chạy xuống bậc thềm đại điện của tông chủ, quá đỗi vui mừng mà hô lên: “Diệp Bắc Thần, đồ chết tiệt, mày thoát được lần đầu nhưng không thoát nổi lần này, bốn năm trước, Đạo Huyền lão tổ không giết chết mày. Rốt cuộc, hôm nay Đạo Chân lão tổ đã giết chết mày rồi!”

“Có phải mày không ngờ đến đúng không, mười năm trước, Lâm Cảnh Hiên do mày dạy dỗ, dẫm thần tử ta đây dưới chân để vũ nhục. Mười năm sau, sẽ bị lão tổ của tông giáo tạo nghìn thành thịt vụn?”

“Đây gọi là gì nhỉ? Đây gọi là báo ứng! Tất cả tội nghiệt mày đã tạo ra, hôm nay trả lại hết lên người mày rồi!”

"Ha ha! Ha ha ha!!!”

Hắn đắc ý ngẩng đầu cười lớn.

Nhưng không ngờ tiếng cười của hắn vừa mới vang lên.

Đột nhiên!

Răng rắc!

Một loạt âm thanh vỡ vụn vang lên liên tục.

"Hům?"

Hắn cau mày, tiếng cười bỗng im bặt, không khỏi nhìn về phía càn khôn ấn.

Chỉ thấy xung quanh càn khôn ấn, đột nhiên xuất hiện vết nứt khắp nơi, kéo dài từ dưới lên.

“Sao lại có thể như vậy?”

Cả người Sở Vũ Thần run lên bần bật, vẻ mặt liên tục biến đổi.

“Không hay rồi!”

Đồng tử Đạo Chân lão tổ cũng có rút lại, trong nháy mắt sắc mặt trở thành kinh ngạc, đại thủ không ngừng cầm càn khôn ấn, muốn nhấc càn khôn ấn lên.

Lại không ngờ, tay ông vừa chạm vào tay cầm của ấn, tay giống như bị thứ gì đó đâm vào, ông nhanh chóng rút tay lên, chỉ thấy đỉnh của một thanh kiếm, như mang mọc từ dưới đất lên, xuyên ra từ tay cầm của ấn.

“Chuyện này...”

Đạo Chân lão tổ lảo đảo lui về phía sau hai bước, trên mặt toàn là vẻ mờ mịt.

“Oi me oi!"

Sở Vũ Thần sợ đến mức nhảy cao lên mấy mét lận, quay đầu đạp gió bỏ chạy.

Đúng lúc này.

Nổ bùm một tiếng, càn khôn ấn nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay ra bốn phía. Sở Vũ Thần đạp gió chạy trốn bị hàng trăm hàng nghìn mảnh vỡ nhỏ bắn trúng, trên người tức thời lỗ chỗ vết thương, ầm một tiếng rơi xuống đất, liên tục kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, đã thấy được Diệp Thiên, giơ lên Chân Vũ Kiếm cao mấy trăm trượng, cao hơn cả cái hố tô phải hơn trăm mét, trên người không có thương tích.

“Ôi trời ơi! Hắn hắn hắn... thế mà không bị gì cả!”

“Khủng khiếp quá! Diệp Bắc Minh quá kinh khủng!”

“Đè vậy cũng không chết! Phải giỏi cỡ nào mới có thể diệt cậu ta đây!”

“…”

Rất nhanh, cao tăng của Lạc Nhật Tông đã bị dọa sợ đến phát khóc.

Mà Đạo Chân lão tổ lại tức điên, một đầu tóc trắng dựng cả lên, trên người cuồn cuộn lửa giận, hai mắt đỏ ngầu như hai cái lồng đèn lớn, còn có lửa đang bừng cháy, cả người phát điên cực điểm.

“Tiểu bối đáng ghét! Cậu lại dám hủy đi càn khôn ấn của lão tổ! Lão tổ phải khiến cậu chết không có chỗ chôn!!!”

Dứt lời, hai tay ông đặt trước ngực, ngưng tụ ra một quả cầu năng lượng lớn, đẩy mạnh ra ngoài với tốc độ nhanh gấp trăm lần tốc độ âm thanh. Mang theo uy lực hủy diệt trời đất bay đến đè ép Diệp Thiên.

“Lão già, ngày chết của ông đến rồi!”

Diệp Thiên nhẹ nhàng hô một tiếng, nhảy lên một cái, kiếm lớn trong tay không ngừng lớn lên, xuyên thẳng lên chín tầng mây, đâm vỡ đại trận hộ tông của Lạc Nhật Tông.

“Hư không thánh kiếm quyết thức thứ năm, tinh hà đoạn!”

“Chém!”

Dứt lời, một kiếm đảo lộn đất trời, uy áp trong phút chốc bao phủ khắp trăm dặm. Tất cả pháp thuật ở trên đường kiếm này đều rất khó phát huy.

Dưới cấp hóa thần, cứ như bị điểm huyệt vị, không thể nhúc nhích lấy một cái.

“Không ổn!”

Đạo Chân lão tổ cả người cảm nhận được uy lực hủy diệt đất trời, không khỏi run lên bần bật, sắc mặt biến hóa điên cuồng.

“Chiêu này rất khủng khiếp, mau rút lui!”

Trong đầu ông ta niệm, cả người nhoáng một cái, lại sợ hãi phát hiện tốc độ của mình giống như rùa bò, khiến ông hoài nghi cuộc đời.

“Sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy chứ!!!”

Trong lòng ông ta nổi phong ba, rít gào không ngớt, một loại cảm giác nguy cơ tử vong khủng khiếp nháy mắt bao phủ lấy ông, khiến ông run lẩy bẩy.

“Tiểu bối! Lão tổ biết sai rồi! Mau thu kiếm!!!”

Đạo Chân lão tổ thấy một thanh kiếm lớn xé trời chém về phía ông, tạo ra một đường vòng cung lớn trong không trung, chia bầu trời thành hai nửa, mắt thấy đã sắp chém đến người mình, dọa ông hét lớn thành tiếng.

“Còn dám tự xưng lão tổ, há có thể tha cho ông!”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên vang lên, hai tay dùng sức chém xuống.

“Tiền bối! Vãn bối biết sai rồi! Mau mau thu kiếm!!!”

Đạo Chân lão tổ gần như là gào lên, bởi vì lưỡi kiếm chỉ còn cách đỉnh đầu của ông chưa đến trăm mét. “Muộn rồi!”

Diệp Thiên vẫn lạnh lùng như trước, tiếp tục chém xuống.

“Đừng mà tiền bối! Vãn bối không muốn đi vào chỗ chết đâu!!!”

Hai con mắt Đạo Chân lão tổ muốn rớt ra ngoài.

Kết quả, ông vừa dứt lời, thanh kiếm thực sự dừng lại ở trên đầu ông ta.

Choang!

Âm thanh va chạm với sắt vang lên.

Àm!

Pháp bảo phòng ngự trên người Đạo Chân lão tổ đều nổ tung, ngay cả bộ đồ trắng trên người cũng nổ thành mảnh nhỏ.

Giây tiếp theo!

Xoet!

Thanh kiếm cứ thế thuận theo từ đỉnh đầu của ông ta chém xuống, không có đạo thể, lại cũng không có pháp bảo phòng ngự hộ thân. Nhát kiếm này giống như chém lên một trái dưa hấu, trong tức khắc đã chém Đạo Chân lão tổ thành hai nửa.

Rầm!

Thanh kiếm chém lên mặt đất, tạo thành một vực sâu vạn trường kéo dài ra, chỉ một thoáng đã phá mở đại trận hộ tông, khiến Vô số đệ tử bị rơi xuống, trong chớp mắt trở thành mưa máu.

-

Bốn năm trước, Diệp Thiên khi gọi thánh kiếm quyết thức thứ năm ra không trung không có gì mấy, bởi lúc đó tu vi của cậu ta vẫn chưa kiểm soát được hẳn, uy lực chỉ có thể dùng một phần.

Mà lần này, Diệp Thiên đã vào đến nguyên anh, có thể kiểm soát một trăm phần trăm, lại có thêm thần binh thần phẩm, uy lực khủng khiếp đến mức khiến người khác hoài nghi cuộc đời.

Chỉ thấy sau một nhát kiếm này, trên mặt đất xuất hiện một cái hố rộng nghìn mét, sau vạn trượng, từ trước mặt Diệp Thiên kéo dài đến đâu cũng không rõ, toàn bộ thành Quang Minh đã bị chém làm hai nửa, Có ít nhất hơn tỷ người bị cuốn vào trong đó:

Còn về Đạo Chân lão tổ, ngay cả nguyên thần cũng bị nhát kiếm này chém nát, đã chết rồi.

Vù vù! Vù vù! Vù vù!

Phía trước đại diện của tông chủ, mấy trăm cao tăng của Lạc Nhật Tông khi nhìn thấy Đạo Chân lão tổ bị chém, toàn bộ đều mềm nhũn cả người, ngồi im trên đất, như cha mẹ chết.

Diệp Thiên quát một tiếng, gọi ra Sơn Hải chung.

Trong nháy mắt một quả chuông lớn như biển bao phủ cả bầu trời của Lạc Nhật Tông.

Đệ tử của Lạc Nhật Tông chi chít, giống như sắt bị nam châm hút lên, toàn bộ bị hút vào trong Sơn Hải chung, ngay cả những tu sĩ đứng gần đó xem trận chiến cũng bị hút vào.

Sau đó, bị lôi hóa trong Sơn Hải chung tạc cho thành tro bụi.

Lạc Nhật Tông bị diệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.