Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 665: Chân Vũ Kiếm! Mày phá cho tao!
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người nhìn về hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một vị đạo sĩ tóc trắng dài xõa ra, mặc đồ trắng, từ dãy núi cách chỗ này mấy chục nghìn mét, bước đi như gió, một bước mấy nghìn mét. Chỉ bước đi có bốn năm bước, ông ta đã để lại hư ảnh rất dài, xuất hiện ở ngay giữa không trung phía trước đại điện của tông chủ.
Lúc này, tay của ông chắp lại sau lưng, đưa mắt nhìn xuống Diệp Thiên.
Vì ông ta đã sử dụng pháp thân ba trăm sáu mươi trượng, trong đó còn thêm cả bao trùm và hư không, nên khi nhìn xuống Diệp Thiên với pháp thân sáu mươi sáu trượng, giống như nhìn một con tép riu, trong mắt mang đầy vẻ khinh bỉ.
Khi thấy thân ảnh này xuất hiện, tinh thần của toàn bộ cao tăng Lạc Nhật Tông dao động. Trên mặt lộ ra vẻ kích động và vui mừng điên cuồng, tựa như lúc đang rơi xuống dốc cao vạn trượng, bỗng ôm lấy được một cây đại thụ trời xanh, cảm giác kích động và hưng phấn này rất khó nói thành lời.
“Đạo Chân lão tổ! Đạo Chân lão tổ đến rồi!”
Chưởng giáo Lạc Nhật Tông kích động đến mức ầng ậc lệ nóng, lúc này cúi mình chín mươi độ hành lễ, một bóng dáng xuất hiện giữa không trung quỳ lễ nói: “Chưởng giáo Lạc Nhật Tông, Trương Nguyên Tố, cung nghênh Đạo Chân lão tổ thánh giá!”
“Đệ tử cung nghênh Đạo Chân lão tổ thánh giá!”
Trưởng lão, thần tướng, đệ tử của Lạc Nhật Tông, toàn bộ phủ phục xuống mặt đất hành lễ, so với khi nhìn thấy chưởng giáo còn cung kính hơn trăm nghìn lần.
“Các con không cần đa lễ.”
Giọng nói của Đạo Chân lão tổ hờ hững, nhưng lại mang theo khí phách, giống như chuông lớn đại lữ. Vang vọng khắp đất trời.
“Tạ Đạo Chân lão tổ!”
Lúc này đám người mới đứng dậy, vốn trước đó còn mang vẻ mặt sợ hãi mà nay đã trở thành hờ hững không còn sót lại tí gì, giống như sẽ rất mau thôi là thấy được cảnh Diệp Thiên nằm trong vũng máu.
“Má nó! Hình như là Đạo Chân lão tổ của Lạc Nhật Tông xuất núi rồi!”
Trong đám người đứng ở bên ngoài xem trận chiến của Lạc Nhật Tông, có người hô lên bằng giọng kinh ngạc.
Nhất thời cả đám ồ lên!
“So với Đạo Huyền lão tổ thì Đạo Chân lão tổ còn mạnh hơn rất rất nhiều ấy chứ!”
“Đúng vậy, Đạo Chân lão tổ thành hóa thần sớm hơn Đạo Huyền lão tổ những năm mươi nghìn năm kia mà. Năm mươi nghìn năm đấy! Như vậy so với Đạo Huyền lão tổ thì mạnh hơn cỡ nào đây?”
“E là đến mười Đạo Huyền lão tổ cũng không phải đối thủ của Đạo Chân lão tổ nhỉ?”
“Mười người? Sợ rằng cả trăm Đạo Huyền lão tổ cũng đánh không được Đạo Chân lão tổ, Diệp Bắc Minh bức ông ta ra ngoài, nghĩ cũng đừng nghĩ, đảm bảo ngày này năm sau là ngày giỗ của Diệp Bắc Minh rồi!”
“…”
Các tu sĩ đang trắng trợn bàn tán, nhất nhất cho rằng số Diệp Thiên đã tận rồi.
Tin Đạo Chân lão tổ xuất núi rất nhanh đã truyền đi khắp các đại tông môn.
“Cần gì phải nghĩ, Diệp Bắc Minh chết là cái chắc, Lý Đạo Chân hóa đã đến hóa thần sớm hơn Trương Đạo Huyền những năm mươi nghìn năm, ông ta đã bế quan ròng rã sáu mươi nghìn năm rồi. Trước khi bế quan, ông ta đã đến hậu kỳ nhập môn của cảnh giới hóa thần, hôm nay, sau năm mươi nghìn năm, bét nhất ông ta cũng phải đến sơ kỳ cảnh giới nhỏ của hóa thần. Mà một quyền của Diệp Bắc Minh chỉ có thể bức Trương Đạo Huyền là hóa thần cảnh giới nhập môn trung kỳ lùi lại năm sáu bước. Trước mặt hóa thần giới tiểu thành như Lý Đạo Chân, căn bản cậu ta không có cửa đánh trả.”
Đây là lời chưởng giáo Vô Cực Tông nói với cao tăng của tông môn, sau khi nhận được tin.
“Chưởng giáo nói chí phải.”
Các trưởng lão Vô Cực Tông đều tán đồng với lời của chưởng giáo.
Bao gồm cao tăng của Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, Thái Cực Tông, cũng đều cho rằng không phải đối thủ của Lý Đạo Chân.
Dù sao dựa vào thực lực của Lý Đạo Chân mà nói, nếu so tài cùng Trương Đạo Huyền, vậy thì không phải chỉ bị bức lùi lại năm sáu bước như vậy thôi đâu, mà trực tiếp đánh bay mấy chục nghìn mét ấy, thậm chí xa hơn.
Sự chênh lệch này không chỉ cách nhau một ít, mà là kém nhau rất rất nhiều!
Ngay cả chưởng giáo Linh Bảo Tông sau khi nhận được tin tức mạo phạm này, cũng thở dài một tiếng.
“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, vốn tưởng sau khi cậu chết, sư tôn cậu sẽ đến hủy diệt Lạc Nhật Tông và tứ đại tiên tông, tôi muốn ôm chắc cái đùi lớn của sư tôn cậu, khiến cho Linh Bảo Tông nhảy vọt trở thành tông phái mạnh nhất thiên hoang. Nhưng đợi suốt hơn bốn năm, không đợi được sư tôn cậu đến, lại đợi được cậu quay lại.”
“Vốn dĩ còn tưởng cậu đi Lạc Nhật Tông, có thể khiến Lạc Nhật Tông máu chảy thành sông, khiến cho thực lực Lạc Nhật Tông thương tổn nặng nề. Ai ngờ đâu cậu cũng không đủ sức chứ. Không mang lại được bao nhiêu tổn thất cho Lạc Nhật Tông, còn ép Lý Đạo Chân xuất đầu lộ diện, bét ra cậu cũng phải giết được mấy cao tăng của Lạc Nhật Tông, rồi lại đập phá mấy đỉnh núi đó đi chứ.”
“Hầy! Tôi thật sự là lỗ nặng rồi, bởi vì cậu, Linh Bảo Tông của tôi bốn năm nay bị cô lập, chưa kể khó khăn cỡ nào, mới đi tới được ngày hôm nay!”
“Là cậu đánh bay Đạo Huyền, đập tan mười mấy đỉnh núi phía sau, quấy rầy lão tổ ta an tĩnh tu luyện?”
Lúc này, Đạo Chân lão tổ lạnh giọng hỏi. “Đúng vậy, Đạo Chân lão tổ, chính là thằng nhãi này đánh bay Đạo Huyền lão tổ, đập tan phía sau núi, quấy rầy đến ngài an tĩnh tu luyện.”
Không để cho Diệp Thiên lên tiếng, Sở Vũ Thần đã nhảy ra nói.
Sau khi khẳng định là Diệp Thiên, Đạo Chân lão tổ đánh giá cậu ta, bình tĩnh nói: “Thượng phẩm kim đan sở hóa nguyên anh là pháp thân ba mươi trượng, tinh phẩm kim đan sở hóa nguyên anh là pháp thân ba mươi sáu trượng. Nghe nói, Bắc Hàn Tinh có cực phẩm kim đan sở hóa nguyên anh là pháp thân bốn mươi tám trượng, cậu đây pháp thân sáu mươi sáu trượng, xem ra đẳng cấp của kim đan sở hóa nguyên anh so với cực phẩm kim đan thì còn cao hơn.”
Hít!
Nghe Đạo Chân lão tổ nói, tất cả cao tăng Lạc Nhật Tông đều hít một hơi.
Đẳng cấp của kim đan sở hóa nguyên anh so với cực phẩm kim đan thì còn cao hơn, đó là kim đan gì?
Cả một đám mang vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Kẻ thất phu như ông cũng có tí tầm mắt đấy.” Diệp Thiên thản nhiên nói.
“Hỗn láo!”
Sở Vũ Thần giận dữ nói: “Sao dám nói như vậy với Đạo Chân lão tổ trong tông phái của tao? Có tin Đạo Chân lão tổ dùng một chưởng nghiền chết mày không?”
“Đợi tao giết chết ông già bình thường này, xem mày có thể cứng mồm được nữa hay không.” Diệp Thiên lạnh giọng nói.
“Mày...”
Sở Vũ Thần nhất thời nghẹn lời.
Nếu Đạo Chân lão tổ bị nó giết chết, đừng nói là cứng mồm, Sở Vũ Thần chỗ nào cũng không cứng nổi, chỉ có số nằm đó chờ chết thôi.
"Ha ha!”
Đạo Chân lão tổ cũng không giận, cười nói: “Tiểu bối, nói cho lão tổ biết, đạo cậu tu là đạo chính thống gì, thứ ngưng tụ lại là kim đan gì, sau đó giao đạo chính thống ra, lão tổ sẽ lưu lại cho cậu một con đường sống. Nếu không, lão tổ ta dẫm một cái, cơ thể và nguyên anh của cậu đều sẽ bị dẫm nát. Lão tổ ta không phải là Đạo Huyền, không có dễ chọc như vậy.”
“Hừ.”
Diệp Thiên khinh khỉnh nói: “Luận về vai vế, Diệp Bắc Minh tôi đây cũng đủ để làm tổ tông của ông rồi, một tiểu lão nhi không biết lớn nhỏ như ông dám ở trước mặt tôi luôn mồm xưng lão tổ, thật đúng là không biết xấu hổ. Còn không mau xuống đây dập đầu mấy cái cho Bắc Minh lão tổ tông của ông đi!”
Đạo Chân lão tổ nghe xong, nhất thời bừng lửa giận.
“Tiểu bối cuồng vọng! Cậu lại dám vô lễ như thế với lão tổ! Vậy thì đừng trách lão tổ dẫm chết cậu!”
Dứt lời, ông ta giơ chân còn to hơn cả sân bóng rổ đó ra, hung hăng dẫm xuống đè lên Diệp Thiên, tức khắc một luồng năng lượng khủng khiếp bao phủ khắp người Diệp Thiên, tựa như có hàng nghìn hàng vạn sợi dây đang chẳng quanh người cậu ta.
“Hừ!”
Diệp Thiên khinh thường hừ lạnh, giải phóng thần niệm ra ngoài, khá nhẹ nhàng đã phá được sự trói buộc của luồng năng lượng khủng khiếp kia. Ngay tức thì gọi ra cửu long thần lôi thương đứng bên cạnh, khi chân Đạo Chân lão tổ cách đỉnh đầu cậu ta còn có một trăm mét, Diệp Thiên hừ một tiếng:
“Lớn lên!”
Cửu long thần lôi thương, giống như gậy kim Cô cứ thế lớn hơn và dài ra.
Một giây kế tiếp!
Xoet!
Mũi thương đâm vào lòng bàn chân Đạo Chân lão tổ, máu lập tức phun ra.
“Hít!”
Đạo Chân lão tổ cứ như dẫm phải định, cảm giác đau đớn khi bị đâm khiến ông hít một ngụm khí lạnh, cái chân dẫm xuống, bỗng dừng lại giữa không trung.
Nhưng chỉ dừng lại có một giây.
Một giây sau, mặt ông ta đã trở nên dữ tợn, cũng không thèm quan tâm nỗi đau ở chân, hung hăng đạp xuống.
“Đủ tàn nhẫn!”
Nhìn Đạo Chân lão tổ dẫm xuống như thế, Diệp Thiên không khỏi bội phục, ngay tức khắc thân thể nhoáng một cái, đã rời khỏi phạm vi của nơi chân dẫm xuống.
Nửa giây sau.
Rầm!
Bàn chân khổng lồ của Đạo Chân lão sư đạp vào hư không.
Cửu long thần lôi thương, vẫn luôn xuyên qua lòng bàn chân của ông ta, xuyên qua bả vai của ổng ra ngoài.
Ực!
Thấy được một màn này, tất cả mọi người cùng nuốt nước bọt ực một cái, cả người không ngừng run rẩy, đều cảm nhận được nỗi đau đớn thay cho Đạo Chân lão tổ.
Không biết là đau nhức hay do tức giận, khóe mắt Đạo Chân lão tổ giật một cái, căm tức nhìn Diệp Thiên nói: “Thằng nhóc nhà cậu cũng có ít bản lĩnh. Lại có thể chạy khỏi từ dưới chân của lão tổ, xem ra lão tổ ta hãy còn xem thường cậu rồi.”
Dứt lời, tay ông ta nắm lấy cửu long thần lôi thương nhô ra ở trên bả vai, rút hết cả ra bên ngoài, vô số người nhìn thấy cảnh này mà da đầu tê dại.
“Thương tốt đấy, nhưng đáng tiếc lão tổ không quen dùng thương, trước tiên cứ giữ lại đã, tốn ít thời gian luyện tập thôi.”
Nói xong, ông ta thu cửu long thần lôi giáo vào trong không gian, lấy ra một pháp bảo cực phẩm, không ngờ là một cái ấn ngọc.
“Lão tổ không tin, lần này cậu có thể chạy thoát khỏi càn khôn ấn của lão tổ ta đây.”
Âm thanh vừa dứt, ông ta ném ấn ngọc ở trong tay ra.
Chỉ thấy ấn ngọc đó, trong chớp mắt ném ra đã hóa thành một cái ấn lớn với mỗi độ dài rộng là một nghìn mét, rơi xuống trên đầu Diệp Thiên, bên ngoài tỏa ánh sáng đỏ, bên trong tỏa ánh sáng xanh, vô cùng chói lọi.
Ngay sau đó, bên dưới ấn lớn lóe lên một cái.
Trong khoảnh khắc, cứ như đãng đóng dấu, ở dưới mặt đất xuất hiện đầy hoa văn ký hiệu, vây quanh Diệp Thiên ở bên trong, bốn cạnh của hoa văn, mỗi cái dựng lên một bức tường, nối liền với bốn cạnh của cái ấn lớn.
Chỉ một chốc, Diệp Thiên giống như bị nhốt vào trong cũi. Tuy có thể cử động, nhưng đấm liên tiếp mấy cú, lại không phá nổi bốn bức tường đang vây cậu ta lại.
“Tiểu bối, đừng lãng phí sức mình, bốn bức tường này, không chỉ có phòng ngự của càn khôn ấn, còn củng cố thêm phòng ngự nhất niệm thành trận của lão tổ ta đây. Nếu chỉ có phòng ngự càn khôn ấn, có thể không giam nổi cậu, nhưng có thêm sự củng cố của pháp trận phòng ngự của lão tổ ta, cậu đừng nơ phá được để chạy thoát.”
Nhìn Diệp Thiên đấm liên tục mà vẫn không phá nổi tường phòng ngự, Đạo Chân lão tổ đắc ý nói.
“Ha ha ha!!!”
Chưởng giáo, trưởng lão, thần tướng và đệ tử Lạc Nhật Tông, từng người đều cất tiếng cười lớn.
“Diệp Bắc Minh, chỉ với chút bản lĩnh đó của cậu, cũng dám chạy đến Lạc Nhật Tông ra oai. Bây giờ thì biết độ lợi hại của Lạc Nhật Tông rồi chứ?” Chưởng giáo Lạc Nhật Tông cười điên cuồng nói.
Sở Vũ Thần cũng nhảy ra: “Thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông đến. Đợi khi mày vừa chết, tao sẽ lại đi bắt con gái mày, nhất định phải lấy thất khiếu linh lung tâm luyện đan, dùng để tăng cao tu vi của tao, ha ha! Ha ha ha!!!”
Người bên ngoài xem trận chiến, thấy được màn này, cũng đều bàn luận với giọng điệu hả hê.
“Không thể không nói, Diệp Bắc Minh thật sự có tài, nếu như lại tu luyện thêm mấy trăm năm hoặc mấy nghìn năm nữa, chỉ dựa vào sức của mình cậu ta, có khi thật sự hủy diệt được Lạc Nhật Tông. Đáng tiếc cậu ta quá vội vàng, mới bốn năm đã đến phục thù, mạng nhỏ cũng chẳng còn.”
“Tôi đoán là bây giờ cậu ta đang hối hận vì đã đến Lạc Nhật Tông đấy nhỉ?”
“Chỉ có tí bản lĩnh này mà cũng dám tuyên bố hủy diệt tứ đại tiên tông, ngay cả Lạc Nhật Tông còn không diệt nổi, dựa vào đâu đòi diệt được tứ đại tiên môn mạnh hơn Lạc Nhật Tông gấp trăm gấp nghìn lần chứ. Thật đúng là khiến người khác mắc cười muốn chết!”
Sứ giả của các tông phái, lại dùng truyền âm thông báo lại tình hình cho mỗi đại tiên tông.
"Ha ha!"
Các cao tăng của tông phải biết chuyện này, ai cũng cười lớn.
“Ngay cả càn khôn ấn giáng xuống còn không chạy thoát nổi, dựa vào đâu đòi hủy diệt tứ đại tiên tông? Kiếm thánh của Thần Kiếm Tông ta đây đã đủ lấy mạng cậu ta trong một chiêu rồi!”
“Năm đó, lúc Huyền Hư lão tổ của Thần Đạo Tông chúng ta với Lý Đạo Chân so chiêu, vẻn vẹn có năm chiêu đã áp chế được Lý Đạo Chân. Đừng nói là hủy diệt tứ đại tiên tông, riêng mình Huyền Hư lão tổ dùng một chiêu đã có thể nghiền chết cậu ta!”
“Buồn cười là chúng ta bị sự mạnh miệng của Diệp Bắc Minh hù dọa, cậu ta chỉ có tí bản lĩnh này, Vô Cực Tông của chúng ta, có ít nhất năm vị hóa thần, giết cậu ta cũng như giết gà thôi!”
Mà lúc này, Diệp Thiên lại đang dùng tay không cố gắng phá vỡ tường phòng ngự, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào phá vỡ.
“Xem ra tu vi mới vừa vào đến cảnh giới nguyên anh, trong tình huống không có pháp bảo thần khí nào để chống đỡ, vẫn là không có cách nào chống lại tu sĩ hóa thần tiểu thành.”
Diệp Thiên thì thào nói.
"Ha ha!"
Đạo Chân lão tổ nghe vậy cười nói: “Nguyên anh giới nhập môn, có thể đánh trọng thương Đạo Huyền ở hóa thần giới nhập môn, cậu cũng đã rất giỏi rồi, thậm chí lão tổ cũng muốn học đạo chính thống của cậu.”
“Như này đi, cậu truyền thụ cho lão tổ đạo chính thống mà cậu tu luyện, lão tổ thả cho cậu một lối thoát, lại cho cậu hết cả càn khôn ấn này cùng với thương của cậu bị lão tổ tịch thu được, như nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Diệp Thiên lắc đầu: “Ông phá hỏng trò vui đấy, tôi vẫn chưa thật sự lên sàn mà.”
"Ha ha!"
Đạo Chân lão tổ lại cười nói: “Tiểu bối, đừng mạnh miệng, nếu cậu không đồng ý với lão tổ, lão tổ thần niệm vừa động, càn khôn ấn sẽ đè xuống, cơ thể cậu và nguyên anh đều không thể giữ được."
"Ha ha!"
Vì xoẹt!
Chân Vũ Kiếm hóa thành một luồng sáng, bay một vòng quanh bốn bức tường, rồi lại quay trở về bên cạnh Diệp Thiên.
Rầm rầm!!!
Bốn tường phòng ngự ngay tức khắc sụp đổ.
“Sao có thể như thế được!”
Tròng mắt của Đạo Chân lão tổ suýt thì rớt cả ra ngoài.